Chương 12
Skylar
2024-01-30 00:41:00
71.
“Anh ơi! Thuốc của anh đã chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn đến viện nghiên cứu để kiểm tra độ mẫn cảm của mình trước không?”
“Bây giờ thì không cần đâu, vất vả cho em rồi.” – Thôi Đường ôm hộp các tông đi vào tiền sảnh, “Anh mang quà đến cho em đây.”
“Hả? Cái gì? Có phải hệ thống nói cho anh biết rằng em đang cần bình thủy tinh đáy tròn mới không? Tốt quá.”
“…” – Thôi Đường đặt chiếc hộp xuống, quay lưng lại, bấm bấm trên điện thoại.
“Ơ? Không phải à?” – Tôi gãi đầu, “Cảm ơn anh, anh có đưa cái gì thì em cũng thích.”
Thôi Đường lại chỉ chỉ vào chiếc hộp: “Mở nó ra đi, ngày mai bình thủy tinh cho em sẽ được giao đến ngay.”
“Tốt quá!”
“Ể? Là nồi chiên không dầu.”
“Ừ, khi anh không ở nhà, nếu em muốn ăn gà rán thì có thể dùng cái này để làm, sẽ tốn ít dầu hơn. Nếu em muốn ăn món khác thì cũng có thể dùng cái này… không phải đôi khi em muốn ăn lòng nướng cũng phải gọi đồ ăn ngoài à.”
Tôi có nên nói rằng tôi đã lén nướng lòng nướng bằng đèn cồn không nhỉ? Tôi sẽ không nói đâu. Tôi chỉ tặng cho Thôi Đường một cái ôm chặt thắm thiết, sau đó làm việc chăm chỉ hơn.
“Đúng rồi, gần đây em có cảm thấy khó chịu không? Có rất nhiều người trong công ty đã xin nghỉ ốm vì cảm lạnh. Đã vào thu rồi, em ở nhà cũng phải chú ý giữ ấm.”
“Anh cũng vậy. Ngày mai nhớ mặc thêm quần áo, còn đừng có ăn vụng rau câu của em nữa, ăn nhiều quá cũng bị lạnh đấy.”
Tôi thực sự rất nghi ngờ Thôi Đường là một người nghiện rau câu, mỗi ngày anh ấy đều lén lấy vài hộp rau câu trong tủ lạnh, giờ chỉ còn lại hai hộp.
“… Được.”
72.
“Ký chủ! Hôm nay còn phải lại ép yêu Thôi Đường một lần nữa, độ hiện thực hóa đã lên 70% rồi!”
Tôi mệt mỏi rồi, muốn hủy diệt luôn.
Nó đã diễn ra liên tục mấy ngày rồi, mấy ngày rồi! Mỗi khi trời tối lại phải thực hiện tình tiết cốt truyện ép yêu.
Tôi thậm chí còn chưa từng yêu đương bao giờ, giờ lại yêu cầu tôi chạy về nhà à? Thần thiếp không làm được, không làm được.
70476 bắt đầu kêu lên đầy quái dị: “Cô chưa ăn thịt heo cũng chưa thấy heo chạy à?”
“… Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy nó.” – Tôi nghi ngờ rằng CPU của hệ thống thực sự đã bị đốt cháy.
“Không phải, ý tôi không phải vậy, mẹ nó…”
73.
Vậy hãy đến xem biểu hiện của tôi mấy ngày nay đi.
Ngày đầu tiên:
Tôi thức khuya khổ sở đọc tiểu thuyết ép yêu do hệ thống tham món lợi nhỏ đưa ra, kiến thức kỳ quái của tôi dường như ngày càng tăng lên.
Tôi dùng que kem làm dao kề vào cổ Thôi Đường: “Nói! Anh thích em!”
Thôi Đường: “Anh thích em.”
Tôi: “… Không đúng! Lẽ ra anh phải chống cự, anh phải bướng bỉnh kiên định trả lời:『Tôi có ch.ết cũng sẽ không thích cô』!”
Thôi Đường: “Được rồi, tôi có ch.ết cũng sẽ không thích cô.”
Hệ thống: “Giọng điệu của anh ấy chẳng hề giống bị ép yêu chút nào, mẹ nó, nghe giống như một tsundere vậy!”
Tôi: “Tôi biết!”
Thôi Đường cười trộm, tôi liền dùng que kem gõ vào đầu anh ấy.
Ngày thứ hai:
Tôi đẩy Thôi Đường lên ghế sofa, ép anh ấy hôn tôi, nếu không tôi sẽ tịch thu kem ly vị vani trong tủ lạnh của anh ấy.
Kết quả là anh ấy lại gần chụt chụt chụt hôn tôi ba cái, nói không sao, thu cũng được, anh ấy sẽ nghe lời.
Tôi:?
Hệ thống: “Tên nhóc này khó chơi quá!”
Ngày thứ ba:
“Người đàn ông này, anh không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.” – Tôi tự tin hất tóc lên.
Thôi Đường thay tôi chỉnh lại tóc mái của tôi: “Vậy anh sẽ không chạy trốn.”
“Người đàn ông này, anh là của tôi… thả tóc tôi ra!”
Thôi Đường nhẹ nhàng nắm lấy một sợi tóc nhỏ của tôi.
“Ối!” – Tôi lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Đến đây làm tổn thương lẫn nhau đi!
Tôi bắt đầu vò mạnh tóc của Thôi Đường.
…
Cho đến hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
“Cố lên, cố lên! Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!” – Hệ thống bắt đầu cổ vũ tôi.
Tôi ngã xuống giường: “Không, tôi không thể tiếp tục diễn được nữa… Cái tên Thôi Đường kia đã biến tình yêu ép buộc thành tình yêu trong sáng rồi huhuhuhuhuhuhuhu…”
74.
Tôi tức giận ép Thôi Đường vào tường:
“Nói! Rốt cuộc trước đây anh làm thế nào mà có thể trở thành Yandere ép yêu hả? Dạy tôi đi!”
Thôi Đường xoa xoa mi tâm: “Cô thực sự muốn để tôi diễn cho cô xem à? Tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ sợ không khống chế nổi thôi.”
“Triển luôn!”
“…”
Sau đó Thôi Đường nở nụ cười với tôi.
Ngay lúc tôi đang bị mê hoặc, anh ấy đã nhanh chóng nắm lấy vai tôi, xoay tôi lại rồi đẩy tôi vào tường trước khi tôi kịp phản kháng.
Lực rất nhẹ, anh ấy còn đặt tay đệm sau vai tôi nên tôi không cảm thấy đau.
Tôi chợt phản ứng lại.
Siêu quá! Anh chàng này giả vờ cười để dụ địch!
Đừng nói đến võ đạo (1)!
(1) Võ đạo (武德) là đạo đức cần tuân thủ khi sử dụng vũ lực.
Ngay khi tôi định mở miệng nói chuyện, tay phải của anh ấy đã dùng một tấm vải trắng bịt cả mũi và miệng tôi.
? Tên nhóc nhà anh, tôi đã đánh giá thấp anh rồi.
75.
Anh ấy nghiêng người về phía trước và thì thầm vào tai tôi:
“Không đau, không đau đâu… đừng sợ, một lát nữa sẽ ổn thôi. Ngủ một lát đi, anh đưa em về nhà.”
“Đừng đi, đừng bỏ anh lại một mình.”
“Chỉ được nhìn anh, chỉ được nhìn anh thôi. Anh yêu em, nhưng tại sao em lại không thể yêu anh…”
Siêu vãi, tên nhóc nhà anh biến thái quá đấy!
Xong rồi, xong rồi, làm ơn bỏ qua cho tôi đi.
“Cái đó… Thôi Đường à, anh… anh cầm nhầm mảnh vải rồi.” – Tiếng hệ thống yếu ớt cắt đứt màn biểu diễn của Thôi Đường, “Cái mà anh đang cầm, hình như, mẹ nó, là mảnh vải có tẩm thuốc… mảnh vải của anh vẫn còn trên bàn…”
Con ngươi Thôi Đường chấn động, anh ấy vội vàng buông tay ra.
Tôi bình thản ngã xuống đất, tay điểm lên trán và vai: “Amen.”
Thôi Đường lo lắng ngồi xổm xuống nhìn tôi, muốn bế tôi lên.
Tôi giống như một con cá chép quẫy đuôi: “Ể hehe, sống lại rồi.”
“…?”
76.
“Mảnh vải anh đang cầm là vật dụng thí nghiệm mà tôi đã chuẩn bị theo tỉ lệ trung bình dựa trên số thuốc Đông y mà anh đã dùng trong một số vụ tai nạn.” – Tôi đeo găng tay vào, cầm mảnh vải đó lên cho anh ấy xem, “Lúc anh vừa về đây, trên người anh ít nhiều gì cũng mang theo một ít loại thuốc đó… Bản thân anh cũng không biết, nhưng khi trở về, anh đã mơ mơ màng màng ôm tôi quấn lấy tôi như con bạch tuộc, còn khóc lóc nói mình nóng.”
“Tôi đã nhờ Từ Cẩn sắp xếp người trông coi, cũng dặn dò anh không được tùy tiện ăn uống gì rồi, nhưng có một ngày dù anh nuốt nước bọt cũng có thể trúng thuốc…”
“Thôi nào, tôi không thể tiếp tục làm như vậy, phải không? Nó có thể gây hại cho cơ thể anh lớn đến mức nào? Chuyện này thực sự rất kỳ lạ… Tôi đoán ý thức của thế giới đang thúc đẩy chuyện này phát triển, nói không chừng là vì để uốn nắn lại cốt truyện?”
“Tôi vừa uống phiên bản thuốc hạ nhiệt cuối cùng. Đây thực sự là phiên bản cuối cùng.” – Tôi lấy bình thủy tinh trong túi ra. “Tôi đã vượt qua bài kiểm tra dị ứng rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Mặc dù về mặt lý thuyết là tác dụng phụ đã giảm xuống mức thấp nhất, nhưng thứ này xét đến cùng là để anh uống nên tôi cũng phải cam đoan rằng bản thân tôi hoàn toàn chắc chắn về nó.”
Tôi thở dài: “Suy cho cùng thì chuột bạch và cơ thể người vẫn khác nhau.”
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi: “Cô đang thử thuốc trên chính người mình à?!”
Tôi giật mình, nuốt khan ngụm nước bọt: “À… ừ… ừm… sao lại không tính chứ?”
“Này, anh đừng tức giận quá. Tôi cảm thấy rất băn khoăn khi để người khác dùng thử thuốc. Cho nên… tự mình thử thôi.”
“Trước đây tôi và nhóm nghiên cứu đã phát minh ra một loại vắc xin, khi đó tôi cũng lén tham gia giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ hai… Có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh giống tôi. Tôi phải tìm ra độ an toàn và hiệu quả trị liệu thử thôi.”
“Đừng khóc mà, anh đừng khóc.” – Tôi cởi găng tay ra, sau khi dùng gel sát trùng tay, tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho anh ấy, “Tôi đều cảm thấy không sao đâu.”
“Anh nhìn tôi xem, không phải rất tốt sao, sau này anh cũng có thể yên tâm dùng thuốc này rồi. Ngoài ra còn có thêm một phiên bản plus, đó là kẹo hạt đậu, ngọt, siêu ngọt, tôi cam đoan luôn!”
“Nhưng anh cũng không thể uống thuốc Đông y mỗi ngày được… Phải tìm ra giải pháp cho vấn đề này.”
“Anh ơi! Thuốc của anh đã chuẩn bị xong rồi. Anh có muốn đến viện nghiên cứu để kiểm tra độ mẫn cảm của mình trước không?”
“Bây giờ thì không cần đâu, vất vả cho em rồi.” – Thôi Đường ôm hộp các tông đi vào tiền sảnh, “Anh mang quà đến cho em đây.”
“Hả? Cái gì? Có phải hệ thống nói cho anh biết rằng em đang cần bình thủy tinh đáy tròn mới không? Tốt quá.”
“…” – Thôi Đường đặt chiếc hộp xuống, quay lưng lại, bấm bấm trên điện thoại.
“Ơ? Không phải à?” – Tôi gãi đầu, “Cảm ơn anh, anh có đưa cái gì thì em cũng thích.”
Thôi Đường lại chỉ chỉ vào chiếc hộp: “Mở nó ra đi, ngày mai bình thủy tinh cho em sẽ được giao đến ngay.”
“Tốt quá!”
“Ể? Là nồi chiên không dầu.”
“Ừ, khi anh không ở nhà, nếu em muốn ăn gà rán thì có thể dùng cái này để làm, sẽ tốn ít dầu hơn. Nếu em muốn ăn món khác thì cũng có thể dùng cái này… không phải đôi khi em muốn ăn lòng nướng cũng phải gọi đồ ăn ngoài à.”
Tôi có nên nói rằng tôi đã lén nướng lòng nướng bằng đèn cồn không nhỉ? Tôi sẽ không nói đâu. Tôi chỉ tặng cho Thôi Đường một cái ôm chặt thắm thiết, sau đó làm việc chăm chỉ hơn.
“Đúng rồi, gần đây em có cảm thấy khó chịu không? Có rất nhiều người trong công ty đã xin nghỉ ốm vì cảm lạnh. Đã vào thu rồi, em ở nhà cũng phải chú ý giữ ấm.”
“Anh cũng vậy. Ngày mai nhớ mặc thêm quần áo, còn đừng có ăn vụng rau câu của em nữa, ăn nhiều quá cũng bị lạnh đấy.”
Tôi thực sự rất nghi ngờ Thôi Đường là một người nghiện rau câu, mỗi ngày anh ấy đều lén lấy vài hộp rau câu trong tủ lạnh, giờ chỉ còn lại hai hộp.
“… Được.”
72.
“Ký chủ! Hôm nay còn phải lại ép yêu Thôi Đường một lần nữa, độ hiện thực hóa đã lên 70% rồi!”
Tôi mệt mỏi rồi, muốn hủy diệt luôn.
Nó đã diễn ra liên tục mấy ngày rồi, mấy ngày rồi! Mỗi khi trời tối lại phải thực hiện tình tiết cốt truyện ép yêu.
Tôi thậm chí còn chưa từng yêu đương bao giờ, giờ lại yêu cầu tôi chạy về nhà à? Thần thiếp không làm được, không làm được.
70476 bắt đầu kêu lên đầy quái dị: “Cô chưa ăn thịt heo cũng chưa thấy heo chạy à?”
“… Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy nó.” – Tôi nghi ngờ rằng CPU của hệ thống thực sự đã bị đốt cháy.
“Không phải, ý tôi không phải vậy, mẹ nó…”
73.
Vậy hãy đến xem biểu hiện của tôi mấy ngày nay đi.
Ngày đầu tiên:
Tôi thức khuya khổ sở đọc tiểu thuyết ép yêu do hệ thống tham món lợi nhỏ đưa ra, kiến thức kỳ quái của tôi dường như ngày càng tăng lên.
Tôi dùng que kem làm dao kề vào cổ Thôi Đường: “Nói! Anh thích em!”
Thôi Đường: “Anh thích em.”
Tôi: “… Không đúng! Lẽ ra anh phải chống cự, anh phải bướng bỉnh kiên định trả lời:『Tôi có ch.ết cũng sẽ không thích cô』!”
Thôi Đường: “Được rồi, tôi có ch.ết cũng sẽ không thích cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống: “Giọng điệu của anh ấy chẳng hề giống bị ép yêu chút nào, mẹ nó, nghe giống như một tsundere vậy!”
Tôi: “Tôi biết!”
Thôi Đường cười trộm, tôi liền dùng que kem gõ vào đầu anh ấy.
Ngày thứ hai:
Tôi đẩy Thôi Đường lên ghế sofa, ép anh ấy hôn tôi, nếu không tôi sẽ tịch thu kem ly vị vani trong tủ lạnh của anh ấy.
Kết quả là anh ấy lại gần chụt chụt chụt hôn tôi ba cái, nói không sao, thu cũng được, anh ấy sẽ nghe lời.
Tôi:?
Hệ thống: “Tên nhóc này khó chơi quá!”
Ngày thứ ba:
“Người đàn ông này, anh không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.” – Tôi tự tin hất tóc lên.
Thôi Đường thay tôi chỉnh lại tóc mái của tôi: “Vậy anh sẽ không chạy trốn.”
“Người đàn ông này, anh là của tôi… thả tóc tôi ra!”
Thôi Đường nhẹ nhàng nắm lấy một sợi tóc nhỏ của tôi.
“Ối!” – Tôi lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Đến đây làm tổn thương lẫn nhau đi!
Tôi bắt đầu vò mạnh tóc của Thôi Đường.
…
Cho đến hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
“Cố lên, cố lên! Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!” – Hệ thống bắt đầu cổ vũ tôi.
Tôi ngã xuống giường: “Không, tôi không thể tiếp tục diễn được nữa… Cái tên Thôi Đường kia đã biến tình yêu ép buộc thành tình yêu trong sáng rồi huhuhuhuhuhuhuhu…”
74.
Tôi tức giận ép Thôi Đường vào tường:
“Nói! Rốt cuộc trước đây anh làm thế nào mà có thể trở thành Yandere ép yêu hả? Dạy tôi đi!”
Thôi Đường xoa xoa mi tâm: “Cô thực sự muốn để tôi diễn cho cô xem à? Tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, chỉ sợ không khống chế nổi thôi.”
“Triển luôn!”
“…”
Sau đó Thôi Đường nở nụ cười với tôi.
Ngay lúc tôi đang bị mê hoặc, anh ấy đã nhanh chóng nắm lấy vai tôi, xoay tôi lại rồi đẩy tôi vào tường trước khi tôi kịp phản kháng.
Lực rất nhẹ, anh ấy còn đặt tay đệm sau vai tôi nên tôi không cảm thấy đau.
Tôi chợt phản ứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Siêu quá! Anh chàng này giả vờ cười để dụ địch!
Đừng nói đến võ đạo (1)!
(1) Võ đạo (武德) là đạo đức cần tuân thủ khi sử dụng vũ lực.
Ngay khi tôi định mở miệng nói chuyện, tay phải của anh ấy đã dùng một tấm vải trắng bịt cả mũi và miệng tôi.
? Tên nhóc nhà anh, tôi đã đánh giá thấp anh rồi.
75.
Anh ấy nghiêng người về phía trước và thì thầm vào tai tôi:
“Không đau, không đau đâu… đừng sợ, một lát nữa sẽ ổn thôi. Ngủ một lát đi, anh đưa em về nhà.”
“Đừng đi, đừng bỏ anh lại một mình.”
“Chỉ được nhìn anh, chỉ được nhìn anh thôi. Anh yêu em, nhưng tại sao em lại không thể yêu anh…”
Siêu vãi, tên nhóc nhà anh biến thái quá đấy!
Xong rồi, xong rồi, làm ơn bỏ qua cho tôi đi.
“Cái đó… Thôi Đường à, anh… anh cầm nhầm mảnh vải rồi.” – Tiếng hệ thống yếu ớt cắt đứt màn biểu diễn của Thôi Đường, “Cái mà anh đang cầm, hình như, mẹ nó, là mảnh vải có tẩm thuốc… mảnh vải của anh vẫn còn trên bàn…”
Con ngươi Thôi Đường chấn động, anh ấy vội vàng buông tay ra.
Tôi bình thản ngã xuống đất, tay điểm lên trán và vai: “Amen.”
Thôi Đường lo lắng ngồi xổm xuống nhìn tôi, muốn bế tôi lên.
Tôi giống như một con cá chép quẫy đuôi: “Ể hehe, sống lại rồi.”
“…?”
76.
“Mảnh vải anh đang cầm là vật dụng thí nghiệm mà tôi đã chuẩn bị theo tỉ lệ trung bình dựa trên số thuốc Đông y mà anh đã dùng trong một số vụ tai nạn.” – Tôi đeo găng tay vào, cầm mảnh vải đó lên cho anh ấy xem, “Lúc anh vừa về đây, trên người anh ít nhiều gì cũng mang theo một ít loại thuốc đó… Bản thân anh cũng không biết, nhưng khi trở về, anh đã mơ mơ màng màng ôm tôi quấn lấy tôi như con bạch tuộc, còn khóc lóc nói mình nóng.”
“Tôi đã nhờ Từ Cẩn sắp xếp người trông coi, cũng dặn dò anh không được tùy tiện ăn uống gì rồi, nhưng có một ngày dù anh nuốt nước bọt cũng có thể trúng thuốc…”
“Thôi nào, tôi không thể tiếp tục làm như vậy, phải không? Nó có thể gây hại cho cơ thể anh lớn đến mức nào? Chuyện này thực sự rất kỳ lạ… Tôi đoán ý thức của thế giới đang thúc đẩy chuyện này phát triển, nói không chừng là vì để uốn nắn lại cốt truyện?”
“Tôi vừa uống phiên bản thuốc hạ nhiệt cuối cùng. Đây thực sự là phiên bản cuối cùng.” – Tôi lấy bình thủy tinh trong túi ra. “Tôi đã vượt qua bài kiểm tra dị ứng rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Mặc dù về mặt lý thuyết là tác dụng phụ đã giảm xuống mức thấp nhất, nhưng thứ này xét đến cùng là để anh uống nên tôi cũng phải cam đoan rằng bản thân tôi hoàn toàn chắc chắn về nó.”
Tôi thở dài: “Suy cho cùng thì chuột bạch và cơ thể người vẫn khác nhau.”
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi: “Cô đang thử thuốc trên chính người mình à?!”
Tôi giật mình, nuốt khan ngụm nước bọt: “À… ừ… ừm… sao lại không tính chứ?”
“Này, anh đừng tức giận quá. Tôi cảm thấy rất băn khoăn khi để người khác dùng thử thuốc. Cho nên… tự mình thử thôi.”
“Trước đây tôi và nhóm nghiên cứu đã phát minh ra một loại vắc xin, khi đó tôi cũng lén tham gia giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ hai… Có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh giống tôi. Tôi phải tìm ra độ an toàn và hiệu quả trị liệu thử thôi.”
“Đừng khóc mà, anh đừng khóc.” – Tôi cởi găng tay ra, sau khi dùng gel sát trùng tay, tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho anh ấy, “Tôi đều cảm thấy không sao đâu.”
“Anh nhìn tôi xem, không phải rất tốt sao, sau này anh cũng có thể yên tâm dùng thuốc này rồi. Ngoài ra còn có thêm một phiên bản plus, đó là kẹo hạt đậu, ngọt, siêu ngọt, tôi cam đoan luôn!”
“Nhưng anh cũng không thể uống thuốc Đông y mỗi ngày được… Phải tìm ra giải pháp cho vấn đề này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro