Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Thức Tỉnh Không...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mắt phượng của người đàn ông nhắm chặt, che đi sự lạnh lùng thường ngày của anh, ngũ quan tuấn lãng hơn người giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất.
Toàn thân ướt đẫm vừa hay có thể nhìn ra thể trạng cường kiện cùng với dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ của người đàn ông, cơ bắp tràn ngập sức bật làm cô không dám xem thêm một chút nào.
“Không nghĩ tới hai lần gặp nguy hiểm tới tánh mạng đều là do anh cứu tôi.”
Hiện tại ấn tượng của Chiến Cảnh Hoài đối với cô, còn không được tính là quen mắt.
Từ nhỏ Chiến Cảnh Hoài đã lớn lên ở quân khu, sau khi Thẩm Lê bị nhà họ Thẩm nhận trở về, cô đi theo cha mẹ ở gần quân khu, việc gặp mặt anh cũng đều rất khó.
Nhưng vẫn có thể biết được có một nhân vật như vậy thông qua miệng của hàng xóm và những đứa nhỏ xung quanh nhà.
Đời trước là sau khi cô từ hôn bởi vì tên đàn ông ngoại tình Chiến Dật Hiên kia, nên cô mới gặp qua Chiến Cảnh Hoài vài lần.
Biểu tình Thẩm Lê lẫn lộn, cô nhớ rất rõ ràng, sắc mặt anh mỗi lần nhìn cô và Chiến Dật Hiên cực kỳ lạnh lùng nghiêm túc.
Người chú nhỏ là anh, hẳn là không tán thành việc cô và cháu họ của mình ở bên nhau.
Rốt cuộc cho dù không phải dòng chính của nhà họ Thẩm, thì cũng là trèo cao nhà họ Thẩm.
Nhưng Chiến Cảnh Hoài vẫn luôn là một quân nhân ưu tú luôn đặt an nguy của người dân lên hàng đầu, nên cho dù hôm nay người rơi xuống là người mà mình không quen biết, anh cũng sẽ liều mạng cứu lên.
Hơn nữa, cô còn là đối tượng đính hôn bằng miệng mà anh không thích nữa chứ?
Thẩm Lê thở phào nhẹ nhõm, đã hồi phục một chút sức lực, cô muốn đỡ Chiến Cảnh Hoài đứng lên, kết quả là không thể nào di chuyển được người đàn ông đang ở trạng thái hôn mê này.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
“Cảnh Hoài? Cậu ở đâu??”
Thẩm Lê nhớ rất rõ âm thanh này.
Là bạn từ nhỏ và cũng là chiến hữu của Chiến Cảnh Hoài, Lục Trì.
Thẩm Lê còn chưa kịp kịp buông ra Chiến Cảnh Hoài thì Lục Trì đã thấy được bọn họ, phát hiện cả người của hai người đều ướt đẫm đang ở bên nhau.
Lục Trì biết cô gái nhỏ nhà họ Thẩm này, sống ở nông thôn mười mấy năm, được nhận về nhà họ Thẩm chưa được hai năm, hình như là có chút quan hệ với Chiến Dật Hiên của chi thứ nhà họ Chiến.
Sắc mặt của cậu ấy thay đổi ngay lập tức.
Hay lắm, bộ dáng này mà xem được hả?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải Chiến Cảnh Hoài sẽ phải chịu trách nhiệm với cô ấy sao?
Lục Trì một tay ôm Chiến Cảnh Hoài, cảnh giác mà nhìn Thẩm Lê: “Nơi này chỉ có hai người các người thôi đúng không?”
Thẩm Lê hiểu rõ: “… Đúng vậy.”
Mắt phượng của người đàn ông nhắm chặt, che đi sự lạnh lùng thường ngày của anh, ngũ quan tuấn lãng hơn người giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất.
Toàn thân ướt đẫm vừa hay có thể nhìn ra thể trạng cường kiện cùng với dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ của người đàn ông, cơ bắp tràn ngập sức bật làm cô không dám xem thêm một chút nào.
“Không nghĩ tới hai lần gặp nguy hiểm tới tánh mạng đều là do anh cứu tôi.”
Hiện tại ấn tượng của Chiến Cảnh Hoài đối với cô, còn không được tính là quen mắt.
Từ nhỏ Chiến Cảnh Hoài đã lớn lên ở quân khu, sau khi Thẩm Lê bị nhà họ Thẩm nhận trở về, cô đi theo cha mẹ ở gần quân khu, việc gặp mặt anh cũng đều rất khó.
Nhưng vẫn có thể biết được có một nhân vật như vậy thông qua miệng của hàng xóm và những đứa nhỏ xung quanh nhà.
Đời trước là sau khi cô từ hôn bởi vì tên đàn ông ngoại tình Chiến Dật Hiên kia, nên cô mới gặp qua Chiến Cảnh Hoài vài lần.
Biểu tình Thẩm Lê lẫn lộn, cô nhớ rất rõ ràng, sắc mặt anh mỗi lần nhìn cô và Chiến Dật Hiên cực kỳ lạnh lùng nghiêm túc.
Người chú nhỏ là anh, hẳn là không tán thành việc cô và cháu họ của mình ở bên nhau.
Rốt cuộc cho dù không phải dòng chính của nhà họ Thẩm, thì cũng là trèo cao nhà họ Thẩm.
Nhưng Chiến Cảnh Hoài vẫn luôn là một quân nhân ưu tú luôn đặt an nguy của người dân lên hàng đầu, nên cho dù hôm nay người rơi xuống là người mà mình không quen biết, anh cũng sẽ liều mạng cứu lên.
Hơn nữa, cô còn là đối tượng đính hôn bằng miệng mà anh không thích nữa chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lê thở phào nhẹ nhõm, đã hồi phục một chút sức lực, cô muốn đỡ Chiến Cảnh Hoài đứng lên, kết quả là không thể nào di chuyển được người đàn ông đang ở trạng thái hôn mê này.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
“Cảnh Hoài? Cậu ở đâu??”
Thẩm Lê nhớ rất rõ âm thanh này.
Là bạn từ nhỏ và cũng là chiến hữu của Chiến Cảnh Hoài, Lục Trì.
Thẩm Lê còn chưa kịp kịp buông ra Chiến Cảnh Hoài thì Lục Trì đã thấy được bọn họ, phát hiện cả người của hai người đều ướt đẫm đang ở bên nhau.
Lục Trì biết cô gái nhỏ nhà họ Thẩm này, sống ở nông thôn mười mấy năm, được nhận về nhà họ Thẩm chưa được hai năm, hình như là có chút quan hệ với Chiến Dật Hiên của chi thứ nhà họ Chiến.
Sắc mặt của cậu ấy thay đổi ngay lập tức.
Hay lắm, bộ dáng này mà xem được hả?
Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải Chiến Cảnh Hoài sẽ phải chịu trách nhiệm với cô ấy sao?
Lục Trì một tay ôm Chiến Cảnh Hoài, cảnh giác mà nhìn Thẩm Lê: “Nơi này chỉ có hai người các người thôi đúng không?”
Thẩm Lê hiểu rõ: “… Đúng vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro