Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Tát Bông Sen Tr...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở ngoài cửa đều là tiếng chó sủa, thật là phiền mà.
Biểu tình của Thẩm An Nhu lại lập tức thay đổi.
(Giá trị tức giận của Thẩm An Nhu là 10%, đạt được 10 điểm. )
Ánh mắt Thẩm Lê trở nên vi diệu, cái này mà cũng có thể tức giận được, Thẩm An Nhu không sợ bị ung thư vú sao?
Nhưng mà điều này cũng đã chứng minh được, sớm tại lúc này, Thẩm An Nhu đã coi trọng Chiến Dật Hiên, biểu hiện này của cô ta chính là đang ghen ghét.
Ngày thường Thẩm Lê đối xử với Chiến Dật Hiên không nóng không lạnh, nhưng hôm nay có thể sẽ không giống vậy.
Một đôi mắt lá liễu xinh đẹp hơi cong lên, lúc cười giống như là hàm chứa tình ý, cứ như vậy mà đi ra ngoài đến chỗ Chiến Dật Hiên.
Thẩm Lê vốn rất trắng, là da trắng trời sinh, có phơi nắng cũng không đen, khác với làn da vàng của Thẩm An Nhu, hơn nữa khung xương cô nhỏ nhắn, dáng người thanh thoát, khí chất thanh lãnh, tự mang theo cảm giác cao nhã cổ xưa.
Cười với Chiến Dật Hiên một cái, linh hồn nhỏ bé của tên đàn ông chó đã lập tức bị câu đi rồi.
Thẩm Lê cuối cùng cũng thấy rõ, thứ mà tên chồng cũ này thích chính là gương mặt này của cô.
Cũng may là trước kia cô từ chối chuyện quan hệ trước hôn nhân, trong mấy năm giúp hắn ta gây dựng sự nghiệp, mặt bị thương nên xấu đi, nên sau khi hắn ta cưới cô cũng chưa từng chạm vào cô, có vẻ là thật sự hết muốn ăn.
Thẩm Lê rất cảm ơn vết sẹo của của cô.
“Chó… Khụ khụ, A Hiên, anh tới tìm tôi làm cái gì?”
Giọng nói Thẩm Lê mềm mại ngọt ngào, cũng không nói nhiều, một đôi mắt ẩn tình phảng phất bao hàm ngàn lời muốn nói.
Khuôn mặt của Chiến Dật Hiên đỏ bừng, miệng cứ khép khép mở mở nói gì đó, Thẩm Lê cũng không nghe được.
Cô chỉ có thể nghe được âm thanh nhắc nhỏ của không gian, tất cả đều là giá trị tức giận mà Thẩm An Nhu cống hiến.
Mỗi lời cái nhắc nhở đi kèm với âm thanh tiền tài vào ví.
Một chữ thôi, sướng!
Ánh mắt Thẩm Lê nhìn Chiến Dật Hiên lại càng dịu dàng, dịu dàng đến độ thậm chí có chút… Hiền từ?
Chiến Dật Hiên sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi: “Thẩm Lê, em nghe được lời nói của anh nói sao?”
Hắn ta cứ cảm thấy cô đang có lệ với chính mình, nhưng là bốn mắt nhìn nhau, người trước mắt xinh đẹp quyến rũ mà không tự biết, thật sự là làm cho hắn ta tâm thần nhộn nhạo, làm gì còn lo lắng tới chuyện khác nữa?
Thẩm Lê đang vội vàng đếm tiền ở trong lòng, nên chỉ tùy tiện “Ừm” một tiếng.
Ở ngoài cửa đều là tiếng chó sủa, thật là phiền mà.
Biểu tình của Thẩm An Nhu lại lập tức thay đổi.
(Giá trị tức giận của Thẩm An Nhu là 10%, đạt được 10 điểm. )
Ánh mắt Thẩm Lê trở nên vi diệu, cái này mà cũng có thể tức giận được, Thẩm An Nhu không sợ bị ung thư vú sao?
Nhưng mà điều này cũng đã chứng minh được, sớm tại lúc này, Thẩm An Nhu đã coi trọng Chiến Dật Hiên, biểu hiện này của cô ta chính là đang ghen ghét.
Ngày thường Thẩm Lê đối xử với Chiến Dật Hiên không nóng không lạnh, nhưng hôm nay có thể sẽ không giống vậy.
Một đôi mắt lá liễu xinh đẹp hơi cong lên, lúc cười giống như là hàm chứa tình ý, cứ như vậy mà đi ra ngoài đến chỗ Chiến Dật Hiên.
Thẩm Lê vốn rất trắng, là da trắng trời sinh, có phơi nắng cũng không đen, khác với làn da vàng của Thẩm An Nhu, hơn nữa khung xương cô nhỏ nhắn, dáng người thanh thoát, khí chất thanh lãnh, tự mang theo cảm giác cao nhã cổ xưa.
Cười với Chiến Dật Hiên một cái, linh hồn nhỏ bé của tên đàn ông chó đã lập tức bị câu đi rồi.
Thẩm Lê cuối cùng cũng thấy rõ, thứ mà tên chồng cũ này thích chính là gương mặt này của cô.
Cũng may là trước kia cô từ chối chuyện quan hệ trước hôn nhân, trong mấy năm giúp hắn ta gây dựng sự nghiệp, mặt bị thương nên xấu đi, nên sau khi hắn ta cưới cô cũng chưa từng chạm vào cô, có vẻ là thật sự hết muốn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lê rất cảm ơn vết sẹo của của cô.
“Chó… Khụ khụ, A Hiên, anh tới tìm tôi làm cái gì?”
Giọng nói Thẩm Lê mềm mại ngọt ngào, cũng không nói nhiều, một đôi mắt ẩn tình phảng phất bao hàm ngàn lời muốn nói.
Khuôn mặt của Chiến Dật Hiên đỏ bừng, miệng cứ khép khép mở mở nói gì đó, Thẩm Lê cũng không nghe được.
Cô chỉ có thể nghe được âm thanh nhắc nhỏ của không gian, tất cả đều là giá trị tức giận mà Thẩm An Nhu cống hiến.
Mỗi lời cái nhắc nhở đi kèm với âm thanh tiền tài vào ví.
Một chữ thôi, sướng!
Ánh mắt Thẩm Lê nhìn Chiến Dật Hiên lại càng dịu dàng, dịu dàng đến độ thậm chí có chút… Hiền từ?
Chiến Dật Hiên sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi: “Thẩm Lê, em nghe được lời nói của anh nói sao?”
Hắn ta cứ cảm thấy cô đang có lệ với chính mình, nhưng là bốn mắt nhìn nhau, người trước mắt xinh đẹp quyến rũ mà không tự biết, thật sự là làm cho hắn ta tâm thần nhộn nhạo, làm gì còn lo lắng tới chuyện khác nữa?
Thẩm Lê đang vội vàng đếm tiền ở trong lòng, nên chỉ tùy tiện “Ừm” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro