Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Cô Sắp Tới Tuổi...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị, hiện tại trường học cũng không phải là nói vào là có thể vào! Đặc biệt là vị trí dành cho học sinh học lại có hạn, kể cả việc cha có tiêu tiền tìm người, thì chị cũng cần phải thi thử và đạt tiêu chuẩn mới có thể đến lớp dành cho người học lại.”
Ý ngoài lời, cô ta đang nhắc nhở Thẩm Vĩnh Đức, thành tích của bản thân Thẩm Lê không tốt, kể cả có tiêu tiền cũng như là ném đá trên sông.
Thẩm Vĩnh Đức “Bang” một tiếng đập chiếc đũa trong tay lên trên bàn cơm: “Thẩm Lê! Không cần quậy phá, cô sắp tới tuổi tác kết hôn rồi, con gái con đứa đọc nhiều sách thì có ích lợi gì? Cô cứ an tâm mà ở trong nhà giúp mẹ cô làm việc, trong nhà cũng không có dư tiền để tìm quan hệ cho cô đâu!”
Thẩm Lê không dao động, cô gắp một miếng trứng xào to bỏ vào trong chén của Khương Thư Lan: “Tôi không cần ông tìm quan hệ cho tôi, tôi có thể tự học, đây chỉ là thông báo cho ông một tiếng, cũng không phải thương lượng với ông.”
Thẩm An Nhu nhìn miếng trứng gà trong chén của Khương Thư Lan, sắp tức giận đến hộc máu!
Đó chính là miếng trứng gà lớn nhất ở trong mâm, cô ta cố ý không ăn là muốn xum xoe gắp cho Thẩm Vĩnh Đức, lại bị Thẩm Lê giành trước một bước mà gắp cho Khương Thư Lan.
(Giá trị tức giận của Thẩm An Nhu là 10%, đạt được 10 điểm. )
Thẩm Lê:???
Cái này mà cũng có thể tức giận sao?
Nếu không phải sau khi vĩ nhân kiến quốc quy định không được thành tinh, cô thật sự hoài nghi Thẩm An Nhu có phải cái pháo đốt thành tinh hay không nữa.
“Tôi chỉ lo việc học của tôi, thi được hay không đều không cần ông lo lắng.”
Lời nói của Thẩm Lê đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Vĩnh Đức, ông ta gật gật đầu: “Được, nếu đó có bản lĩnh như vậy thì quyết định sau này của cô cũng không cần phải hỏi người trong nhà nữa! Tôi sẽ không cho cô một đồng nào! Muốn thì cứ tìm mẹ cô mà đòi đi!”
Thẩm Lê ngẩng đầu: “Tôi cũng vừa vặn có ý này.”
(Giá trị tức giận của Thẩm Vĩnh Đức là 30%, đạt được 30 điểm. )
Bên tai không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của bạn nhỏ Tiểu Ái, Thẩm Lê lâng lâng.
Cô càng nghe càng cảm thấy âm thanh này thật là hay, có thể so với tiếng trời.
Thẩm Lê banh mặt, suy nghĩ tới tất cả những chuyện buồn của cả hai đời từ đời trước tới đời này, mới miễn cưỡng mà không cười ra tiếng.
A ha ha ha ha tức chết hai người bọn họ mới được!
Trước mắt dường như có từng mảng ruộng thuốc lớn phì nhiêu đang vẫy tay với Thẩm Lê.
“Chị, hiện tại trường học cũng không phải là nói vào là có thể vào! Đặc biệt là vị trí dành cho học sinh học lại có hạn, kể cả việc cha có tiêu tiền tìm người, thì chị cũng cần phải thi thử và đạt tiêu chuẩn mới có thể đến lớp dành cho người học lại.”
Ý ngoài lời, cô ta đang nhắc nhở Thẩm Vĩnh Đức, thành tích của bản thân Thẩm Lê không tốt, kể cả có tiêu tiền cũng như là ném đá trên sông.
Thẩm Vĩnh Đức “Bang” một tiếng đập chiếc đũa trong tay lên trên bàn cơm: “Thẩm Lê! Không cần quậy phá, cô sắp tới tuổi tác kết hôn rồi, con gái con đứa đọc nhiều sách thì có ích lợi gì? Cô cứ an tâm mà ở trong nhà giúp mẹ cô làm việc, trong nhà cũng không có dư tiền để tìm quan hệ cho cô đâu!”
Thẩm Lê không dao động, cô gắp một miếng trứng xào to bỏ vào trong chén của Khương Thư Lan: “Tôi không cần ông tìm quan hệ cho tôi, tôi có thể tự học, đây chỉ là thông báo cho ông một tiếng, cũng không phải thương lượng với ông.”
Thẩm An Nhu nhìn miếng trứng gà trong chén của Khương Thư Lan, sắp tức giận đến hộc máu!
Đó chính là miếng trứng gà lớn nhất ở trong mâm, cô ta cố ý không ăn là muốn xum xoe gắp cho Thẩm Vĩnh Đức, lại bị Thẩm Lê giành trước một bước mà gắp cho Khương Thư Lan.
(Giá trị tức giận của Thẩm An Nhu là 10%, đạt được 10 điểm. )
Thẩm Lê:???
Cái này mà cũng có thể tức giận sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải sau khi vĩ nhân kiến quốc quy định không được thành tinh, cô thật sự hoài nghi Thẩm An Nhu có phải cái pháo đốt thành tinh hay không nữa.
“Tôi chỉ lo việc học của tôi, thi được hay không đều không cần ông lo lắng.”
Lời nói của Thẩm Lê đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Vĩnh Đức, ông ta gật gật đầu: “Được, nếu đó có bản lĩnh như vậy thì quyết định sau này của cô cũng không cần phải hỏi người trong nhà nữa! Tôi sẽ không cho cô một đồng nào! Muốn thì cứ tìm mẹ cô mà đòi đi!”
Thẩm Lê ngẩng đầu: “Tôi cũng vừa vặn có ý này.”
(Giá trị tức giận của Thẩm Vĩnh Đức là 30%, đạt được 30 điểm. )
Bên tai không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của bạn nhỏ Tiểu Ái, Thẩm Lê lâng lâng.
Cô càng nghe càng cảm thấy âm thanh này thật là hay, có thể so với tiếng trời.
Thẩm Lê banh mặt, suy nghĩ tới tất cả những chuyện buồn của cả hai đời từ đời trước tới đời này, mới miễn cưỡng mà không cười ra tiếng.
A ha ha ha ha tức chết hai người bọn họ mới được!
Trước mắt dường như có từng mảng ruộng thuốc lớn phì nhiêu đang vẫy tay với Thẩm Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro