Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Cứu vớt nhân lo...
SISIMO
2024-11-20 21:29:36
Đỗ quyên là một loại hoa khá đẹp, chóp mũi bọn hắn ngửi thấy mùi hoa thanh nhã, đôi mắt cũng gần như bị loại đỏ tươi lóa mắt của nó đâm cho đau mắt, nhưng mảng hoa đỗ quyên này càng rực rỡ như gấm, càng làm bọn hắn sợ hết hồn hết vía.
“Loại hoa này có độc.” Thẩm Lưu Mộc thận trọng nói, “Kịch độc!” Lòng bàn tay y xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại, y nhẹ nhàng phất tay ném vào phía trên đám hoa đỗ quyên kia, liền thấy bông hoa trong nháy mắt bị phân giải, hóa thành điểm sáng như thứ ánh huỳnh quang vừa rơi xuống lòng bàn tay Đàm Nghiên Nhã.
Niếp Bình nhíu mày nhìn sang, tùy tay bắn ra một quầng sáng sáng ngời, lại nghe hoa lá rì rào, quầng sáng còn chưa đụng tới đám hoa đỗ quyên liền tan rã ra, đồng dạng hóa thành nhiều điểm sáng trong suốt xinh đẹp phiêu phù phía trên rừng hoa.
Thẩm Trì cũng cảm thấy da đầu có chút run lên, đang muốn nói gì, liền thấy Phương Hải Húc im lìm không một tiếng, đem một con thỏ bình thường vừa mới bắt được ném vào rừng hoa, đồng dạng thịt tiêu xương tan biến mất trong nháy mắt, thực làm người ta lông tơ dựng đứng.
“Có thể bay qua sao?” Đàm Nghiên Nhã hỏi.
Kỷ Gia thả ra ong trinh sát của nàng, con thứ nhất biến mất, con thứ hai biến mất, con thứ ba biến mất…
“A, có thể!” Kỷ Gia nhẹ nhàng thở ra, “Cần phải bay cao hơn hai mươi mét mới không sao.”
Nhưng vấn đề là, người có thể bay trong đám bọn hắn chỉ có mấy cái?
Có điều tốt xấu cũng xem như một cái biện pháp, bọn hắn không cách nào vòng qua tảng lớn rừng hoa đỗ quyên này, bên trái của nó là trấn nhỏ có tang thi, bên phải là vách núi dựng đứng, mà địa phương bọn hắn muốn đi, tại ngay phía sau đám hoa đỗ quyên.
“Phương Hải Húc, ngươi dẫn chúng ta qua.” Niếp Bình mở miệng, “Phải cẩn thận một chút, ngươi trước bay cao hơn điều tra xem thế nào, chú ý an toàn.”
“Được.” Phương Hải Húc biến thành diều hâu đuôi trắng bay lên trời, hướng rừng hoa không bờ bến kia bay tới.
Thẩm Trì nhìn gã chậm rãi bay xa trên bản đồ, mọi người tại chỗ đợi gã 20 phút cũng chưa thấy trở về.
“Gã sẽ không trở về.” Sắc mặt Minh Trạch tối tăm, “Có thể có cơ hội một mình tới nơi đó, gã khẳng định đã muốn ——”
“Minh Trạch!” Liễu Minh Tuệ mắng nó, nhưng trong lòng cũng hiểu được lời Minh Trạch nói là đúng.
Thẩm Trì nhìn Phương Hải Húc tiếp tục bay hướng bên kia, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng thản nhiên.
Thẩm Lưu Mộc trực tiếp cười khẽ, phát ra thanh âm, “Thật là một tên ngu.”
“Gã trúng độc chứ gì.” Minh Nguyệt bĩu môi, “Ta cảm thấy có chút không thoải mái, mùi loại hoa này có phải cũng có độc đúng không?”
“Đúng.” Thẩm Lưu Mộc mỉm cười nói, “Loại mùi hoa này thực đặc biệt, có thể thông qua hít thở cùng làn da thẩm thấu vào cơ thể người, hấp thu một chút không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy uể oải, mệt mỏi, rất buồn ngủ mà thôi, có tác dụng thôi miên, nhưng nếu là bay trên chúng nó, loại tác dụng này sẽ trở nên càng mãnh liệt.”
Thẩm Trì nhìn Phương Hải Húc trên bản đồ đã muốn bay càng ngày càng chậm, gã còn không có thể bay ra khỏi phạm vi hoa đỗ quyên, đã bị rơi xuống dưới, lại là một cái tên hiển xám.
“Một phương pháp cuối cùng, mọi người tìm xung quanh xem có loại cây cối nào tiến hóa theo phương hướng kích cỡ hay không.” Lúc này Thẩm Trì mới mở miệng, nhìn về phía Kỷ Gia.
Kỷ Gia gật gật đầu, “Không thành vấn đề, còn có cặp mắt Thẩm thúc thúc thu lại kia.”
Cũng là may mắn, trên đường đi tới, bọn hắn gặp được một con chuồn chuồn tiến hóa thật lớn, cặp mắt dọa người kia của nó đã bị Thẩm Trì thu vào trong ba lô.
Thẩm Trì đã nói qua hắn có “dị năng không gian” gà mờ, không gian không lớn, có thể thu vào có hạn. Tại trong rừng rậm nguyên thủy này, thứ gì thiếu, chứ cây cối lại không hề thiếu, bọn hắn ngay tại gần mảng hoa đỗ quyên dừng lại một tuần, Kỷ Gia hoàn công con rối gỗ thứ ba có thể thay thế việc đi lại, đây là một con rối gỗ chuồn chuồn, còn hơn chuồn chuồn thật, nó đồng dạng có dáng điệu ngây thơ khả ái, nhưng thân thể hẹp dài tựa như xe bus lại có thể chứa được khá nhiều người, không có như Thanh Thanh có thể hữu dụng để làm “nhà”, có điều con chuồn chuồn này có thể bay.
Sáng kiến máy bay ngay từ đầu cũng lấy ý tưởng từ con chuồn chuồn, con chuồn chuồn này được Kỷ Gia khắc ra những đôi cánh mỏng như cánh ve, tất cả mọi người sau khi chui vào ngồi xong, nó cất cánh cơ hồ so máy bay còn ổn hơn, lại còn so máy bay nhẹ nhàng linh hoạt hơn.
Từ Mộng Chi lại một lần nữa cảm thán tính thần kỳ của dị năng mà Kỷ Gia sở hữu.
Toàn bộ rối gỗ chuồn chuồn kín kẽ, ngăn cách mùi hoa độc bên ngoài, chỉ cần bay đến trời cao hơn mấy chục mét, là có thể không sợ cánh rừng hoa độc này.
Mặt khác, đến khi thật sự không có biện pháp bay qua nơi này, máy bay nhưng thật ra là có thể, có điều máy bay căn bản không bay được đến nơi đây, Thần Nông Giá nơi nơi là động thực vật tiến hóa, không trung có chim bay côn trùng lượn, chỗ nào cũng đều là động vật tiến hóa cường đại, dưới loại tình huống này có cái máy bay nào dám bay đến đây – nơi sâu tận bên trong này? Cho dù là dị năng giả Phi hành hệ, chỉ trông vào bản thân cũng không cách nào xuyên qua cánh rừng hoa, a, trừ phi toàn thân mặc phòng hộ phục cùng mang theo một cái bình dưỡng khí?
Phạm vi cánh rừng hoa đỗ quyên này rất rộng, ai biết loại độc tố này có tính xuyên thấu như thế nào, cho nên xa không bằng ngồi vào bên trong con rối gỗ này, có dị năng giả Mộc hệ làm bạn toàn bộ hành trình, trúng độc nữa cũng không cần lo lắng.
Con rối gỗ chuồn chuồn to lớn được Kỷ Gia đặt tên là “Tiểu Đình” này ước chừng bay hơn nửa giờ, mới nhìn thấy đầu bên kia của cánh rừng hoa.
Tần suất tim Thẩm Trì đập thình thịch gia tăng, hắn cảm thấy, khoảng cách bọn hắn chạm tới chân tướng đã không xa!
“Trực tiếp bay tiếp đi.” Tay Từ Mộng Chi cầm dụng cụ dò xét từ trường, “Chuyển hướng hai mươi độ phương Bắc.”
Niếp Bình siết chặt nắm tay, anh cảm giác lòng bàn tay mình có chút ướt.
Nguyên bản, Bắc Kinh không đồng ý anh tự mình đến, hiện tại Niếp Bình không thể so với mấy năm trước, anh đã nắm giữ quyền hành tương đối lớn, trong hội kia ở Bắc Kinh coi như là nhân vật trọng yếu, căn bản không cần tự bản thân đi mạo hiểm. Nhưng Từ Mộng Chi kiên trì muốn tới, Niếp Bình hiểu rõ cậu, Từ Mộng Chi nhận định một việc sẽ tương đối cố chấp, ai khuyên cũng không nghe, suy nghĩ hai ngày, Niếp Bình vẫn quyết định tự mình đến, anh cảm thấy hiện nay mặc kệ băn khoăn công tác cái gì, cũng không quan trọng bằng bí mật mạt thế này.
Đây mới thực sự là chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong, nếu không, mạt thế mỗi một năm trôi qua, luôn luôn có một ngày sẽ giống như điều Từ Mộng Chi đã nói kia, đến lúc đó còn có bao nhiêu người có thể chân chính sống sót? Mạt thế đã qua nhiều năm như vậy, dân cư đã giảm mạnh hơn nửa, dị năng giả nhiều hơn nữa, lại vẫn là một bộ phận nhỏ bé trong loài người, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không cần lâu lắm, nhân loại liền biến mất trên địa cầu cũng không chừng.
Cho nên, Niếp Bình đến đây, chẳng sợ anh cũng không xác định liệu mình còn có thể trở về hay không, từ lúc Thẩm Trì mang về phần văn kiện kia, một chuyến nhiệm vụ này tồn trình độ nguy hiểm cực cao, ai cũng không có thể tính ra xác suất sống sót cuối cùng.
“Được rồi, dừng lại đi!” Từ Mộng Chi siết tay, “Chúng ta đi xuống.”
Bọn hắn đi ra từ bên trong Tiểu Đình, đập vào mắt Thẩm Trì là khe núi sâu, không thể tưởng tượng được mà nói, “Loại địa phương này tại sao lại có khe núi?”
Đúng vậy a, đây rõ ràng là một vách núi dựng đứng, một vách núi dựng đứng chỉ thẳng lên mây trời, vốn ngọn núi cao nhất Thần Nông Giá có độ cao so mực nước biển tương đối lớn, được xưng là nóc nhà của Trung Quốc, núi đá lấp ló sau mây mù lượn lờ cũng không kỳ quái, nhưng ở bên trên núi đá mây mù này, từ khi nào lại có một cái khe núi sâu hẹp hòi chỉ đủ cho hai người sóng vai tiến vào?
Xem vị trí cùng bộ dáng của khe núi này, tựa như cái núi cao kia bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng từ trên xuống dưới.
Từ Mộng Chi hít vào một hơi thật sâu, “Ở ngay bên này.”
Niếp Bình bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Bọn hắn chỉ còn lại có mười sáu người, Thẩm Trì thở dài, “Ta cùng Lưu Mộc đi ở phía trước, Gia Gia, ngươi đem rối gỗ của ngươi đi tại đầu tiên, gặp nguy hiểm liền cho chúng ta biết.”
“Vâng.”
Cuối cùng, là bốn người Thẩm Trì bọn hắn đi tít đằng trước, điểm này ngay cả Niếp Bình đều không có dị nghị, dù sao đoạn đường này, bốn người Thẩm Trì đã hoàn toàn chứng minh thực lực của bản thân bọn hắn.
Khe núi vòng vo, có thềm đá hình thành tự nhiên hướng lên trên, nhưng cũng không dễ đi, có chút địa phương cao bất ngờ, Thẩm Trì phải dùng Phù Diêu cùng hai lần nhảy mới miễn cưỡng xem như có thể leo lên, sau đó dùng Tử Mẫu trảo đem Thẩm Lưu Mộc câu lên, y tiếp tục buông dây leo khiến người khác đi lên.
Đây là một khe sâu dần dần hướng lên trên, không hề giống cái loại vực sâu bị vỡ ra từ trên xuống dưới mà Thẩm Trì đoán kia, mà tại trong hôn ám dần dần hướng lên trên.
Bên cạnh vách núi khá ẩm ướt, cảm xúc lạnh lẽo.
“Mọi người mặc thêm quần áo, càng hướng lên trên càng lạnh.” Từ Mộng Chi lên tiếng.
Tại lúc rơi vào động băng, rất nhiều người đã đánh mất quần áo mang bên người, sau lại nghĩ biện pháp tìm về một ít, lại không tìm được toàn bộ, nhưng hiện tại bọn hắn tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, vì thế quần áo cũng không có không đủ, trái lại nhiều ra một cái áo bành tô.
Tựa như Từ Mộng Chi nói, càng lên cao càng lạnh, rất nhanh bên cạnh vách núi đều kết băng, nơi này thật sự rất tối, thấy được ít ỏi ánh mặt trời, nhưng bọn hắn lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Dọc theo đường đi rõ ràng có nhiều động thực vật còn có tang thi nguy hiểm như vậy, ở trong đây lại im ắng, giống như sự yên tĩnh của chết chóc, thậm chí cả con muỗi cũng không thấy một mống.
Thẩm Trì cảm thấy có chút bất an, nhưng đã đi tới nơi này rồi, bọn hắn không có đường quay về.
Bọn hắn thậm chí không biết đã đi bao lâu rồi, Minh Nguyệt đưa cho tất cả mọi người bùa Khu hàn, mọi người còn lấy cả ra bánh bích quy nén đã kết băng cắn hai miếng, đi đến bầu trời tối đen thì cuộn mình trong áo bành tô miễn cưỡng chợp mắt chốc lát liền tiếp tục sờ soạng tiến về phía trước.
Tựa như tại trong thế giới băng tuyết Alaska, nếu như không có bùa Khu hàn của Minh Nguyệt, phỏng chừng người nơi này có thể trực tiếp bị chết cóng, mặc dù đã dán lên lá bùa, không đến mức lạnh chết, nhưng tại loại hoàn cảnh này, căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi.
Con đường quanh co khúc khuỷu uốn lượn hướng lên trên, nhưng lại cao đến không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Trì thậm chí có suy nghĩ, ngọn núi này cao như vậy sao?
Cảm giác hình như không có…
Bọn hắn tại địa phương hẹp hòi chật chội này đi hết ba ngày, cơ hồ tất cả mọi người đều bị nó bức điên rồi, mọi người càng ngày càng trầm mặc, đến ba ngày sau đó, gần như không có một người nói chuyện nữa.
Thẩm Trì vẫn là lần đầu tiên thấy mệt mỏi như vậy, mệt đến hắn gần như muốn ngã xuống, rõ ràng thể lực của hắn không hẳn kém như thế, lại mệt đến loại trình độ này.
Xe lăn của Từ Mộng Chi là đặc chế, kỳ thật càng thiên hướng loại xe chạy bằng điện, tại địa phương vô cùng xóc nảy lại dốc lên trên này, so với đi trong rừng còn khiến cậu chịu khổ hơn, đã muốn nôn ra nhiều lần, nhưng bọn hắn vẫn như cũ đi hướng lên trên, không một ai nói buông tha.
Thẳng đến một tia sáng hiện ra trong tầm mắt.
“Sắp đi ra ngoài rồi!” Loại người trấn định đối mọi sự không thay đổi như Niếp Bình đều có chút kích động.
Mọi người đang cảm giác chân nặng như chì liền lập tức có lực lượng, vì thế nhanh hơn cước bộ hướng địa phương rọi vào ánh sáng chạy tới.
Rõ ràng đã thấy được ánh sáng, lại phải đi chừng hơn một giờ, mới thấy một mảnh ánh sáng mặt trời chiếu mạnh.
Thẩm Trì chắn cho đôi mắt, trong lòng trầm xuống, đinh đinh đinh đinh lại có kỹ năng rơi xuống, hơn nữa không chỉ một cái. Hắn kinh ngạc, còn chưa kịp nhìn, lúc này ánh sáng rực rỡ đã chiếu lên người hắn, chóp mũi hắn ngửi thấy một luồng hương khí tươi mát nhàn nhạt, dưới chân giẫm lên hoa cỏ màu xanh mềm mại, loại cảm giác này khiến hắn không còn rảnh để bận tâm thứ gì khác.
Hơn nữa một gốc cây thật lớn trong tầm mắt, không biết là loài cây gì, tráng kiện đến mười người ôm đều tuyệt không hết, trên ngọn cây không có lá, tràn đầy đều là những bông hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, thật giống như màu sắc của ánh mặt trời, mà ánh sáng mặt trời nhuộm lên những bông hoa kia, chúng nó liền lòe lòe tỏa sáng, xinh đẹp tựa hoàng kim (vàng).
“Lưu Mộc, ngươi xem ——”
Chờ hắn quay đầu lại, mới phát hiện người đứng đằng sau đều ngã nhào trên mặt đất, trong lòng nhất thời cả kinh.
Chỉ trừ một người, sắc mặt Từ Mộng Chi đỏ bừng, cậu nhìn chòng chọc vào cái cây kia, nhãn thần cũng không ổn định.
Thẩm Trì ôm lấy Thẩm Lưu Mộc, trán của y nóng bỏng!
Đây là —— thăng cấp.
“Mau —— Thẩm Trì, mau đem cây kia —— hủy, chúng ta không được —— thăng cấp quá nhanh, chúng ta sẽ nổ tan xác…” Từ Mộng Chi gian nan nói ra những lời này.
Thời điểm dị năng giả thăng cấp, là phải hôn mê trăm phần trăm, Từ Mộng Chi cũng sắp áp chế không nổi loại cảm giác bất tỉnh này, bởi vì cậu là dị năng giả Não vực, mới có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh một lát, cậu mơ mơ hồ hồ nghĩ tới một cái ý niệm điên cuồng trong đầu.
Chẳng thể trách kề bên này không hề có động thực vật, bình thường động thực vật cũng sẽ không đến nơi đây, động thực vật tiến hóa sợ hãi nơi này, tới gần nơi này sẽ chỉ tự chịu diệt vong, càng không ngừng tiến hóa thẳng đến nổ tan xác mà chết, dị năng giả đồng dạng, căn bản không thể tới gần gốc cây căn nguyên lực lượng chứa tia bức xạ đó, muốn loại bỏ thứ như lời nguyền này chỉ có thể dựa vào người thường!
Nhưng nếu có người thường thì đến được đây cũng đều đã chết hết, động thực vật tiến hóa cùng động thực vật tang thi đều cắn nuốt hết động thực vật bình thường, thế giới này liền rơi vào tình thế nan giải, toàn bộ giống loài luôn luôn sẽ đến một ngày bị diệt vong đi?
Ý nghĩ này quá điên cuồng, quá đáng sợ, nhưng Từ Mộng Chi mơ hồ cảm thấy được, đây chính là chân tướng.
Nhưng, vì sao Thẩm Trì không bị nó ảnh hưởng?
Từ Mộng Chi sai lầm rồi, Thẩm Trì cũng nhận ảnh hưởng từ nó, hắn có thể hấp thu nguyên tinh, gốc cây căn nguyên tia bức xạ này đồng dạng gia tăng sức mạnh cho hắn, những tiếng chuông đinh đinh đinh trong đầu vang lên nói cho hắn biết, trong thời gian thật ngắn đã rơi xuống ba bốn cái kỹ năng, nhưng hắn cùng những dị năng giả có một chút khác biệt ——
Hắn chưa từng chân chính tiến hóa, hắn sẽ không phát sốt, sẽ không thăng cấp, hắn là một “người thường” mang theo một cái hệ thống trò chơi.
Lực lượng tăng cường rõ ràng, gốc cây căn nguyên tựa hồ đang khó hiểu, vì sao người này không ngã xuống, không phát sốt, không tiến hóa?
Đối Thẩm Trì mà nói, đây là một loại hấp dẫn có thể vô hạn trở nên mạnh mẽ, chính là hắn không có biện pháp.
Phía sau hắn có Thẩm Lưu Mộc tràn đầy nguy cơ, có Kỷ Gia, có Minh Nguyệt, có mọi người trải qua chặng đường gian nan để đến nơi này.
Hắn biết sau khi hắn hành động thì đồng thời cũng ý nghĩa cho một loại bại lộ, nhưng muốn để người thường đột phá nhiều nguy hiểm như vậy tới được địa phương như này, là quá khó khăn, cần trả giá đại giới khẳng định càng to lớn, bọn hắn là một đám dị năng giả cấp năm đều phải trả giá tổn thất như vậy mới đến được đích, muốn để người thường tới nơi này là một nhiệm vụ bất khả thi, ít nhất —— trước khi hoàn thành chuyện này, bọn họ sẽ không loại bỏ hắn, bọn họ ngược lại phải dựa vào mình.
Bởi vì trải qua đời trước, chuyện Thẩm Trì sợ hãi nhất chính là bị bại lộ, hiện tại hắn lại đứng ở ngã ba lựa chọn đường đi, nhưng bất quá đời trước những người đó bởi sự “bất tử” cùng “vĩnh viễn trẻ trung” của hắn mà trào ra ý niệm tham lam, lúc này đây, cũng không có bại lộ hai điều này, chỉ là bại lộ hắn và dị năng giả thông thường không giống nhau, có lẽ, cũng không chịu nguy hiểm như vậy đi?
Ít nhất trước khi giải quyết sự tình này, không có bất luận kẻ nào sẽ đối với hắn, dám đối với hắn nảy sinh ác ý. Riêng tại Trung Quốc, giống như Thần Nông Giá đây còn có rất nhiều mảnh đất hư hư thực thực như vậy.
Thẩm Trì trong giây lát liền làm ra quyết định, hắn chưa bao giờ là kẻ dong dài.
Bật lửa bật sáng, thậm chí bật lửa hắn sưu tầm tại trước mạt thế rồi để trong ba lô còn chưa dùng hết.
Không như bên ngoài hung hãn, gốc cây căn nguyên tia bức xạ kia cực kỳ yếu ớt, một phen lửa lớn mà thôi, rất nhanh đã đem nó bao phủ bên trong, chiếu sáng khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trì.
Lửa lớn thiêu cháy, trên mặt cỏ phía sau, là một đám người hôn mê bất tỉnh sốt đến mặt đỏ bừng.
Rất nhanh, nó đã bị lửa lớn đốt thành tro bụi, tro tàn của nó đồng dạng như những hạt vàng li ti, cực kỳ xinh đẹp.
Cảnh đẹp như vậy cũng chỉ có một mình Thẩm Trì thấy.
Hơi thở của Thẩm Lưu Mộc phía sau dần dần vững vàng lại, Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, nhưng có ba người khiến Thẩm Trì trực tiếp kiến thức một phen cái gì gọi là nổ tan xác, bọn họ không có nổ đoành, chỉ là khung xương cả người phát ra một trận tiếng vang giòn, rất nhanh không có hơi thở, bọn họ thăng cấp thất bại lên dị năng giả cấp sáu.
Lại chết thêm ba, chỉ còn lại mười ba người.
Thẩm Lưu Mộc mở mắt, y vẫn là lần đầu tiên cách cái chết gần như vậy, nhưng y vẫn gắt gao chống đỡ, y biết y không thể chết được, y luyến tiếc chết, ba ba còn chưa nói yêu y đâu, y còn mới trải qua một lần với ba ba thôi, chết như vậy y không cam tâm!
Cho nên chẳng sợ đau đến y sắp mất đi tri giác, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, y là người gần đến cấp sáu nhất, nhưng quá trình dị năng trướng mạnh như vậy cũng vẫn đẩy y vào trong hiểm cảnh, có điều y vẫn gắng gượng mà chống đỡ.
“Thẩm Trì.” Y khàn tiếng gọi.
Thẩm Trì đang có chút ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn đỉnh núi đã thật lâu chưa thấy ánh mặt trời xinh đẹp, hậu tri hậu giác phát hiện ra một vấn đề ——
Con mẹ nó bất tri bất giác hắn lại có thể trở thành anh hùng cứu vớt nhân loại a ngọa tào!
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: mạt thế tới muốn làm một phen anh hùng cứu vớt thế giới cứu vớt nhân loại mới đủ vị thôi →_→
Chính là… Thẩm Trì không có tự giác được hắn đã trở thành anh hùng a… Lại có thể nghĩ đến điều đầu tiên chính là bị bại lộ sẽ bị làm sao có thể hay không có người muốn đem ta thái mỏng thần mã… Cảm giác tựa một trò đùa OTZ
Ngọa tào, ta vừa mới phát hiện ta cập nhật lâu như vậy, trên trang chính lại không có xuất hiện chương mới và tiết JJ lại rút đi? (=.,= cái này không tìm được bản raw nên không hiểu)
Cám ơn lựu đạn của Hổ Thị Đan Đan, yêu ngươi *chụt*, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Letitia, Lục Trúc Y Y, Thản Nhiên Khuynh Hồ Túy, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== =========
Lời của edit: rõ ràng lúc trước bị nước cuốn trôi Thẩm Lưu Mộc đã phát sốt, Thẩm Trì bảo thăng cấp, mà đến h ms lên cấp 6, hay mình nhớ nhầm nhỉ, aizzzz, lười lật lại~
“Loại hoa này có độc.” Thẩm Lưu Mộc thận trọng nói, “Kịch độc!” Lòng bàn tay y xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại, y nhẹ nhàng phất tay ném vào phía trên đám hoa đỗ quyên kia, liền thấy bông hoa trong nháy mắt bị phân giải, hóa thành điểm sáng như thứ ánh huỳnh quang vừa rơi xuống lòng bàn tay Đàm Nghiên Nhã.
Niếp Bình nhíu mày nhìn sang, tùy tay bắn ra một quầng sáng sáng ngời, lại nghe hoa lá rì rào, quầng sáng còn chưa đụng tới đám hoa đỗ quyên liền tan rã ra, đồng dạng hóa thành nhiều điểm sáng trong suốt xinh đẹp phiêu phù phía trên rừng hoa.
Thẩm Trì cũng cảm thấy da đầu có chút run lên, đang muốn nói gì, liền thấy Phương Hải Húc im lìm không một tiếng, đem một con thỏ bình thường vừa mới bắt được ném vào rừng hoa, đồng dạng thịt tiêu xương tan biến mất trong nháy mắt, thực làm người ta lông tơ dựng đứng.
“Có thể bay qua sao?” Đàm Nghiên Nhã hỏi.
Kỷ Gia thả ra ong trinh sát của nàng, con thứ nhất biến mất, con thứ hai biến mất, con thứ ba biến mất…
“A, có thể!” Kỷ Gia nhẹ nhàng thở ra, “Cần phải bay cao hơn hai mươi mét mới không sao.”
Nhưng vấn đề là, người có thể bay trong đám bọn hắn chỉ có mấy cái?
Có điều tốt xấu cũng xem như một cái biện pháp, bọn hắn không cách nào vòng qua tảng lớn rừng hoa đỗ quyên này, bên trái của nó là trấn nhỏ có tang thi, bên phải là vách núi dựng đứng, mà địa phương bọn hắn muốn đi, tại ngay phía sau đám hoa đỗ quyên.
“Phương Hải Húc, ngươi dẫn chúng ta qua.” Niếp Bình mở miệng, “Phải cẩn thận một chút, ngươi trước bay cao hơn điều tra xem thế nào, chú ý an toàn.”
“Được.” Phương Hải Húc biến thành diều hâu đuôi trắng bay lên trời, hướng rừng hoa không bờ bến kia bay tới.
Thẩm Trì nhìn gã chậm rãi bay xa trên bản đồ, mọi người tại chỗ đợi gã 20 phút cũng chưa thấy trở về.
“Gã sẽ không trở về.” Sắc mặt Minh Trạch tối tăm, “Có thể có cơ hội một mình tới nơi đó, gã khẳng định đã muốn ——”
“Minh Trạch!” Liễu Minh Tuệ mắng nó, nhưng trong lòng cũng hiểu được lời Minh Trạch nói là đúng.
Thẩm Trì nhìn Phương Hải Húc tiếp tục bay hướng bên kia, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng thản nhiên.
Thẩm Lưu Mộc trực tiếp cười khẽ, phát ra thanh âm, “Thật là một tên ngu.”
“Gã trúng độc chứ gì.” Minh Nguyệt bĩu môi, “Ta cảm thấy có chút không thoải mái, mùi loại hoa này có phải cũng có độc đúng không?”
“Đúng.” Thẩm Lưu Mộc mỉm cười nói, “Loại mùi hoa này thực đặc biệt, có thể thông qua hít thở cùng làn da thẩm thấu vào cơ thể người, hấp thu một chút không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy uể oải, mệt mỏi, rất buồn ngủ mà thôi, có tác dụng thôi miên, nhưng nếu là bay trên chúng nó, loại tác dụng này sẽ trở nên càng mãnh liệt.”
Thẩm Trì nhìn Phương Hải Húc trên bản đồ đã muốn bay càng ngày càng chậm, gã còn không có thể bay ra khỏi phạm vi hoa đỗ quyên, đã bị rơi xuống dưới, lại là một cái tên hiển xám.
“Một phương pháp cuối cùng, mọi người tìm xung quanh xem có loại cây cối nào tiến hóa theo phương hướng kích cỡ hay không.” Lúc này Thẩm Trì mới mở miệng, nhìn về phía Kỷ Gia.
Kỷ Gia gật gật đầu, “Không thành vấn đề, còn có cặp mắt Thẩm thúc thúc thu lại kia.”
Cũng là may mắn, trên đường đi tới, bọn hắn gặp được một con chuồn chuồn tiến hóa thật lớn, cặp mắt dọa người kia của nó đã bị Thẩm Trì thu vào trong ba lô.
Thẩm Trì đã nói qua hắn có “dị năng không gian” gà mờ, không gian không lớn, có thể thu vào có hạn. Tại trong rừng rậm nguyên thủy này, thứ gì thiếu, chứ cây cối lại không hề thiếu, bọn hắn ngay tại gần mảng hoa đỗ quyên dừng lại một tuần, Kỷ Gia hoàn công con rối gỗ thứ ba có thể thay thế việc đi lại, đây là một con rối gỗ chuồn chuồn, còn hơn chuồn chuồn thật, nó đồng dạng có dáng điệu ngây thơ khả ái, nhưng thân thể hẹp dài tựa như xe bus lại có thể chứa được khá nhiều người, không có như Thanh Thanh có thể hữu dụng để làm “nhà”, có điều con chuồn chuồn này có thể bay.
Sáng kiến máy bay ngay từ đầu cũng lấy ý tưởng từ con chuồn chuồn, con chuồn chuồn này được Kỷ Gia khắc ra những đôi cánh mỏng như cánh ve, tất cả mọi người sau khi chui vào ngồi xong, nó cất cánh cơ hồ so máy bay còn ổn hơn, lại còn so máy bay nhẹ nhàng linh hoạt hơn.
Từ Mộng Chi lại một lần nữa cảm thán tính thần kỳ của dị năng mà Kỷ Gia sở hữu.
Toàn bộ rối gỗ chuồn chuồn kín kẽ, ngăn cách mùi hoa độc bên ngoài, chỉ cần bay đến trời cao hơn mấy chục mét, là có thể không sợ cánh rừng hoa độc này.
Mặt khác, đến khi thật sự không có biện pháp bay qua nơi này, máy bay nhưng thật ra là có thể, có điều máy bay căn bản không bay được đến nơi đây, Thần Nông Giá nơi nơi là động thực vật tiến hóa, không trung có chim bay côn trùng lượn, chỗ nào cũng đều là động vật tiến hóa cường đại, dưới loại tình huống này có cái máy bay nào dám bay đến đây – nơi sâu tận bên trong này? Cho dù là dị năng giả Phi hành hệ, chỉ trông vào bản thân cũng không cách nào xuyên qua cánh rừng hoa, a, trừ phi toàn thân mặc phòng hộ phục cùng mang theo một cái bình dưỡng khí?
Phạm vi cánh rừng hoa đỗ quyên này rất rộng, ai biết loại độc tố này có tính xuyên thấu như thế nào, cho nên xa không bằng ngồi vào bên trong con rối gỗ này, có dị năng giả Mộc hệ làm bạn toàn bộ hành trình, trúng độc nữa cũng không cần lo lắng.
Con rối gỗ chuồn chuồn to lớn được Kỷ Gia đặt tên là “Tiểu Đình” này ước chừng bay hơn nửa giờ, mới nhìn thấy đầu bên kia của cánh rừng hoa.
Tần suất tim Thẩm Trì đập thình thịch gia tăng, hắn cảm thấy, khoảng cách bọn hắn chạm tới chân tướng đã không xa!
“Trực tiếp bay tiếp đi.” Tay Từ Mộng Chi cầm dụng cụ dò xét từ trường, “Chuyển hướng hai mươi độ phương Bắc.”
Niếp Bình siết chặt nắm tay, anh cảm giác lòng bàn tay mình có chút ướt.
Nguyên bản, Bắc Kinh không đồng ý anh tự mình đến, hiện tại Niếp Bình không thể so với mấy năm trước, anh đã nắm giữ quyền hành tương đối lớn, trong hội kia ở Bắc Kinh coi như là nhân vật trọng yếu, căn bản không cần tự bản thân đi mạo hiểm. Nhưng Từ Mộng Chi kiên trì muốn tới, Niếp Bình hiểu rõ cậu, Từ Mộng Chi nhận định một việc sẽ tương đối cố chấp, ai khuyên cũng không nghe, suy nghĩ hai ngày, Niếp Bình vẫn quyết định tự mình đến, anh cảm thấy hiện nay mặc kệ băn khoăn công tác cái gì, cũng không quan trọng bằng bí mật mạt thế này.
Đây mới thực sự là chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong, nếu không, mạt thế mỗi một năm trôi qua, luôn luôn có một ngày sẽ giống như điều Từ Mộng Chi đã nói kia, đến lúc đó còn có bao nhiêu người có thể chân chính sống sót? Mạt thế đã qua nhiều năm như vậy, dân cư đã giảm mạnh hơn nửa, dị năng giả nhiều hơn nữa, lại vẫn là một bộ phận nhỏ bé trong loài người, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không cần lâu lắm, nhân loại liền biến mất trên địa cầu cũng không chừng.
Cho nên, Niếp Bình đến đây, chẳng sợ anh cũng không xác định liệu mình còn có thể trở về hay không, từ lúc Thẩm Trì mang về phần văn kiện kia, một chuyến nhiệm vụ này tồn trình độ nguy hiểm cực cao, ai cũng không có thể tính ra xác suất sống sót cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, dừng lại đi!” Từ Mộng Chi siết tay, “Chúng ta đi xuống.”
Bọn hắn đi ra từ bên trong Tiểu Đình, đập vào mắt Thẩm Trì là khe núi sâu, không thể tưởng tượng được mà nói, “Loại địa phương này tại sao lại có khe núi?”
Đúng vậy a, đây rõ ràng là một vách núi dựng đứng, một vách núi dựng đứng chỉ thẳng lên mây trời, vốn ngọn núi cao nhất Thần Nông Giá có độ cao so mực nước biển tương đối lớn, được xưng là nóc nhà của Trung Quốc, núi đá lấp ló sau mây mù lượn lờ cũng không kỳ quái, nhưng ở bên trên núi đá mây mù này, từ khi nào lại có một cái khe núi sâu hẹp hòi chỉ đủ cho hai người sóng vai tiến vào?
Xem vị trí cùng bộ dáng của khe núi này, tựa như cái núi cao kia bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng từ trên xuống dưới.
Từ Mộng Chi hít vào một hơi thật sâu, “Ở ngay bên này.”
Niếp Bình bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Bọn hắn chỉ còn lại có mười sáu người, Thẩm Trì thở dài, “Ta cùng Lưu Mộc đi ở phía trước, Gia Gia, ngươi đem rối gỗ của ngươi đi tại đầu tiên, gặp nguy hiểm liền cho chúng ta biết.”
“Vâng.”
Cuối cùng, là bốn người Thẩm Trì bọn hắn đi tít đằng trước, điểm này ngay cả Niếp Bình đều không có dị nghị, dù sao đoạn đường này, bốn người Thẩm Trì đã hoàn toàn chứng minh thực lực của bản thân bọn hắn.
Khe núi vòng vo, có thềm đá hình thành tự nhiên hướng lên trên, nhưng cũng không dễ đi, có chút địa phương cao bất ngờ, Thẩm Trì phải dùng Phù Diêu cùng hai lần nhảy mới miễn cưỡng xem như có thể leo lên, sau đó dùng Tử Mẫu trảo đem Thẩm Lưu Mộc câu lên, y tiếp tục buông dây leo khiến người khác đi lên.
Đây là một khe sâu dần dần hướng lên trên, không hề giống cái loại vực sâu bị vỡ ra từ trên xuống dưới mà Thẩm Trì đoán kia, mà tại trong hôn ám dần dần hướng lên trên.
Bên cạnh vách núi khá ẩm ướt, cảm xúc lạnh lẽo.
“Mọi người mặc thêm quần áo, càng hướng lên trên càng lạnh.” Từ Mộng Chi lên tiếng.
Tại lúc rơi vào động băng, rất nhiều người đã đánh mất quần áo mang bên người, sau lại nghĩ biện pháp tìm về một ít, lại không tìm được toàn bộ, nhưng hiện tại bọn hắn tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, vì thế quần áo cũng không có không đủ, trái lại nhiều ra một cái áo bành tô.
Tựa như Từ Mộng Chi nói, càng lên cao càng lạnh, rất nhanh bên cạnh vách núi đều kết băng, nơi này thật sự rất tối, thấy được ít ỏi ánh mặt trời, nhưng bọn hắn lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Dọc theo đường đi rõ ràng có nhiều động thực vật còn có tang thi nguy hiểm như vậy, ở trong đây lại im ắng, giống như sự yên tĩnh của chết chóc, thậm chí cả con muỗi cũng không thấy một mống.
Thẩm Trì cảm thấy có chút bất an, nhưng đã đi tới nơi này rồi, bọn hắn không có đường quay về.
Bọn hắn thậm chí không biết đã đi bao lâu rồi, Minh Nguyệt đưa cho tất cả mọi người bùa Khu hàn, mọi người còn lấy cả ra bánh bích quy nén đã kết băng cắn hai miếng, đi đến bầu trời tối đen thì cuộn mình trong áo bành tô miễn cưỡng chợp mắt chốc lát liền tiếp tục sờ soạng tiến về phía trước.
Tựa như tại trong thế giới băng tuyết Alaska, nếu như không có bùa Khu hàn của Minh Nguyệt, phỏng chừng người nơi này có thể trực tiếp bị chết cóng, mặc dù đã dán lên lá bùa, không đến mức lạnh chết, nhưng tại loại hoàn cảnh này, căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi.
Con đường quanh co khúc khuỷu uốn lượn hướng lên trên, nhưng lại cao đến không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Trì thậm chí có suy nghĩ, ngọn núi này cao như vậy sao?
Cảm giác hình như không có…
Bọn hắn tại địa phương hẹp hòi chật chội này đi hết ba ngày, cơ hồ tất cả mọi người đều bị nó bức điên rồi, mọi người càng ngày càng trầm mặc, đến ba ngày sau đó, gần như không có một người nói chuyện nữa.
Thẩm Trì vẫn là lần đầu tiên thấy mệt mỏi như vậy, mệt đến hắn gần như muốn ngã xuống, rõ ràng thể lực của hắn không hẳn kém như thế, lại mệt đến loại trình độ này.
Xe lăn của Từ Mộng Chi là đặc chế, kỳ thật càng thiên hướng loại xe chạy bằng điện, tại địa phương vô cùng xóc nảy lại dốc lên trên này, so với đi trong rừng còn khiến cậu chịu khổ hơn, đã muốn nôn ra nhiều lần, nhưng bọn hắn vẫn như cũ đi hướng lên trên, không một ai nói buông tha.
Thẳng đến một tia sáng hiện ra trong tầm mắt.
“Sắp đi ra ngoài rồi!” Loại người trấn định đối mọi sự không thay đổi như Niếp Bình đều có chút kích động.
Mọi người đang cảm giác chân nặng như chì liền lập tức có lực lượng, vì thế nhanh hơn cước bộ hướng địa phương rọi vào ánh sáng chạy tới.
Rõ ràng đã thấy được ánh sáng, lại phải đi chừng hơn một giờ, mới thấy một mảnh ánh sáng mặt trời chiếu mạnh.
Thẩm Trì chắn cho đôi mắt, trong lòng trầm xuống, đinh đinh đinh đinh lại có kỹ năng rơi xuống, hơn nữa không chỉ một cái. Hắn kinh ngạc, còn chưa kịp nhìn, lúc này ánh sáng rực rỡ đã chiếu lên người hắn, chóp mũi hắn ngửi thấy một luồng hương khí tươi mát nhàn nhạt, dưới chân giẫm lên hoa cỏ màu xanh mềm mại, loại cảm giác này khiến hắn không còn rảnh để bận tâm thứ gì khác.
Hơn nữa một gốc cây thật lớn trong tầm mắt, không biết là loài cây gì, tráng kiện đến mười người ôm đều tuyệt không hết, trên ngọn cây không có lá, tràn đầy đều là những bông hoa nho nhỏ màu vàng nhạt, thật giống như màu sắc của ánh mặt trời, mà ánh sáng mặt trời nhuộm lên những bông hoa kia, chúng nó liền lòe lòe tỏa sáng, xinh đẹp tựa hoàng kim (vàng).
“Lưu Mộc, ngươi xem ——”
Chờ hắn quay đầu lại, mới phát hiện người đứng đằng sau đều ngã nhào trên mặt đất, trong lòng nhất thời cả kinh.
Chỉ trừ một người, sắc mặt Từ Mộng Chi đỏ bừng, cậu nhìn chòng chọc vào cái cây kia, nhãn thần cũng không ổn định.
Thẩm Trì ôm lấy Thẩm Lưu Mộc, trán của y nóng bỏng!
Đây là —— thăng cấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau —— Thẩm Trì, mau đem cây kia —— hủy, chúng ta không được —— thăng cấp quá nhanh, chúng ta sẽ nổ tan xác…” Từ Mộng Chi gian nan nói ra những lời này.
Thời điểm dị năng giả thăng cấp, là phải hôn mê trăm phần trăm, Từ Mộng Chi cũng sắp áp chế không nổi loại cảm giác bất tỉnh này, bởi vì cậu là dị năng giả Não vực, mới có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh một lát, cậu mơ mơ hồ hồ nghĩ tới một cái ý niệm điên cuồng trong đầu.
Chẳng thể trách kề bên này không hề có động thực vật, bình thường động thực vật cũng sẽ không đến nơi đây, động thực vật tiến hóa sợ hãi nơi này, tới gần nơi này sẽ chỉ tự chịu diệt vong, càng không ngừng tiến hóa thẳng đến nổ tan xác mà chết, dị năng giả đồng dạng, căn bản không thể tới gần gốc cây căn nguyên lực lượng chứa tia bức xạ đó, muốn loại bỏ thứ như lời nguyền này chỉ có thể dựa vào người thường!
Nhưng nếu có người thường thì đến được đây cũng đều đã chết hết, động thực vật tiến hóa cùng động thực vật tang thi đều cắn nuốt hết động thực vật bình thường, thế giới này liền rơi vào tình thế nan giải, toàn bộ giống loài luôn luôn sẽ đến một ngày bị diệt vong đi?
Ý nghĩ này quá điên cuồng, quá đáng sợ, nhưng Từ Mộng Chi mơ hồ cảm thấy được, đây chính là chân tướng.
Nhưng, vì sao Thẩm Trì không bị nó ảnh hưởng?
Từ Mộng Chi sai lầm rồi, Thẩm Trì cũng nhận ảnh hưởng từ nó, hắn có thể hấp thu nguyên tinh, gốc cây căn nguyên tia bức xạ này đồng dạng gia tăng sức mạnh cho hắn, những tiếng chuông đinh đinh đinh trong đầu vang lên nói cho hắn biết, trong thời gian thật ngắn đã rơi xuống ba bốn cái kỹ năng, nhưng hắn cùng những dị năng giả có một chút khác biệt ——
Hắn chưa từng chân chính tiến hóa, hắn sẽ không phát sốt, sẽ không thăng cấp, hắn là một “người thường” mang theo một cái hệ thống trò chơi.
Lực lượng tăng cường rõ ràng, gốc cây căn nguyên tựa hồ đang khó hiểu, vì sao người này không ngã xuống, không phát sốt, không tiến hóa?
Đối Thẩm Trì mà nói, đây là một loại hấp dẫn có thể vô hạn trở nên mạnh mẽ, chính là hắn không có biện pháp.
Phía sau hắn có Thẩm Lưu Mộc tràn đầy nguy cơ, có Kỷ Gia, có Minh Nguyệt, có mọi người trải qua chặng đường gian nan để đến nơi này.
Hắn biết sau khi hắn hành động thì đồng thời cũng ý nghĩa cho một loại bại lộ, nhưng muốn để người thường đột phá nhiều nguy hiểm như vậy tới được địa phương như này, là quá khó khăn, cần trả giá đại giới khẳng định càng to lớn, bọn hắn là một đám dị năng giả cấp năm đều phải trả giá tổn thất như vậy mới đến được đích, muốn để người thường tới nơi này là một nhiệm vụ bất khả thi, ít nhất —— trước khi hoàn thành chuyện này, bọn họ sẽ không loại bỏ hắn, bọn họ ngược lại phải dựa vào mình.
Bởi vì trải qua đời trước, chuyện Thẩm Trì sợ hãi nhất chính là bị bại lộ, hiện tại hắn lại đứng ở ngã ba lựa chọn đường đi, nhưng bất quá đời trước những người đó bởi sự “bất tử” cùng “vĩnh viễn trẻ trung” của hắn mà trào ra ý niệm tham lam, lúc này đây, cũng không có bại lộ hai điều này, chỉ là bại lộ hắn và dị năng giả thông thường không giống nhau, có lẽ, cũng không chịu nguy hiểm như vậy đi?
Ít nhất trước khi giải quyết sự tình này, không có bất luận kẻ nào sẽ đối với hắn, dám đối với hắn nảy sinh ác ý. Riêng tại Trung Quốc, giống như Thần Nông Giá đây còn có rất nhiều mảnh đất hư hư thực thực như vậy.
Thẩm Trì trong giây lát liền làm ra quyết định, hắn chưa bao giờ là kẻ dong dài.
Bật lửa bật sáng, thậm chí bật lửa hắn sưu tầm tại trước mạt thế rồi để trong ba lô còn chưa dùng hết.
Không như bên ngoài hung hãn, gốc cây căn nguyên tia bức xạ kia cực kỳ yếu ớt, một phen lửa lớn mà thôi, rất nhanh đã đem nó bao phủ bên trong, chiếu sáng khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trì.
Lửa lớn thiêu cháy, trên mặt cỏ phía sau, là một đám người hôn mê bất tỉnh sốt đến mặt đỏ bừng.
Rất nhanh, nó đã bị lửa lớn đốt thành tro bụi, tro tàn của nó đồng dạng như những hạt vàng li ti, cực kỳ xinh đẹp.
Cảnh đẹp như vậy cũng chỉ có một mình Thẩm Trì thấy.
Hơi thở của Thẩm Lưu Mộc phía sau dần dần vững vàng lại, Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, nhưng có ba người khiến Thẩm Trì trực tiếp kiến thức một phen cái gì gọi là nổ tan xác, bọn họ không có nổ đoành, chỉ là khung xương cả người phát ra một trận tiếng vang giòn, rất nhanh không có hơi thở, bọn họ thăng cấp thất bại lên dị năng giả cấp sáu.
Lại chết thêm ba, chỉ còn lại mười ba người.
Thẩm Lưu Mộc mở mắt, y vẫn là lần đầu tiên cách cái chết gần như vậy, nhưng y vẫn gắt gao chống đỡ, y biết y không thể chết được, y luyến tiếc chết, ba ba còn chưa nói yêu y đâu, y còn mới trải qua một lần với ba ba thôi, chết như vậy y không cam tâm!
Cho nên chẳng sợ đau đến y sắp mất đi tri giác, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, y là người gần đến cấp sáu nhất, nhưng quá trình dị năng trướng mạnh như vậy cũng vẫn đẩy y vào trong hiểm cảnh, có điều y vẫn gắng gượng mà chống đỡ.
“Thẩm Trì.” Y khàn tiếng gọi.
Thẩm Trì đang có chút ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn đỉnh núi đã thật lâu chưa thấy ánh mặt trời xinh đẹp, hậu tri hậu giác phát hiện ra một vấn đề ——
Con mẹ nó bất tri bất giác hắn lại có thể trở thành anh hùng cứu vớt nhân loại a ngọa tào!
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: mạt thế tới muốn làm một phen anh hùng cứu vớt thế giới cứu vớt nhân loại mới đủ vị thôi →_→
Chính là… Thẩm Trì không có tự giác được hắn đã trở thành anh hùng a… Lại có thể nghĩ đến điều đầu tiên chính là bị bại lộ sẽ bị làm sao có thể hay không có người muốn đem ta thái mỏng thần mã… Cảm giác tựa một trò đùa OTZ
Ngọa tào, ta vừa mới phát hiện ta cập nhật lâu như vậy, trên trang chính lại không có xuất hiện chương mới và tiết JJ lại rút đi? (=.,= cái này không tìm được bản raw nên không hiểu)
Cám ơn lựu đạn của Hổ Thị Đan Đan, yêu ngươi *chụt*, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Letitia, Lục Trúc Y Y, Thản Nhiên Khuynh Hồ Túy, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== =========
Lời của edit: rõ ràng lúc trước bị nước cuốn trôi Thẩm Lưu Mộc đã phát sốt, Thẩm Trì bảo thăng cấp, mà đến h ms lên cấp 6, hay mình nhớ nhầm nhỉ, aizzzz, lười lật lại~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro