Chương 24
Nguyễn Thanh Cáp
2024-07-12 17:41:39
——
Tần Hoài nhìn cô chằm chằm, giọng điệu như đinh đóng cột khẳng định: “Cậu biết là tớ đúng không.”
Dưới ánh mắt như vậy, Lộ Miêu nhất thời nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau, cô nắm chặt tay, nhìn anh: “Vọng Thư.”
Tần Hoài “ừ” một tiếng.
Rõ ràng hai người đã sớm chiều ở chung. Nhưng trong giờ phút này, bọn họ như thể đây mới là lần đầu tiên gặp nhau, hai người nhìn nhau không nói một lời, cũng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Vẫn là Lộ Miêu chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Cô và Tần Hoài chạm mắt nhau, thình lình nói: “Nếu cậu nói cho tớ biết cậu đến đây ôn thi, tớ tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tần Hoài nói một cách tự nhiên: “Thế nên tớ mới không nói cho cậu biết.”
Lộ Miêu hơi cúi đầu: “Cậu tới đây làm gì?”
Tần Hoài không trả lời ngay, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Lộ Miêu vừa định hỏi anh làm sao vậy, chợt thấy trên đầu nằng nặng, là Tần Hoài luồn tay vào tóc cô.
“Tất nhiên tới đây chủ yếu là học tập, có điều tiện thể làm việc khác luôn.”
Tần Hoài từ từ nói: “Cậu còn nhớ hai lần trước cậu đi ra ngoài vào ban đêm, tớ đi theo không.”
“Có nhớ, sao vậy?” Lộ Miêu chớp chớp mắt.
“Tớ biết cậu là một người mạnh mẽ và dũng cảm, không sợ đi một mình trong đêm. Nhưng dù biết vậy, tớ vẫn lo lắng. Để không lo lắng, tớ chỉ có thể đi cùng với cậu. Tất cả là vì một lý do này mà thôi.
Dứt lời, khóe miệng cong lên nhìn cô cười, ánh mắt dường như dịu dàng hơn ngày thường, anh xoa đầu cô, rồi nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi học.”
Anh quay người rời đi trước. Lưỡng lự một lát, Lộ Miêu mới trở về phòng. Đóng cửa lại, cô lấy tay bịch miệng, tim đập bịch bịch.
Anh… làm vậy là có ý gì đây?
Lộ Miêu không có nhiều bằng chứng để chứng minh suy đoán của mình. Sau ngày hôm nay, quan hệ hai người dường như tăng lên một bậc, thân thiết hơn trước đó. Trước đây Lộ Miêu không hiểu ở đâu sẽ hỏi chỗ đó, bây giờ là Tần Hoài sẽ hỏi thẳng cô xem học được phần nào, có muốn anh dạy kèm thêm không.
Tuy rất động lòng, nhưng mỗi lần như thế Lộ Miêu đều từ chối, Ở giai đoạn này, với trạng thái tinh thần của cô hoàn toàn không thể học cùng anh. Nếu không mỗi ngày bản thân sẽ bị phân tâm.
Anh còn thường xuyên nhét ngổn ngang đống đồ ăn vặt cho cô sau khi tan học, nào là bánh quy, bánh mì, sô cô la, thậm chí còn có xiên que chiên và khoai lang nướng, lần nào cũng lấy cớ mua quá nhiều ăn không hết nên chia cô một nửa. Lộ Miêu muốn từ chối, nhưng anh không nói mấy câu thì cô ngơ ngác nhận lấy. Mang về phòng ăn, ăn xong mới nhận ra có gì đó không ổn.
Sau một thời gian dài, các bạn trong lớp dường như nhìn ra giữa bọn họ có mối quan hệ gì đó đặc biệt. Có người hoạt bát tìm cô nói đùa, mỗi lần như vậy Lộ Miêu nghiêm mặt mắng đuổi về, nhưng sâu trong lòng lại muốn biết Tần Hoài đang nghĩ gì.
Anh thích cô sao? Cho nên mới đến đây học lại. Tuy nói là thuận tiện thôi, nhưng trên đời làm gì có nhiều chuyện gọi là tiện thể? Hơn nữa anh còn lo lắng cho cô… loại lo lắng này, có thể hiểu là dấu hiệu của thích không?
Nếu thích cô thật, thì anh cũng đã thấy được mấy tin nhắn trước đó của cô, biết cô thích một chàng trai, về cơ bản cũng là anh. Vậy thì tại sao không tỏ vẻ chút gì, cứ giả vờ như chưa từng đọc tin nhắn đó?
Cô nghĩ mãi không ra, không có nhiều thời gian để nghĩ. Thật ra hỏi là tốt nhất, nhưng cô phải hoàn toàn chắc chắn, nếu không chẳng có can đảm để hỏi. Vọng Thư là người bạn quan trọng nhất trong số ít bạn bè của cô, Tần Hoài là chàng trai đầu tiên mà cô thích. Thái độ của cô đối với bọn họ dè dặt đến nỗi gần hèn nhát.
Cứ như vậy, trong trạng thái hỗn loạn này, nhiệt độ càng ngày càng thấp, tuyết rơi vài lần rồi tan chảy, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sau khi tuyết rơi. Trong và ngoài trường xảy ra một ít chuyện.
Có một ngày tuyết rơi nhiều, đường xá trước cổng trường trơn trượt, một chiếc xa tải mất lái tông vào quầy bán bánh kếp, lúc đó chủ quầy được đưa tới bệnh viện. Cả trường nguyên một tháng không được ăn bánh kếp. Nhưng trước kỳ nghỉ đông, chủ quầy lại trở về, đứng sau sạp hàng, một tay bó bột, vừa nghiêm túc chỉ vợ lật bánh kếp, vừa dùng cái tay không bị thương thu tiền.
Người dân nơi đây chính là vậy, thường bị tai nạn ập đến bất ngờ nhưng họ vẫn có thể tiếp tục cuộc sống bằng sức sống mãnh liệt của mình.
Ở trong trường, cũng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Trong cái lạnh của mùa đông, những củ khoai lang do các dì trong căn tin trồng đã lớn lên, một số bạn nam khá là nghịch ngợm phá phách trong lớp Lộ Miêu, vì đồ ăn trong căn tin dở, nên nghĩ ra chiêu xấu “bù lỗ” là trộm khoai lang tự nướng.
Tranh thủ giờ ra chơi, bọn họ nhổ khoai lang thoăn thoắt, mang về lớp cất, sau khi nướng thì mang về lớp phát cho các bạn. Mãi cho đến tốt nghiệp, mọi người mới vỡ lẽ hành động của mình đã bị các dì ở căn tin phát hiện từ lâu, còn báo thẳng cho chủ nhiệm lớp Trương Chấn Hoa. Trương Chấn Hoa dở khóc dở cười, bồi thường cho các dì ấy 100 tệ. Chuyện này coi như qua, không để lại dấu vết.
Sau đó, các học sinh ngừng trộm khoai lang, vì kỳ thi cuối kỳ đã đến, bọn họ phải chuẩn bị cho kỳ thi.
Hai ngày thi cuối kỳ rất nhanh đã kết thúc, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, tất cả học sinh trở về nhà ăn tết.
Kỳ nghỉ này không dài, lại trùng vào ngày đầu năm mới, đến ngày 10 bắt đầu đi học lại, tính đâu ra đấy thì cũng hơn 10 ngày.
Buổi sáng ngày thứ hai thi xong, Lộ Miêu ngủ không nhiều, sáu giờ đã dậy. Cô vệ sinh cá nhân sơ qua rồi trở về phòng, vừa ăn bánh mì vừa học từ vựng. Đợi đến bảy giờ, Lộ Miêu đứng dậy duỗi lưng, đặt bút xuống đi tới cửa sổ kéo màn.
Một màu trắng lóa mắt tràn ngập đất trời. Đêm qua tuyết rơi, cả đêm cô nửa mê nửa tỉnh nghe tiếng vù vù, sân chơi đối diện bệ cửa sổ phủ một lớp tuyết dày. Lộ Miêu nhìn xuống phát hiện trên sân có ba vòng dấu chân, có người đưa lưng về phía Lộ Miêu chạy bộ.
Có thể kiên trì chạy bộ dưới trời tuyết lớn như thế, thật lợi hại à nha. Một người có nghị lực như vậy, chắc chắn năm nay sẽ thi rất tốt. Lộ Miêu thầm nghĩ.
Thế là cô đứng bên cửa sổ nhìn theo một hồi, tới khi người đó dần dần chạy đến trước mặt. Cậu ấy ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Lộ Miêu đang đứng trên tầng 4.
À là Tần Hoài.
Khóe miệng Lộ Miêu chợt cong lên, cô mở cửa sổ vẫy tay với anh: “Hôm nay cậu không về nhà hả, sao giờ còn ở đây chạy bộ?”
Tần Hoài ngước đầu: “Quen rồi, chạy một tí mới khoan khoái. Cậu có gì ăn không?”
Lộ Miêu xoay người, lấy một cái bánh mì từ trong thùng giấy bên cạnh, lần nữa tới trước cửa sổ: “Ăn bánh mì không?”
“Ăn.”
Lộ Miêu: “Đứng ra xa xíu.” Sau đó vươn tay ném bánh mì qua. May thay căn phòng này sát sân chơi trường học, không cần tốn nhiều công sức là ném thẳng qua tới luôn. Bánh mì rơi sâu vào trong tuyết,Tần Hoài đi tới lấy ra.
Lộ Miêu ném xong hỏi: “Chừng nào cậu đi?”
Tần Hoài: “Mười giờ xuất phát, cùng đi không?”
“Ừm.”
Mười giờ, hai người sóng vai đi trên đường. Hành lý của bọn họ không nhiều, Lộ Miêu chỉ xách mấy cuốn sách đem về nhà. Còn Tần Hoài, đến với đi y như nhau, một chiếc vali giải quyết hết.
Tuyết trên con đường trước cổng trường có hơi dày, đi lại phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Thỉnh thoảng có tiếng cành cây bị gãy do không chịu được tuyết đọng lại, nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ rệt. Lạnh quá, lạnh đến mức dường như có tảng băng đang lơ lửng trong không khí, Lộ Miêu không kìm được rụt cổ lại, lúc nói chuyện hà ra hơi nóng tạo ra một đám khói.
Tần Hoài đeo tai nghe trên cổ, vừa đi vừa dặn: “Sau khi đi học lại thì thoắng cái sẽ kết thúc năm học. Kỳ nghỉ đông này cậu nhớ xem lại bài, lúc rảnh rỗi hệ thống lại kiến thức một chút, yếu chỗ nào thì bù vô chỗ đó. Hệ thống kiến thức phải đầy đủ, đừng bỏ sót phần nào. Dù là nghỉ, nhưng cũng là thời điểm quan trọng, mỗi ngày sắp xếp thời gian biểu, học tập và nghỉ ngơi hợp lý, tốt nhất đừng thức đêm học bài, làm việc và nghỉ ngơi theo đúng lịch trình…”
Lộ Miêu không chịu nổi cắt ngang: “Ba Tần à, tớ mấy tuổi?”
Tần Hoài không cảm xúc: “Bảy tuổi nhé, vừa mới vào lớp một.”
Lộ Miêu: “ Oke, tớ biết rồi. Cậu đừng nói nữa chú ý nhìn đường kìa.”
Tần Hoài có chút suy tư, đặt vali xuống, từ bên cạnh đi đến trước mặt cô: “Tớ có ý này.”
Lộ Miêu: “?”
Tần Hoài: “Mấy ngày nghỉ này tụi mình giúp nhau học tập.”
“Nói nữa đi.” Lộ Miêu tò mò nhìn anh.
“Tụi mình.” Ánh mắt Tần Hoài hơi mất tự nhiên, nhìn hai căn nhà ở hai bên: “Video call học.”
Lộ Miêu: “…” mấy người trong thành phố như cậu biết chơi thật.
“Tự học chính là giám sát chính mình, là thử thách kỷ luật của bản thân. Dù sao đi nữa, cậu không muốn học thì có thể cất sách vở rồi đi chơi, không thứ gì ngăn cản được. Nhưng nếu có người cùng học với cậu sẽ khác, cậu không học thì tớ sẽ giám sát, đề phòng cậu cày phim cả ngày, không chịu học tập, còn ban đêm thì không đi ngủ.” Sau sự dặn dò, Tần Hoài dùng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói một đống, cuối cùng cẩn thận liếc cô một cái, giống như bắt tại chỗ Lộ Miêu: “Tớ sẽ phê bình cậu.”
Lộ Miêu trầm mặc một lát: “Chuyện này… ổn không đó?”
Tần Hoài một mặt nghiêm nghị: “Ổn.”
Lộ Miêu chớp mắt mấy cái, không nói gì: “’Vậy được rồi.”
Được trai đẹp kèm học online, có gì mà không ổn? Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được hưởng phúc lợi này đây.
Tần Hoài nhìn cô chằm chằm, giọng điệu như đinh đóng cột khẳng định: “Cậu biết là tớ đúng không.”
Dưới ánh mắt như vậy, Lộ Miêu nhất thời nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau, cô nắm chặt tay, nhìn anh: “Vọng Thư.”
Tần Hoài “ừ” một tiếng.
Rõ ràng hai người đã sớm chiều ở chung. Nhưng trong giờ phút này, bọn họ như thể đây mới là lần đầu tiên gặp nhau, hai người nhìn nhau không nói một lời, cũng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Vẫn là Lộ Miêu chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Cô và Tần Hoài chạm mắt nhau, thình lình nói: “Nếu cậu nói cho tớ biết cậu đến đây ôn thi, tớ tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Tần Hoài nói một cách tự nhiên: “Thế nên tớ mới không nói cho cậu biết.”
Lộ Miêu hơi cúi đầu: “Cậu tới đây làm gì?”
Tần Hoài không trả lời ngay, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Lộ Miêu vừa định hỏi anh làm sao vậy, chợt thấy trên đầu nằng nặng, là Tần Hoài luồn tay vào tóc cô.
“Tất nhiên tới đây chủ yếu là học tập, có điều tiện thể làm việc khác luôn.”
Tần Hoài từ từ nói: “Cậu còn nhớ hai lần trước cậu đi ra ngoài vào ban đêm, tớ đi theo không.”
“Có nhớ, sao vậy?” Lộ Miêu chớp chớp mắt.
“Tớ biết cậu là một người mạnh mẽ và dũng cảm, không sợ đi một mình trong đêm. Nhưng dù biết vậy, tớ vẫn lo lắng. Để không lo lắng, tớ chỉ có thể đi cùng với cậu. Tất cả là vì một lý do này mà thôi.
Dứt lời, khóe miệng cong lên nhìn cô cười, ánh mắt dường như dịu dàng hơn ngày thường, anh xoa đầu cô, rồi nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đi học.”
Anh quay người rời đi trước. Lưỡng lự một lát, Lộ Miêu mới trở về phòng. Đóng cửa lại, cô lấy tay bịch miệng, tim đập bịch bịch.
Anh… làm vậy là có ý gì đây?
Lộ Miêu không có nhiều bằng chứng để chứng minh suy đoán của mình. Sau ngày hôm nay, quan hệ hai người dường như tăng lên một bậc, thân thiết hơn trước đó. Trước đây Lộ Miêu không hiểu ở đâu sẽ hỏi chỗ đó, bây giờ là Tần Hoài sẽ hỏi thẳng cô xem học được phần nào, có muốn anh dạy kèm thêm không.
Tuy rất động lòng, nhưng mỗi lần như thế Lộ Miêu đều từ chối, Ở giai đoạn này, với trạng thái tinh thần của cô hoàn toàn không thể học cùng anh. Nếu không mỗi ngày bản thân sẽ bị phân tâm.
Anh còn thường xuyên nhét ngổn ngang đống đồ ăn vặt cho cô sau khi tan học, nào là bánh quy, bánh mì, sô cô la, thậm chí còn có xiên que chiên và khoai lang nướng, lần nào cũng lấy cớ mua quá nhiều ăn không hết nên chia cô một nửa. Lộ Miêu muốn từ chối, nhưng anh không nói mấy câu thì cô ngơ ngác nhận lấy. Mang về phòng ăn, ăn xong mới nhận ra có gì đó không ổn.
Sau một thời gian dài, các bạn trong lớp dường như nhìn ra giữa bọn họ có mối quan hệ gì đó đặc biệt. Có người hoạt bát tìm cô nói đùa, mỗi lần như vậy Lộ Miêu nghiêm mặt mắng đuổi về, nhưng sâu trong lòng lại muốn biết Tần Hoài đang nghĩ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh thích cô sao? Cho nên mới đến đây học lại. Tuy nói là thuận tiện thôi, nhưng trên đời làm gì có nhiều chuyện gọi là tiện thể? Hơn nữa anh còn lo lắng cho cô… loại lo lắng này, có thể hiểu là dấu hiệu của thích không?
Nếu thích cô thật, thì anh cũng đã thấy được mấy tin nhắn trước đó của cô, biết cô thích một chàng trai, về cơ bản cũng là anh. Vậy thì tại sao không tỏ vẻ chút gì, cứ giả vờ như chưa từng đọc tin nhắn đó?
Cô nghĩ mãi không ra, không có nhiều thời gian để nghĩ. Thật ra hỏi là tốt nhất, nhưng cô phải hoàn toàn chắc chắn, nếu không chẳng có can đảm để hỏi. Vọng Thư là người bạn quan trọng nhất trong số ít bạn bè của cô, Tần Hoài là chàng trai đầu tiên mà cô thích. Thái độ của cô đối với bọn họ dè dặt đến nỗi gần hèn nhát.
Cứ như vậy, trong trạng thái hỗn loạn này, nhiệt độ càng ngày càng thấp, tuyết rơi vài lần rồi tan chảy, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sau khi tuyết rơi. Trong và ngoài trường xảy ra một ít chuyện.
Có một ngày tuyết rơi nhiều, đường xá trước cổng trường trơn trượt, một chiếc xa tải mất lái tông vào quầy bán bánh kếp, lúc đó chủ quầy được đưa tới bệnh viện. Cả trường nguyên một tháng không được ăn bánh kếp. Nhưng trước kỳ nghỉ đông, chủ quầy lại trở về, đứng sau sạp hàng, một tay bó bột, vừa nghiêm túc chỉ vợ lật bánh kếp, vừa dùng cái tay không bị thương thu tiền.
Người dân nơi đây chính là vậy, thường bị tai nạn ập đến bất ngờ nhưng họ vẫn có thể tiếp tục cuộc sống bằng sức sống mãnh liệt của mình.
Ở trong trường, cũng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Trong cái lạnh của mùa đông, những củ khoai lang do các dì trong căn tin trồng đã lớn lên, một số bạn nam khá là nghịch ngợm phá phách trong lớp Lộ Miêu, vì đồ ăn trong căn tin dở, nên nghĩ ra chiêu xấu “bù lỗ” là trộm khoai lang tự nướng.
Tranh thủ giờ ra chơi, bọn họ nhổ khoai lang thoăn thoắt, mang về lớp cất, sau khi nướng thì mang về lớp phát cho các bạn. Mãi cho đến tốt nghiệp, mọi người mới vỡ lẽ hành động của mình đã bị các dì ở căn tin phát hiện từ lâu, còn báo thẳng cho chủ nhiệm lớp Trương Chấn Hoa. Trương Chấn Hoa dở khóc dở cười, bồi thường cho các dì ấy 100 tệ. Chuyện này coi như qua, không để lại dấu vết.
Sau đó, các học sinh ngừng trộm khoai lang, vì kỳ thi cuối kỳ đã đến, bọn họ phải chuẩn bị cho kỳ thi.
Hai ngày thi cuối kỳ rất nhanh đã kết thúc, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, tất cả học sinh trở về nhà ăn tết.
Kỳ nghỉ này không dài, lại trùng vào ngày đầu năm mới, đến ngày 10 bắt đầu đi học lại, tính đâu ra đấy thì cũng hơn 10 ngày.
Buổi sáng ngày thứ hai thi xong, Lộ Miêu ngủ không nhiều, sáu giờ đã dậy. Cô vệ sinh cá nhân sơ qua rồi trở về phòng, vừa ăn bánh mì vừa học từ vựng. Đợi đến bảy giờ, Lộ Miêu đứng dậy duỗi lưng, đặt bút xuống đi tới cửa sổ kéo màn.
Một màu trắng lóa mắt tràn ngập đất trời. Đêm qua tuyết rơi, cả đêm cô nửa mê nửa tỉnh nghe tiếng vù vù, sân chơi đối diện bệ cửa sổ phủ một lớp tuyết dày. Lộ Miêu nhìn xuống phát hiện trên sân có ba vòng dấu chân, có người đưa lưng về phía Lộ Miêu chạy bộ.
Có thể kiên trì chạy bộ dưới trời tuyết lớn như thế, thật lợi hại à nha. Một người có nghị lực như vậy, chắc chắn năm nay sẽ thi rất tốt. Lộ Miêu thầm nghĩ.
Thế là cô đứng bên cửa sổ nhìn theo một hồi, tới khi người đó dần dần chạy đến trước mặt. Cậu ấy ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Lộ Miêu đang đứng trên tầng 4.
À là Tần Hoài.
Khóe miệng Lộ Miêu chợt cong lên, cô mở cửa sổ vẫy tay với anh: “Hôm nay cậu không về nhà hả, sao giờ còn ở đây chạy bộ?”
Tần Hoài ngước đầu: “Quen rồi, chạy một tí mới khoan khoái. Cậu có gì ăn không?”
Lộ Miêu xoay người, lấy một cái bánh mì từ trong thùng giấy bên cạnh, lần nữa tới trước cửa sổ: “Ăn bánh mì không?”
“Ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Miêu: “Đứng ra xa xíu.” Sau đó vươn tay ném bánh mì qua. May thay căn phòng này sát sân chơi trường học, không cần tốn nhiều công sức là ném thẳng qua tới luôn. Bánh mì rơi sâu vào trong tuyết,Tần Hoài đi tới lấy ra.
Lộ Miêu ném xong hỏi: “Chừng nào cậu đi?”
Tần Hoài: “Mười giờ xuất phát, cùng đi không?”
“Ừm.”
Mười giờ, hai người sóng vai đi trên đường. Hành lý của bọn họ không nhiều, Lộ Miêu chỉ xách mấy cuốn sách đem về nhà. Còn Tần Hoài, đến với đi y như nhau, một chiếc vali giải quyết hết.
Tuyết trên con đường trước cổng trường có hơi dày, đi lại phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Thỉnh thoảng có tiếng cành cây bị gãy do không chịu được tuyết đọng lại, nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ rệt. Lạnh quá, lạnh đến mức dường như có tảng băng đang lơ lửng trong không khí, Lộ Miêu không kìm được rụt cổ lại, lúc nói chuyện hà ra hơi nóng tạo ra một đám khói.
Tần Hoài đeo tai nghe trên cổ, vừa đi vừa dặn: “Sau khi đi học lại thì thoắng cái sẽ kết thúc năm học. Kỳ nghỉ đông này cậu nhớ xem lại bài, lúc rảnh rỗi hệ thống lại kiến thức một chút, yếu chỗ nào thì bù vô chỗ đó. Hệ thống kiến thức phải đầy đủ, đừng bỏ sót phần nào. Dù là nghỉ, nhưng cũng là thời điểm quan trọng, mỗi ngày sắp xếp thời gian biểu, học tập và nghỉ ngơi hợp lý, tốt nhất đừng thức đêm học bài, làm việc và nghỉ ngơi theo đúng lịch trình…”
Lộ Miêu không chịu nổi cắt ngang: “Ba Tần à, tớ mấy tuổi?”
Tần Hoài không cảm xúc: “Bảy tuổi nhé, vừa mới vào lớp một.”
Lộ Miêu: “ Oke, tớ biết rồi. Cậu đừng nói nữa chú ý nhìn đường kìa.”
Tần Hoài có chút suy tư, đặt vali xuống, từ bên cạnh đi đến trước mặt cô: “Tớ có ý này.”
Lộ Miêu: “?”
Tần Hoài: “Mấy ngày nghỉ này tụi mình giúp nhau học tập.”
“Nói nữa đi.” Lộ Miêu tò mò nhìn anh.
“Tụi mình.” Ánh mắt Tần Hoài hơi mất tự nhiên, nhìn hai căn nhà ở hai bên: “Video call học.”
Lộ Miêu: “…” mấy người trong thành phố như cậu biết chơi thật.
“Tự học chính là giám sát chính mình, là thử thách kỷ luật của bản thân. Dù sao đi nữa, cậu không muốn học thì có thể cất sách vở rồi đi chơi, không thứ gì ngăn cản được. Nhưng nếu có người cùng học với cậu sẽ khác, cậu không học thì tớ sẽ giám sát, đề phòng cậu cày phim cả ngày, không chịu học tập, còn ban đêm thì không đi ngủ.” Sau sự dặn dò, Tần Hoài dùng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói một đống, cuối cùng cẩn thận liếc cô một cái, giống như bắt tại chỗ Lộ Miêu: “Tớ sẽ phê bình cậu.”
Lộ Miêu trầm mặc một lát: “Chuyện này… ổn không đó?”
Tần Hoài một mặt nghiêm nghị: “Ổn.”
Lộ Miêu chớp mắt mấy cái, không nói gì: “’Vậy được rồi.”
Được trai đẹp kèm học online, có gì mà không ổn? Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày được hưởng phúc lợi này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro