Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Tuyết rơi trên...
SISIMO
2024-11-20 21:29:36
Sau một hồi đổi bút Kỳ Dung Thúy đã chạy tới đây, cô ấy vẫn nhiệt tình sôi nổi, mi mục như vẽ, thậm chí còn trẻ trung hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của Thẩm Trì. Vài năm trước khi cô chết, cô giống như một bông hoa đã tàn phai khô héo, không được tươi trẻ như bây giờ.
Thẩm Trì cũng không biết bọn họ có chuyện gì, chỉ biết lúc đó Kỳ Dung Thúy cũng không hạnh phúc.
Mặc một thân áo da cũng không làm cô mập mạp mà khiến cho Kỳ Dung Thúy càng thêm gợi cảm, dáng người yểu điệu, dù cho ở tận thế đi nữa thì tỷ lệ quay đầu lại cũng là hai trăm phần trăm.
Nhưng khiến Thẩm Trì ngạc nhiên lại là: mấy người bên cạnh cô, một người hắn cũng không biết!
Đó không phải những người hắn từng biết!
Chẳng lẽ đời này cô ấy cũng đã đi theo con đường khác?
Kỳ Dung Thúy nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Thẩm Trì, quay đầu lại thì thấy Thẩm Trì bên cạnh, khuôn mặt lại rất tuấn mĩ, cô thậm chí vô thức sững sờ một chút, sau đó mới ngượng ngùng nghiêng đầu đi. Cô gái bên cạnh hướng cô nháy mắt, Kỳ Dung Thúy hung hăng trừng cô ta một cái, tai đỏ dần lên.
Thẩm Lưu Mộc đứng cạnh Thẩm Trì khóe miệng rũ xuống, liếc Kỳ Dung Thúy một cái, trong đôi mắt màu u lục chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này Thẩm Trì đang cúi đầu điền đơn đăng kí, đơn này chỉ gồm bốn dòng: tên, tuổi, có dị năng không, cấp bậc dị năng.
Chủng loại dị năng không cần viết ra. Rất nhiều dị năng giả không muốn cho người khác biết dị năng của mình, nhất là một số dị năng đặc biệt. Tận thế năm thứ tư, thấy có không ít các loại dị năng cổ quái ly kì, Thẩm Trì tin rằng lúc này bọn hắn đến Bắc Kinh sẽ chìm lỉm vào đống dị năng giả, sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Tên: Thẩm Trì. Tuổi: 27 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 3.
Tên: Thẩm Lưu Mộc. Tuổi: 11 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Tên: Kỷ Gia. Tuổi: 10 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Tên: Minh Nguyệt. Tuổi: 13 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Cấp bậc kĩ năng của cả bốn người đều trái sự thật. Cấp bậc dị năng thật sự ngoài mình ra những người khác căn bản không thể nào biết được, trải qua kiểm tra thân thể tinh vi thì có thể có tin tức chuẩn xác nhưng kiểm tra loại này thật sự mất rất nhiều phí tổn, không có ai rảnh rỗi lại đi kiểm tra cái này làm gì.
Bản thân Thẩm Trì vốn không phải là dị năng giả, càng không phải nói đến cấp bậc dị năng giả. Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt ba đứa đều là cấp ba mà không phải cấp hai nhưng chúng nó còn nhỏ, nếu điền là cấp ba thì rất dễ gây chú ý.
Lão Vương gác cổng có chút giật mình, không thể tin được bốn người trước mặt có ba đứa trẻ cũng là dị năng giả. Vì vậy gã càng tươi cười thân thiện hơn: “Đi theo đường An Đông là có thể đến thẳng Tòa thị chính lĩnh giấy thông hành. Nếu muốn làm nhiệm vụ có phần thưởng cũng có thể đi vào đó xem sao, đương nhiên, nếu muốn tìm người hoặc nhận nhiệm vụ, đến Cục quản lý ở đối diện Tòa thị chính đóng vài đồng phí thủ tục là có thể lo liệu xong xuôi.”
“Cám ơn ông.” Thẩm Trì lễ phép nói.
Đợi đến khi bốn người bọn họ đi vào trong, Kỳ Dung Thúy mới chạy đến cốc đầu cô gái bên cạnh, cô ấy bèn thấp giọng nói: “Ấy ấy ấy chị Kỳ, đẹp trai chết người đó!”
Kỳ Dung Thúy nhéo má cô, “Đừng nói linh tinh!”
Cô gái bĩu môi, chớp chớp mắt quyến rũ mấy người đứng phía sau, bọn họ đều hì hì cười không trả lời.
Ở Bắc Kinh hiện tại có đủ kiểu đoàn thể, đều đăng kí kiểu tổ đội, giống “Hoa Mân Côi” của bọn họ, Kỳ Dung Thúy trong đó là nhân vật trung tâm, bọn họ cũng không ngây thơ giống cô gái Tiểu Lê, nếu Kỳ Dung Thúy bị người ta lừa đi mất thì đây chính là đại nạn của bọn họ.
Thẩm Trì cũng không quá chú ý đến Kỳ Dung Thúy. Tuy rằng hắn không phủ nhận lúc mới xuyên qua, hắn có chút thiện cảm với Kỳ Dung Thúy. Lúc ấy hắn vừa xuyên đến thế giới này, tự cho là mình đã tìm được bạn bè thật tình đối đãi. Trong một đám anh em, Kỳ Dung Thúy là bóng hồng duy nhất, cô vừa cá tính lại tốt bụng, trong đám bọn họ phải đến một nửa có ý tứ với cô, nhưng cuối cùng cô chỉ thích Úy Ninh, chỉ cần nhớ đến tên này cũng làm lòng của Thẩm Trì như bị lửa đốt. Úy Ninh! Úy Ninh! Vì là anh em tốt nên bọn hắn chỉ có thể yên lặng chúc phúc sau đó từ bỏ mà thôi.
Ba năm Thẩm Trì ở sở nghiên cứu, vô số lần muốn hỏi gã nguyên nhân gã làm như vậy. Nhưng sau khi sống lại, hắn đã không còn hứng thú tìm câu trả lời nữa, tên Úy Ninh đó chỉ là một thằng chó lòng dạ hiểm độc bội bạc mà thôi.
Kỳ Dung Thúy không có tên trong sổ đen của Thẩm Trì, cô không phản bội hắn, sự tình phát sinh sau khi cô đã chết, hơn nữa, thật lòng mà nói cô luôn đối tốt với mình, gọi là bạn bè tốt cũng không sai.
Nếu đời này cô không qua lại với Úy Ninh, Thẩm Trì thật lòng nguyện ý để cô sống một cuộc sống an bình cùng những người bạn mới này.
“Ba, đây là Bắc Kinh sao?”
Bị câu hỏi Thẩm Lưu Mộc đánh trở về hiện thực, Thẩm Trì cười sờ sờ đầu y, “Đúng vậy.”
“Đừng sờ đầu con nữa!” Thẩm Lưu Mộc mất hứng nói, “Trên sách viết bị sờ đầu sẽ không cao được.”
Kỷ Gia ở bên cạnh nín cười, Minh Nguyệt che bản mặt tê liệt của mình, thỉnh thoảng nhìn cửa hàng náo nhiệt ở xung quanh.
Kỳ thật sau tận thế, bọn hắn chưa từng nhìn thấy một thành thị đông đúc như vậy. Đến Bắc Kinh nhất thời sẽ có cảm giác đã trở về những năm tháng trước đây, không khí náo nhiệt lại an bình ở đây là độc nhất vô nhị, nếu không phải thi thoảng lại bắt gặp một vài người đi đường quần áo rách rưới thì sẽ càng giống hơn.
Ở đây cũng có rất nhiều người thường sinh sống, họ sinh tồn rất khó khăn, chỉ có thể cố gắng làm việc chăm chỉ vất vả để có chút thức ăn vào bụng, chủ yếu là dựa vào tiếp tế của chính phủ, cố gắng cuộc sống ăn không đủ no để không bị đói chết mà thôi.
Tòa thị chính rất dễ tìm, thỉnh thoảng lại có dị năng giả nhanh nhẹn hướng về phía đó. Mà ngay cả không nhìn bọn họ Thẩm Trì cũng biết Tòa thị chính ở đâu, đời trước hắn rất quen thuộc chỗ đó, xem ra hiện tại vị trí nó cũng không thay đổi.
Cho dù ở tận thế thì Tòa thị chính vẫn tràn đầy hơi thở hiện đại, vừa vào đã nhìn thấy một màn hình điện tử thật lớn, mặt trên dày đặc các loại tin tức, phần lớn là đến một thành thị nào đó tìm người, sau khi hoàn thành sẽ được trả một thù lao nhất định. Còn có một chút tin tức đặc thù như đi săn một động vật tiến hóa đặc biệt, xuất phát từ nhu cầu hàm răng và móng vuốt cứng rắn sắc bén, hay là các loài rắn độc tiến hóa. Thậm chí Thẩm Trì còn tinh mắt nhìn thấy một số thông báo tìm thực vật tiến hóa, nhìn tên thì có vẻ đều là thuốc Đông y, chắc hẳn vị này là một Đông y dị năng giả.
Trên hai cái màn hình điện tử bên cạnh có đầy tên các tổ đội đã được đăng kí. Có hơn một nghìn tổ đội đăng kí tại Bắc Kinh, chỉ có tổ đội trên cấp ba mới có thể thông cáo trực tiếp ở đây. Ở dưới màn hình điện tử là máy tính có thể tra cứu thông tin chi tiết của các tổ đội, đánh các từ khóa là có thể tra ra một vài tổ đội theo ý, cũng không hạn chế trên cấp ba. Đăng kí tổ đội chỉ cần ba người là được, trở thành tổ đội cấp hai thì cần thông qua hai lần xét duyệt, mà muốn trở thành tổ đội cấp ba thì trình tự sẽ phiền toái hơn nhiều, bản thành tích là khó hoàn thành nhất, không hoàn thành một số ít nhiệm vụ cấp cao thì càng khó được thông qua.
Rất dễ dàng, Thẩm Trì tìm thấy được cái tên quen thuộc kia.
Lôi Đình.
Người quản lý: Úy Bình, nhân viên chủ chốt: Úy Ninh (dị năng giả hệ Lôi), Bách Bằng Trạch (dị năng giả hệ Phong), Trịnh Tĩnh Quân (người biến hình), Quách Ngưng (dị năng giả Thị lực),…
Tên mỗi một người như đang đâm vào mắt Thẩm Trì, đau đến phát khóc.
Úy Bình là anh trai ruột của Úy Ninh, chính mình lại đảm nhiệm chức vụ ở quân đội. Dưới sự quản lý của hắn Lôi Đình tiếng tăm thật rất lớn, Thẩm Trì vốn cho rằng hắn là loại người vì mục đích không từ thủ đoạn, cũng không thân thiết với hắn, chỉ là trong số bọn hắn không ai có thể so với Úy Bình về quản lý, hắn lại là anh trai ruột của Úy Ninh, vì vậy không ai phản đối gì, nhưng Thẩm Trì không nghĩ đến hóa ra Úy Ninh hắn cũng giống như vậy, không hổ là anh em ruột thịt.
“Ba, ba sao vậy?” Thẩm Lưu Mộc kéo kéo Thẩm Trì, “ Vừa đến đây ba có gì đó khác khác.”
Thẩm Trì cười cười, “Không sao, đi thôi, chúng ta đi lên trước.”
Sau tên Lôi Đình có một dòng đỏ tươi “Trong nhiệm vụ.”, xem ra hiện tại bọn họ không ở Bắc Kinh. Khiến Thẩm Trì vui vẻ chính là Kỳ Dung Thúy quả nhiên không có trong tổ đội đó mà ở trong một tổ tên “Hoa Mân Côi.”
Một ngày này, trong số hằng hà sa số các tổ đội mọc lên như nấm ở Bắc Kinh đã có thêm một tổ đội mới, Tiểu Vân, tên này vừa không khí phách lại vừa không có ý nghĩa, thậm chí tràn đầy khí tức một cô gái nhu nhược, cô gái trẻ tuổi ở bàn đăng kí kinh ngạc ngẩng đầu liếc Thẩm Trì một cái, Thẩm Trì ngoài mặt vẫn ung dung, trái lại Kỷ Gia lại có chút ngại ngùng.
Ba năm nay, Tiểu Vân trong lòng bọn hắn quan trọng hơn tất thảy những thứ khác, nếu như không có Tiểu Vân, bọn hắn có lẽ đã phải chịu đựng nhiều gian khổ hơn nhiều.
“Gọi là Tiểu Vân sao?” Cô gái không nhịn được muốn Thẩm Trì xác nhận.
Thẩm Lưu Mộc giành trước, “Bỏ chữ Tiểu đi, gọi là Vân thôi!”
Gọi thẳng là Tiểu Vân nghe rất ngu, không thấy sao!
“Được rồi, gọi Vân là hay rồi!” Thẩm Trì thế nào cũng được, Minh Nguyệt cũng không quan tâm, Tiểu Vân là tên do Kỷ Gia đặt, chỉ có Thẩm Lưu Mộc là có ý kiến mà thôi.
“Thưa ngài, xin ngài điền thông cáo của tổ đội.” Cô gái chuyên nghiệp mỉm cười.
Thẩm Trì nhận lấy bút——
Giải quyết tất cả những vướng mắc, nhận tất cả những nhiệm vụ khó khăn, giá cả bàn bạc, không cần thiết thì đừng quấy rầy.
Cô gái vừa nhìn thấy dòng chữ trên sắc mặt có chút vặn vẹo, nhưng sự chuyên nghiệp giúp cô lấy lại khuôn mặt bình tĩnh ngay lập tức, “Xin hỏi chỉ có một câu này thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngài chắc chắn chứ? Mỗi lần sửa đổi thông cáo mất một trăm đồng.” Ở Bắc Kinh một trăm đồng tương đương với một nguyên tinh trong não thây ma bình thường.
“Chắc chắn.”
“Vậy xin ngài hãy đến quầy phục vụ nộp phí và nhận lấy điện thoại di động.”
Trước tận thế, trên Trái đất là thời đại điện tử thông tin. Tận thế tiến đến, nền văn minh của con người bị lùi lại đến mấy chục năm. Trung Quốc từ trước đến nay đều là một nước công nghiệp tương đối phát triển, lúc này máy móc cầm tay dùng để liên lạc cũng không phải là đồ dùng hàng ngày nữa mà là một loại vật dụng xa xỉ mà chỉ người quản lý một tiểu đội mới có thể có, bình thường chỉ dùng để nhận nhiệm vụ. Một cái điện thoại di động tốn năm nghìn đồng, tương đương với năm mươi nguyên tinh bình thường. Di động loại này có thể phát ra tín hiệu đặc thù, phải chờ thời gian kết nối, ước chừng là lâu hơn bình thường hàng trăm lần. Dù vậy thì nó cũng không thể dùng để gọi điện thoại, chỉ có công năng gần giống với tin nhắn, chỉ thu được ký hiệu văn tự mà thôi.
Nếu anh có đủ tiền, có thể ra Cục quản lý chọn một bất động sản bất kì. Thời đại này không phải trả giá cao như thời trước, tuy nhiên đối với người thường mà nói thì cái giá đó vẫn không thể chạm tới được. Vì thế người thường chỉ có thể ngậm ngùi dọn ra khỏi nhà cũ của mình, chỉ có dị năng giả cường đại mới có thể ở lại khu vực trung tâm mà thôi.
Thẩm Trì không chút đắn đo chọn trúng một nơi, nơi đó hắn rất quen thuộc, cách cứ điểm của Lôi Đình một con phố, bọn họ ở trong một ngôi biệt thự, mà ngôi nhà hắn mua cũng là một ngôi biệt thự đối diện tiểu tứ hợp viện.
Chỗ này cũng chỉ cách Sở nghiên cứu một đoạn quảng trường mà thôi.
Cầm lấy điện thoại di động ra khỏi cục quản lý, Thẩm Trì mang theo ba đứa nhỏ đi đến “nhà” ở Bắc Kinh.
“Lưu Mộc, con với Minh Nguyệt, Kỷ Gia quét dọn phòng ở đi, nơi này có lò sưởi, cũng có nước nóng, các con có thể tắm rửa sạch sẽ.”
Thẩm Lưu Mộc cảnh giác nhìn về phía hắn. “Ba đi đâu vậy?”
Thẩm Trì bất đắc dĩ, Thẩm Lưu Mộc có hơi bám hắn một chút, “Ba có việc cần giải quyết, sẽ trở về làm cơm cho các con sau.”
“Con muốn đi cùng ba.”
“Lưu Mộc, con nghe ba nói!” Giọng Thẩm Trì đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Thẩm Lưu Mộc chỉ có thể từ bỏ, xị mặt ngồi xuống.
Bầu trời bắt đầu tối dần, tuyết bắt đầu rơi, người đi đường thấy lạnh gắt gao quấn chặt quần áo nhanh chóng chạy về nhà.
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng cười cùng tiếng động dâm đãng, con đường này là làng chơi nổi tiếng của Bắc Kinh, nữ nhân xinh đẹp thậm chí là nam nhân nếu không có dị năng bảo vệ thì chỉ có thể lưu lạc đến nơi này. Tận thế, áp lực sống sót đè lên con người quá nặng nề, nơi này cũng được chính phủ ngầm thừa nhận.
Trên đường có không ít người uống rượu đi lại nghiêng ngả, sống mơ mơ màng màng cũng là một đặc sắc của tận thế.
Dừng lại trước cửa một cửa tiệm vắng vẻ, Thẩm Trì nhẹ nhàng gõ hai cái vào ô vuông trên cửa sổ.
“Ai?”
“Việc làm ăn.” Giọng nói hắn trầm thấp.
“Két” một tiếng, ô vuông trên cửa có một kẽ hở, Thẩm Trì nhét vào một tờ giấy nhỏ.
Chỉ chốc lát sau bên trong truyền đến một giọng nói khàn và thấp, “Nhận, ba ngày sau đến lấy tư liệu, hai nguyên tinh cấp C, chỉ lấy nguyên tinh không lấy tiền.”
Thẩm Trì nhíu mày, “Giá này có vẻ hơi đắt đấy.” Có thể nói đây là một cái giá trên trời, cho dù bây giờ là tận thế năm thứ tư đi nữa thì nguyên tinh cấp C vẫn chỉ là vật có thể ngộ không thể cầu.
Giọng nói bên trong rất không khách khí, “Tư liệu của nhân viên Sở nghiên cứu, giá như vậy đã là giảm giá cho cậu rồi.”
Thẩm Trì cũng không mặc cả nữa, “Được, hi vọng đến lúc đó có thể làm cho tôi vừa lòng.”
“Tiền trao cháo múc, hàng hóa đã vào tay sẽ bị không trả lại, ngài đi thong thả.”
Thẩm Trì kéo vành mũ xuống, cũng chưa đi vào trong gió tuyết.
“Ai da chị Kỳ cẩn thận!”
“Không sao không sao! Chỉ mới mấy chén thôi mà.”
“Ha ha, chị Kỳ tửu lượng cao, chút rượu như vậy đã là cái gì!”
“Nghe nói bọn Lôi Đình đã nhận nhiệm vụ Thanh Hải kia, hi vọng bọn họ đừng còn sống trở về mới tốt!”
“Đúng vậy, gã Úy Ninh kia thật đáng ghét, lúc nào cũng nhắm vào chị Kỳ.”
“…Lần trước cũng vì gã mấy người chúng ta mới có thể bị thương nặng như vậy. Chỉ cần có cơ hội chị nhất định phải lấy mạng của gã…” Giọng nói này vừa giòn tan vừa lưu loát, hiển nhiên của Kỳ Dung Thúy.
“…”
“…”
Những lời còn lại nói tương đối nhỏ, Thẩm Trì không nghe rõ nữa, hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Dung Thúy một thân đồ da, tựa bên người một cô gái, cùng vài người nữa bước thấp bước cao đi về phía trước.
Đời này rốt cuộc là bị làm sao vậy ——
Vì sao nghe như Kỳ Dung Thúy và Úy Ninh là kẻ thù vậy?
“A, là anh!” Vừa nhìn sang Kỳ Dung Thúy đã phát hiện ra hắn, đi vài bước tới trước mặt hắn.
Có lẽ bởi vì rượu, khuôn mặt của cô ửng hồng đáng yêu, ánh mắt sáng ngời, “Tôi nhớ anh tên là Thẩm Trì.” Cô cười ngọt ngào.
Thẩm Trì nhìn thấy cô cũng không trả lời, bộ dáng cô uống rượu như vậy như đã cách xa hắn mấy đời, mỗi lần nhiệm vụ trở về cô đều vui vẻ uống vài chén như vậy, lần nào cũng uống say đến chếnh choáng, dù thực tế còn thanh tỉnh hơn bất kì ai.
Kỳ Dung Thúy chính là một cô gái như vậy, lực tự chủ của cô rất mạnh, chưa bao giờ cho phép mình thực sự uống rượu, mỗi khi như vậy người ngoài cứ tưởng cô đã say, trên thực tế suy nghĩ của cô rất rõ ràng, sẽ không để cho chất cồn ảnh hưởng nửa phần lực phán đoán của cô, thậm chí trong một khắc cô cũng có thể thanh tỉnh bình tĩnh chiến đấu.
“Đừng đa nghi, tôi đã nhìn qua đơn đăng kí của anh.” Cô cười, hai má ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền, tràn ngập hơi thở trẻ trung.
Thẩm Trì thậm chí không nghĩ ra đời trước cô từ bao giờ đã trở nên già nua tiều tụy như vậy.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, ở ngã tư đối diện Thẩm Lưu Mộc rúc người vào áo lông, ánh mắt âm trầm nhìn đôi nam nữ đứng bên đường đối diện. Dù cho bên người gió tuyết rơi đầy, bọn họ vẫn trông thon thả cao gầy tuyệt sắc, thậm chí vào lúc cô gái hơi lảo đảo chàng trai còn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dù cho đó chỉ là phép lịch sự vì chàng trai rất nhanh đã thu tay lại.
Thẩm Lưu Mộc là ai chứ, độ hiểu biết của y về Thẩm Trì thậm chí còn hơn cả những gì Thẩm Trì tưởng tượng, y nhìn ra được, Thẩm Trì đối xử với cô ta không phải thái độ đối với người lạ! Tuyệt đối không phải!
Cảm giác phức tạp này Thẩm Lưu Mộc chưa bao giờ trải qua.
Không biết vì sao y hận đến nỗi cắn môi đến chảy máu.
Y mới mười một tuổi, có lẽ vẫn còn ngây thơ, nhưng y chỉ biết một điều ——
Ba là của một mình tao! Ai cũng không thể cướp!
Ai cũng không được!
=== ====== ====== =======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: … Chương này là chương chuyển tiếp, mai sẽ đi phó bản đầu tiên, xin hãy đón chờ…
Sau khi trở về từ phó bản sẽ gặp lại tên cặn bã ~(≧▽≦)~ he he he
Nhấn mạnh một chút, Úy Ninh không phải là tra công, đời trước Thẩm Trì chỉ coi gã là anh em tốt, hờ hờ, là người anh em này có tâm tư khác, nhưng Thẩm Trì thuần túy chỉ coi gã là bạn thân, nhớ ngày đó, hắn rất thẳng → →
Còn Kỳ Dung Thúy, dù ta không nói mọi người cũng đã rõ, Úy Ninh vốn không yêu cô, bởi vì Thẩm Trì hơi có thiện cảm với cô nên gã theo đuổi cô, sau lại trực tiếp hại chết cô. Úy Ninh chính là một tên cặn bã, Kỳ cô nương gặp không may đều do gã tạo ác nghiệt!
Úy Ninh cũng sống lại, có điều hắn sống lại nhưng lại mất ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ là trong tiềm thức nhắm vào Kỳ cô nương, chỉ muốn giết cô càng nhanh càng tốt…
Kỳ cô nương không phải là vật hi sinh, vì cô không có cái gì với diễn viên chính → →
Cám ơn hương thảo, oản., Eve oa, không người thu thi thể, nắng, yên tĩnh tước, phân khối phân khối, Lạc Hà nghê hồng, kỷ như tuyết, vô mưa hà, thiện, tử tử, tịch thố, Cao Lôi Hoa địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Thẩm Trì cũng không biết bọn họ có chuyện gì, chỉ biết lúc đó Kỳ Dung Thúy cũng không hạnh phúc.
Mặc một thân áo da cũng không làm cô mập mạp mà khiến cho Kỳ Dung Thúy càng thêm gợi cảm, dáng người yểu điệu, dù cho ở tận thế đi nữa thì tỷ lệ quay đầu lại cũng là hai trăm phần trăm.
Nhưng khiến Thẩm Trì ngạc nhiên lại là: mấy người bên cạnh cô, một người hắn cũng không biết!
Đó không phải những người hắn từng biết!
Chẳng lẽ đời này cô ấy cũng đã đi theo con đường khác?
Kỳ Dung Thúy nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Thẩm Trì, quay đầu lại thì thấy Thẩm Trì bên cạnh, khuôn mặt lại rất tuấn mĩ, cô thậm chí vô thức sững sờ một chút, sau đó mới ngượng ngùng nghiêng đầu đi. Cô gái bên cạnh hướng cô nháy mắt, Kỳ Dung Thúy hung hăng trừng cô ta một cái, tai đỏ dần lên.
Thẩm Lưu Mộc đứng cạnh Thẩm Trì khóe miệng rũ xuống, liếc Kỳ Dung Thúy một cái, trong đôi mắt màu u lục chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này Thẩm Trì đang cúi đầu điền đơn đăng kí, đơn này chỉ gồm bốn dòng: tên, tuổi, có dị năng không, cấp bậc dị năng.
Chủng loại dị năng không cần viết ra. Rất nhiều dị năng giả không muốn cho người khác biết dị năng của mình, nhất là một số dị năng đặc biệt. Tận thế năm thứ tư, thấy có không ít các loại dị năng cổ quái ly kì, Thẩm Trì tin rằng lúc này bọn hắn đến Bắc Kinh sẽ chìm lỉm vào đống dị năng giả, sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Tên: Thẩm Trì. Tuổi: 27 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 3.
Tên: Thẩm Lưu Mộc. Tuổi: 11 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Tên: Kỷ Gia. Tuổi: 10 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Tên: Minh Nguyệt. Tuổi: 13 tuổi. Có dị năng không: Có. Dị năng: Cấp 2.
Cấp bậc kĩ năng của cả bốn người đều trái sự thật. Cấp bậc dị năng thật sự ngoài mình ra những người khác căn bản không thể nào biết được, trải qua kiểm tra thân thể tinh vi thì có thể có tin tức chuẩn xác nhưng kiểm tra loại này thật sự mất rất nhiều phí tổn, không có ai rảnh rỗi lại đi kiểm tra cái này làm gì.
Bản thân Thẩm Trì vốn không phải là dị năng giả, càng không phải nói đến cấp bậc dị năng giả. Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt ba đứa đều là cấp ba mà không phải cấp hai nhưng chúng nó còn nhỏ, nếu điền là cấp ba thì rất dễ gây chú ý.
Lão Vương gác cổng có chút giật mình, không thể tin được bốn người trước mặt có ba đứa trẻ cũng là dị năng giả. Vì vậy gã càng tươi cười thân thiện hơn: “Đi theo đường An Đông là có thể đến thẳng Tòa thị chính lĩnh giấy thông hành. Nếu muốn làm nhiệm vụ có phần thưởng cũng có thể đi vào đó xem sao, đương nhiên, nếu muốn tìm người hoặc nhận nhiệm vụ, đến Cục quản lý ở đối diện Tòa thị chính đóng vài đồng phí thủ tục là có thể lo liệu xong xuôi.”
“Cám ơn ông.” Thẩm Trì lễ phép nói.
Đợi đến khi bốn người bọn họ đi vào trong, Kỳ Dung Thúy mới chạy đến cốc đầu cô gái bên cạnh, cô ấy bèn thấp giọng nói: “Ấy ấy ấy chị Kỳ, đẹp trai chết người đó!”
Kỳ Dung Thúy nhéo má cô, “Đừng nói linh tinh!”
Cô gái bĩu môi, chớp chớp mắt quyến rũ mấy người đứng phía sau, bọn họ đều hì hì cười không trả lời.
Ở Bắc Kinh hiện tại có đủ kiểu đoàn thể, đều đăng kí kiểu tổ đội, giống “Hoa Mân Côi” của bọn họ, Kỳ Dung Thúy trong đó là nhân vật trung tâm, bọn họ cũng không ngây thơ giống cô gái Tiểu Lê, nếu Kỳ Dung Thúy bị người ta lừa đi mất thì đây chính là đại nạn của bọn họ.
Thẩm Trì cũng không quá chú ý đến Kỳ Dung Thúy. Tuy rằng hắn không phủ nhận lúc mới xuyên qua, hắn có chút thiện cảm với Kỳ Dung Thúy. Lúc ấy hắn vừa xuyên đến thế giới này, tự cho là mình đã tìm được bạn bè thật tình đối đãi. Trong một đám anh em, Kỳ Dung Thúy là bóng hồng duy nhất, cô vừa cá tính lại tốt bụng, trong đám bọn họ phải đến một nửa có ý tứ với cô, nhưng cuối cùng cô chỉ thích Úy Ninh, chỉ cần nhớ đến tên này cũng làm lòng của Thẩm Trì như bị lửa đốt. Úy Ninh! Úy Ninh! Vì là anh em tốt nên bọn hắn chỉ có thể yên lặng chúc phúc sau đó từ bỏ mà thôi.
Ba năm Thẩm Trì ở sở nghiên cứu, vô số lần muốn hỏi gã nguyên nhân gã làm như vậy. Nhưng sau khi sống lại, hắn đã không còn hứng thú tìm câu trả lời nữa, tên Úy Ninh đó chỉ là một thằng chó lòng dạ hiểm độc bội bạc mà thôi.
Kỳ Dung Thúy không có tên trong sổ đen của Thẩm Trì, cô không phản bội hắn, sự tình phát sinh sau khi cô đã chết, hơn nữa, thật lòng mà nói cô luôn đối tốt với mình, gọi là bạn bè tốt cũng không sai.
Nếu đời này cô không qua lại với Úy Ninh, Thẩm Trì thật lòng nguyện ý để cô sống một cuộc sống an bình cùng những người bạn mới này.
“Ba, đây là Bắc Kinh sao?”
Bị câu hỏi Thẩm Lưu Mộc đánh trở về hiện thực, Thẩm Trì cười sờ sờ đầu y, “Đúng vậy.”
“Đừng sờ đầu con nữa!” Thẩm Lưu Mộc mất hứng nói, “Trên sách viết bị sờ đầu sẽ không cao được.”
Kỷ Gia ở bên cạnh nín cười, Minh Nguyệt che bản mặt tê liệt của mình, thỉnh thoảng nhìn cửa hàng náo nhiệt ở xung quanh.
Kỳ thật sau tận thế, bọn hắn chưa từng nhìn thấy một thành thị đông đúc như vậy. Đến Bắc Kinh nhất thời sẽ có cảm giác đã trở về những năm tháng trước đây, không khí náo nhiệt lại an bình ở đây là độc nhất vô nhị, nếu không phải thi thoảng lại bắt gặp một vài người đi đường quần áo rách rưới thì sẽ càng giống hơn.
Ở đây cũng có rất nhiều người thường sinh sống, họ sinh tồn rất khó khăn, chỉ có thể cố gắng làm việc chăm chỉ vất vả để có chút thức ăn vào bụng, chủ yếu là dựa vào tiếp tế của chính phủ, cố gắng cuộc sống ăn không đủ no để không bị đói chết mà thôi.
Tòa thị chính rất dễ tìm, thỉnh thoảng lại có dị năng giả nhanh nhẹn hướng về phía đó. Mà ngay cả không nhìn bọn họ Thẩm Trì cũng biết Tòa thị chính ở đâu, đời trước hắn rất quen thuộc chỗ đó, xem ra hiện tại vị trí nó cũng không thay đổi.
Cho dù ở tận thế thì Tòa thị chính vẫn tràn đầy hơi thở hiện đại, vừa vào đã nhìn thấy một màn hình điện tử thật lớn, mặt trên dày đặc các loại tin tức, phần lớn là đến một thành thị nào đó tìm người, sau khi hoàn thành sẽ được trả một thù lao nhất định. Còn có một chút tin tức đặc thù như đi săn một động vật tiến hóa đặc biệt, xuất phát từ nhu cầu hàm răng và móng vuốt cứng rắn sắc bén, hay là các loài rắn độc tiến hóa. Thậm chí Thẩm Trì còn tinh mắt nhìn thấy một số thông báo tìm thực vật tiến hóa, nhìn tên thì có vẻ đều là thuốc Đông y, chắc hẳn vị này là một Đông y dị năng giả.
Trên hai cái màn hình điện tử bên cạnh có đầy tên các tổ đội đã được đăng kí. Có hơn một nghìn tổ đội đăng kí tại Bắc Kinh, chỉ có tổ đội trên cấp ba mới có thể thông cáo trực tiếp ở đây. Ở dưới màn hình điện tử là máy tính có thể tra cứu thông tin chi tiết của các tổ đội, đánh các từ khóa là có thể tra ra một vài tổ đội theo ý, cũng không hạn chế trên cấp ba. Đăng kí tổ đội chỉ cần ba người là được, trở thành tổ đội cấp hai thì cần thông qua hai lần xét duyệt, mà muốn trở thành tổ đội cấp ba thì trình tự sẽ phiền toái hơn nhiều, bản thành tích là khó hoàn thành nhất, không hoàn thành một số ít nhiệm vụ cấp cao thì càng khó được thông qua.
Rất dễ dàng, Thẩm Trì tìm thấy được cái tên quen thuộc kia.
Lôi Đình.
Người quản lý: Úy Bình, nhân viên chủ chốt: Úy Ninh (dị năng giả hệ Lôi), Bách Bằng Trạch (dị năng giả hệ Phong), Trịnh Tĩnh Quân (người biến hình), Quách Ngưng (dị năng giả Thị lực),…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên mỗi một người như đang đâm vào mắt Thẩm Trì, đau đến phát khóc.
Úy Bình là anh trai ruột của Úy Ninh, chính mình lại đảm nhiệm chức vụ ở quân đội. Dưới sự quản lý của hắn Lôi Đình tiếng tăm thật rất lớn, Thẩm Trì vốn cho rằng hắn là loại người vì mục đích không từ thủ đoạn, cũng không thân thiết với hắn, chỉ là trong số bọn hắn không ai có thể so với Úy Bình về quản lý, hắn lại là anh trai ruột của Úy Ninh, vì vậy không ai phản đối gì, nhưng Thẩm Trì không nghĩ đến hóa ra Úy Ninh hắn cũng giống như vậy, không hổ là anh em ruột thịt.
“Ba, ba sao vậy?” Thẩm Lưu Mộc kéo kéo Thẩm Trì, “ Vừa đến đây ba có gì đó khác khác.”
Thẩm Trì cười cười, “Không sao, đi thôi, chúng ta đi lên trước.”
Sau tên Lôi Đình có một dòng đỏ tươi “Trong nhiệm vụ.”, xem ra hiện tại bọn họ không ở Bắc Kinh. Khiến Thẩm Trì vui vẻ chính là Kỳ Dung Thúy quả nhiên không có trong tổ đội đó mà ở trong một tổ tên “Hoa Mân Côi.”
Một ngày này, trong số hằng hà sa số các tổ đội mọc lên như nấm ở Bắc Kinh đã có thêm một tổ đội mới, Tiểu Vân, tên này vừa không khí phách lại vừa không có ý nghĩa, thậm chí tràn đầy khí tức một cô gái nhu nhược, cô gái trẻ tuổi ở bàn đăng kí kinh ngạc ngẩng đầu liếc Thẩm Trì một cái, Thẩm Trì ngoài mặt vẫn ung dung, trái lại Kỷ Gia lại có chút ngại ngùng.
Ba năm nay, Tiểu Vân trong lòng bọn hắn quan trọng hơn tất thảy những thứ khác, nếu như không có Tiểu Vân, bọn hắn có lẽ đã phải chịu đựng nhiều gian khổ hơn nhiều.
“Gọi là Tiểu Vân sao?” Cô gái không nhịn được muốn Thẩm Trì xác nhận.
Thẩm Lưu Mộc giành trước, “Bỏ chữ Tiểu đi, gọi là Vân thôi!”
Gọi thẳng là Tiểu Vân nghe rất ngu, không thấy sao!
“Được rồi, gọi Vân là hay rồi!” Thẩm Trì thế nào cũng được, Minh Nguyệt cũng không quan tâm, Tiểu Vân là tên do Kỷ Gia đặt, chỉ có Thẩm Lưu Mộc là có ý kiến mà thôi.
“Thưa ngài, xin ngài điền thông cáo của tổ đội.” Cô gái chuyên nghiệp mỉm cười.
Thẩm Trì nhận lấy bút——
Giải quyết tất cả những vướng mắc, nhận tất cả những nhiệm vụ khó khăn, giá cả bàn bạc, không cần thiết thì đừng quấy rầy.
Cô gái vừa nhìn thấy dòng chữ trên sắc mặt có chút vặn vẹo, nhưng sự chuyên nghiệp giúp cô lấy lại khuôn mặt bình tĩnh ngay lập tức, “Xin hỏi chỉ có một câu này thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngài chắc chắn chứ? Mỗi lần sửa đổi thông cáo mất một trăm đồng.” Ở Bắc Kinh một trăm đồng tương đương với một nguyên tinh trong não thây ma bình thường.
“Chắc chắn.”
“Vậy xin ngài hãy đến quầy phục vụ nộp phí và nhận lấy điện thoại di động.”
Trước tận thế, trên Trái đất là thời đại điện tử thông tin. Tận thế tiến đến, nền văn minh của con người bị lùi lại đến mấy chục năm. Trung Quốc từ trước đến nay đều là một nước công nghiệp tương đối phát triển, lúc này máy móc cầm tay dùng để liên lạc cũng không phải là đồ dùng hàng ngày nữa mà là một loại vật dụng xa xỉ mà chỉ người quản lý một tiểu đội mới có thể có, bình thường chỉ dùng để nhận nhiệm vụ. Một cái điện thoại di động tốn năm nghìn đồng, tương đương với năm mươi nguyên tinh bình thường. Di động loại này có thể phát ra tín hiệu đặc thù, phải chờ thời gian kết nối, ước chừng là lâu hơn bình thường hàng trăm lần. Dù vậy thì nó cũng không thể dùng để gọi điện thoại, chỉ có công năng gần giống với tin nhắn, chỉ thu được ký hiệu văn tự mà thôi.
Nếu anh có đủ tiền, có thể ra Cục quản lý chọn một bất động sản bất kì. Thời đại này không phải trả giá cao như thời trước, tuy nhiên đối với người thường mà nói thì cái giá đó vẫn không thể chạm tới được. Vì thế người thường chỉ có thể ngậm ngùi dọn ra khỏi nhà cũ của mình, chỉ có dị năng giả cường đại mới có thể ở lại khu vực trung tâm mà thôi.
Thẩm Trì không chút đắn đo chọn trúng một nơi, nơi đó hắn rất quen thuộc, cách cứ điểm của Lôi Đình một con phố, bọn họ ở trong một ngôi biệt thự, mà ngôi nhà hắn mua cũng là một ngôi biệt thự đối diện tiểu tứ hợp viện.
Chỗ này cũng chỉ cách Sở nghiên cứu một đoạn quảng trường mà thôi.
Cầm lấy điện thoại di động ra khỏi cục quản lý, Thẩm Trì mang theo ba đứa nhỏ đi đến “nhà” ở Bắc Kinh.
“Lưu Mộc, con với Minh Nguyệt, Kỷ Gia quét dọn phòng ở đi, nơi này có lò sưởi, cũng có nước nóng, các con có thể tắm rửa sạch sẽ.”
Thẩm Lưu Mộc cảnh giác nhìn về phía hắn. “Ba đi đâu vậy?”
Thẩm Trì bất đắc dĩ, Thẩm Lưu Mộc có hơi bám hắn một chút, “Ba có việc cần giải quyết, sẽ trở về làm cơm cho các con sau.”
“Con muốn đi cùng ba.”
“Lưu Mộc, con nghe ba nói!” Giọng Thẩm Trì đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Thẩm Lưu Mộc chỉ có thể từ bỏ, xị mặt ngồi xuống.
Bầu trời bắt đầu tối dần, tuyết bắt đầu rơi, người đi đường thấy lạnh gắt gao quấn chặt quần áo nhanh chóng chạy về nhà.
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng cười cùng tiếng động dâm đãng, con đường này là làng chơi nổi tiếng của Bắc Kinh, nữ nhân xinh đẹp thậm chí là nam nhân nếu không có dị năng bảo vệ thì chỉ có thể lưu lạc đến nơi này. Tận thế, áp lực sống sót đè lên con người quá nặng nề, nơi này cũng được chính phủ ngầm thừa nhận.
Trên đường có không ít người uống rượu đi lại nghiêng ngả, sống mơ mơ màng màng cũng là một đặc sắc của tận thế.
Dừng lại trước cửa một cửa tiệm vắng vẻ, Thẩm Trì nhẹ nhàng gõ hai cái vào ô vuông trên cửa sổ.
“Ai?”
“Việc làm ăn.” Giọng nói hắn trầm thấp.
“Két” một tiếng, ô vuông trên cửa có một kẽ hở, Thẩm Trì nhét vào một tờ giấy nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ chốc lát sau bên trong truyền đến một giọng nói khàn và thấp, “Nhận, ba ngày sau đến lấy tư liệu, hai nguyên tinh cấp C, chỉ lấy nguyên tinh không lấy tiền.”
Thẩm Trì nhíu mày, “Giá này có vẻ hơi đắt đấy.” Có thể nói đây là một cái giá trên trời, cho dù bây giờ là tận thế năm thứ tư đi nữa thì nguyên tinh cấp C vẫn chỉ là vật có thể ngộ không thể cầu.
Giọng nói bên trong rất không khách khí, “Tư liệu của nhân viên Sở nghiên cứu, giá như vậy đã là giảm giá cho cậu rồi.”
Thẩm Trì cũng không mặc cả nữa, “Được, hi vọng đến lúc đó có thể làm cho tôi vừa lòng.”
“Tiền trao cháo múc, hàng hóa đã vào tay sẽ bị không trả lại, ngài đi thong thả.”
Thẩm Trì kéo vành mũ xuống, cũng chưa đi vào trong gió tuyết.
“Ai da chị Kỳ cẩn thận!”
“Không sao không sao! Chỉ mới mấy chén thôi mà.”
“Ha ha, chị Kỳ tửu lượng cao, chút rượu như vậy đã là cái gì!”
“Nghe nói bọn Lôi Đình đã nhận nhiệm vụ Thanh Hải kia, hi vọng bọn họ đừng còn sống trở về mới tốt!”
“Đúng vậy, gã Úy Ninh kia thật đáng ghét, lúc nào cũng nhắm vào chị Kỳ.”
“…Lần trước cũng vì gã mấy người chúng ta mới có thể bị thương nặng như vậy. Chỉ cần có cơ hội chị nhất định phải lấy mạng của gã…” Giọng nói này vừa giòn tan vừa lưu loát, hiển nhiên của Kỳ Dung Thúy.
“…”
“…”
Những lời còn lại nói tương đối nhỏ, Thẩm Trì không nghe rõ nữa, hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Dung Thúy một thân đồ da, tựa bên người một cô gái, cùng vài người nữa bước thấp bước cao đi về phía trước.
Đời này rốt cuộc là bị làm sao vậy ——
Vì sao nghe như Kỳ Dung Thúy và Úy Ninh là kẻ thù vậy?
“A, là anh!” Vừa nhìn sang Kỳ Dung Thúy đã phát hiện ra hắn, đi vài bước tới trước mặt hắn.
Có lẽ bởi vì rượu, khuôn mặt của cô ửng hồng đáng yêu, ánh mắt sáng ngời, “Tôi nhớ anh tên là Thẩm Trì.” Cô cười ngọt ngào.
Thẩm Trì nhìn thấy cô cũng không trả lời, bộ dáng cô uống rượu như vậy như đã cách xa hắn mấy đời, mỗi lần nhiệm vụ trở về cô đều vui vẻ uống vài chén như vậy, lần nào cũng uống say đến chếnh choáng, dù thực tế còn thanh tỉnh hơn bất kì ai.
Kỳ Dung Thúy chính là một cô gái như vậy, lực tự chủ của cô rất mạnh, chưa bao giờ cho phép mình thực sự uống rượu, mỗi khi như vậy người ngoài cứ tưởng cô đã say, trên thực tế suy nghĩ của cô rất rõ ràng, sẽ không để cho chất cồn ảnh hưởng nửa phần lực phán đoán của cô, thậm chí trong một khắc cô cũng có thể thanh tỉnh bình tĩnh chiến đấu.
“Đừng đa nghi, tôi đã nhìn qua đơn đăng kí của anh.” Cô cười, hai má ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền, tràn ngập hơi thở trẻ trung.
Thẩm Trì thậm chí không nghĩ ra đời trước cô từ bao giờ đã trở nên già nua tiều tụy như vậy.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, ở ngã tư đối diện Thẩm Lưu Mộc rúc người vào áo lông, ánh mắt âm trầm nhìn đôi nam nữ đứng bên đường đối diện. Dù cho bên người gió tuyết rơi đầy, bọn họ vẫn trông thon thả cao gầy tuyệt sắc, thậm chí vào lúc cô gái hơi lảo đảo chàng trai còn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dù cho đó chỉ là phép lịch sự vì chàng trai rất nhanh đã thu tay lại.
Thẩm Lưu Mộc là ai chứ, độ hiểu biết của y về Thẩm Trì thậm chí còn hơn cả những gì Thẩm Trì tưởng tượng, y nhìn ra được, Thẩm Trì đối xử với cô ta không phải thái độ đối với người lạ! Tuyệt đối không phải!
Cảm giác phức tạp này Thẩm Lưu Mộc chưa bao giờ trải qua.
Không biết vì sao y hận đến nỗi cắn môi đến chảy máu.
Y mới mười một tuổi, có lẽ vẫn còn ngây thơ, nhưng y chỉ biết một điều ——
Ba là của một mình tao! Ai cũng không thể cướp!
Ai cũng không được!
=== ====== ====== =======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: … Chương này là chương chuyển tiếp, mai sẽ đi phó bản đầu tiên, xin hãy đón chờ…
Sau khi trở về từ phó bản sẽ gặp lại tên cặn bã ~(≧▽≦)~ he he he
Nhấn mạnh một chút, Úy Ninh không phải là tra công, đời trước Thẩm Trì chỉ coi gã là anh em tốt, hờ hờ, là người anh em này có tâm tư khác, nhưng Thẩm Trì thuần túy chỉ coi gã là bạn thân, nhớ ngày đó, hắn rất thẳng → →
Còn Kỳ Dung Thúy, dù ta không nói mọi người cũng đã rõ, Úy Ninh vốn không yêu cô, bởi vì Thẩm Trì hơi có thiện cảm với cô nên gã theo đuổi cô, sau lại trực tiếp hại chết cô. Úy Ninh chính là một tên cặn bã, Kỳ cô nương gặp không may đều do gã tạo ác nghiệt!
Úy Ninh cũng sống lại, có điều hắn sống lại nhưng lại mất ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ là trong tiềm thức nhắm vào Kỳ cô nương, chỉ muốn giết cô càng nhanh càng tốt…
Kỳ cô nương không phải là vật hi sinh, vì cô không có cái gì với diễn viên chính → →
Cám ơn hương thảo, oản., Eve oa, không người thu thi thể, nắng, yên tĩnh tước, phân khối phân khối, Lạc Hà nghê hồng, kỷ như tuyết, vô mưa hà, thiện, tử tử, tịch thố, Cao Lôi Hoa địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro