Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Lão Thủ Trưởng...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu lại gả đồ quê mùa là cô đến gia tộc lớn như nhà họ Chiến chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Phía sau có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa ngài, cậu Cảnh Hoài sắp ra rồi.”
“Nga.” Lúc này ông cụ nhà họ Chiến mới nhớ tới mục đích mà ông ấy tới bệnh viện là để thăm cháu trai: “Vậy đi thôi.”
Nói xong, ông ấy còn không quên nhắc nhở Khương Thư Lan một câu: “Thư Lan à, cháu đưa con gái đi kiểm tra lại đi, đừng để lúc về nhà bị cảm lạnh, Tiểu Lê nhà cháu quá gầy!”
Khương Thư Lan vội vàng đáp lại: “Vâng, cảm ơn chú đã quan tâm!”
Thẩm Lê nhìn phía đằng xa Chiến Cảnh Hoài bị đẩy đến phòng bệnh, ông cụ nhà họ Chiến không biết đang lớn giọng nói cái gì.
Ít nhất nhìn qua, Chiến Cảnh Hoài cũng không thành vấn đề, sẽ không giống như đời trước, bị sốc dị ứng còn dẫn đến viêm phổi.
Nếu cô nhớ không lầm, đời trước Chiến Dật Hiên có nói qua, trận bệnh này đã làm cho chú nhỏ của hắn ta phải hồi phục khá lâu, còn làm bỏ lỡ cơ hội lập công.
Thẩm Lê lẩm bẩm nói: “Lần này hẳn là sẽ không bỏ lỡ…”
Đời này, cô cũng cứu anh, hẳn là đã trả lại ơn cứu mạng cho anh rồi nhỉ?
Khương Thư Lan vừa nói “Ai da, may quá, trên người mẹ có mang đủ tiền”, lại vừa lôi kéo Thẩm Lê đi làm kiểm tra.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của con gái cưng, trong lúc cô đang chờ kết quả kiểm tra thì Khương Thư Lan chạy ra ngoài đi mua mười cái tiểu long bao: “Mau ăn đi, đừng để người trong nhà biết được.”
Thẩm Lê cầm lấy một cái cắn một ngụm, vỏ mỏng nhân to lại còn chảy nước súp, nhân thịt heo nhìn thôi đã thấy thèm, bụng của cô cũng bắt đầu reo lên.
“Mẹ, hai ta mỗi người một nửa.”
Thẩm Lê ăn năm cái xong cũng không ăn nữa, cô đẩy cho Khương Thư Lan.
Một lồng như vậy là hai khối rưỡi, đủ để khiến mẹ cô tiếc một thời gian.
Khương Thư Lan thở dài, đúng là con gái ruột nhà mình. Nuôi Thẩm An Nhu mười mấy năm, mỗi lần có đồ ăn ngon đều vào bụng cô ta hết, Thẩm Vĩnh Đức có phần cũng chưa chắc gì đã cho Khương Thư Lan!
Bà ấy nhét một cái ở trong miệng, thơm nức mũi luôn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mẹ không thích mùi thịt heo, hương vị của bánh bao này nồng quá, con ăn đi!”
Thẩm Lê đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị mẹ cô nhét cho một miệng bánh bao, cô cũng bắt chước bà ấy, cũng đút cho bà, cuối cùng cũng làm cho Khương Thư Lan ăn được ba cái.
Nhìn bộ dáng này của mẹ, dường như là đang buồn bực tại sao bản thân lại không cưỡng lại được sự thèm thuồng, đáng lẽ phải để dành hết cho con gái ăn. Thấy vậy, chóp mũi Thẩm Lê đau xót.
Nếu lại gả đồ quê mùa là cô đến gia tộc lớn như nhà họ Chiến chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Phía sau có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa ngài, cậu Cảnh Hoài sắp ra rồi.”
“Nga.” Lúc này ông cụ nhà họ Chiến mới nhớ tới mục đích mà ông ấy tới bệnh viện là để thăm cháu trai: “Vậy đi thôi.”
Nói xong, ông ấy còn không quên nhắc nhở Khương Thư Lan một câu: “Thư Lan à, cháu đưa con gái đi kiểm tra lại đi, đừng để lúc về nhà bị cảm lạnh, Tiểu Lê nhà cháu quá gầy!”
Khương Thư Lan vội vàng đáp lại: “Vâng, cảm ơn chú đã quan tâm!”
Thẩm Lê nhìn phía đằng xa Chiến Cảnh Hoài bị đẩy đến phòng bệnh, ông cụ nhà họ Chiến không biết đang lớn giọng nói cái gì.
Ít nhất nhìn qua, Chiến Cảnh Hoài cũng không thành vấn đề, sẽ không giống như đời trước, bị sốc dị ứng còn dẫn đến viêm phổi.
Nếu cô nhớ không lầm, đời trước Chiến Dật Hiên có nói qua, trận bệnh này đã làm cho chú nhỏ của hắn ta phải hồi phục khá lâu, còn làm bỏ lỡ cơ hội lập công.
Thẩm Lê lẩm bẩm nói: “Lần này hẳn là sẽ không bỏ lỡ…”
Đời này, cô cũng cứu anh, hẳn là đã trả lại ơn cứu mạng cho anh rồi nhỉ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thư Lan vừa nói “Ai da, may quá, trên người mẹ có mang đủ tiền”, lại vừa lôi kéo Thẩm Lê đi làm kiểm tra.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của con gái cưng, trong lúc cô đang chờ kết quả kiểm tra thì Khương Thư Lan chạy ra ngoài đi mua mười cái tiểu long bao: “Mau ăn đi, đừng để người trong nhà biết được.”
Thẩm Lê cầm lấy một cái cắn một ngụm, vỏ mỏng nhân to lại còn chảy nước súp, nhân thịt heo nhìn thôi đã thấy thèm, bụng của cô cũng bắt đầu reo lên.
“Mẹ, hai ta mỗi người một nửa.”
Thẩm Lê ăn năm cái xong cũng không ăn nữa, cô đẩy cho Khương Thư Lan.
Một lồng như vậy là hai khối rưỡi, đủ để khiến mẹ cô tiếc một thời gian.
Khương Thư Lan thở dài, đúng là con gái ruột nhà mình. Nuôi Thẩm An Nhu mười mấy năm, mỗi lần có đồ ăn ngon đều vào bụng cô ta hết, Thẩm Vĩnh Đức có phần cũng chưa chắc gì đã cho Khương Thư Lan!
Bà ấy nhét một cái ở trong miệng, thơm nức mũi luôn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mẹ không thích mùi thịt heo, hương vị của bánh bao này nồng quá, con ăn đi!”
Thẩm Lê đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị mẹ cô nhét cho một miệng bánh bao, cô cũng bắt chước bà ấy, cũng đút cho bà, cuối cùng cũng làm cho Khương Thư Lan ăn được ba cái.
Nhìn bộ dáng này của mẹ, dường như là đang buồn bực tại sao bản thân lại không cưỡng lại được sự thèm thuồng, đáng lẽ phải để dành hết cho con gái ăn. Thấy vậy, chóp mũi Thẩm Lê đau xót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro