Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Biến Động Kinh...
2024-11-12 17:21:53
"Thánh tử buông xuống?!"
Tổng giám mục Yvonne hô nhỏ một tiếng, vội vàng kết thúc diễn thuyết, bước nhanh rời khỏi tầm mắt mọi người.
Biểu hiện của ông ta có hơi thất thố, nhưng mọi người cũng không cảm thấy có gì, vẫn vừa nhảy vừa hát, chúc mừng một ngày tốt đẹp nhất của thị trấn Enlord từ trước tới giờ.
Yvonne bước vào văn phòng trụ sở, hạ lệnh toàn bộ bốn vị chủ giáo trình diện, đợi một lát, chỉ có ba vị chủ giáo chạy đến.
"Shaun đâu, tại sao anh ta không đến tham gia mít tinh?" Yvonne nhíu mày, mấy ngày gần đây Shaun rất ít lộ diện.
"Anh ta ở Thánh môn, đêm nay vô cùng quan trọng, anh ta không muốn phạm sai lầm ở phút sau cùng." Một vị chủ giáo trong đó thay Shaun giải vây.
Yvonne gật đầu miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, đã đi được chín mươi chín bước, không thể xảy ra sự cố vào bước cuối cùng được.
Có điều, so với lấy cớ là cẩn thận, Yvonne càng muốn tin tưởng Shaun đang nịnh nọt Hư không chi chủ, ở khoảng cách gần bảo vệ tượng thần, lấy đó để giành lấy sự ưu ái của chủ nhân.
Hừ, tự cho là thông minh!
Chủ nhân đã truyền sứ mệnh mới nhất cho ta, thánh tử buông xuống, ngươi có hèn mọn thành kính đến cỡ nào, thì địa vị trong giáo cũng không đuổi kịp ta, chứ đừng nói đến chuyện đánh đồng với thánh tử.
Yvonne cảm thấy rất ghen nghét, ông bận trước bận sau làm việc cho chủ nhân hư không, địa vị lại không bằng một thánh tử từ trên trời rơi xuống, trong lúc nhất thời cái trán rất nặng, cảm giác như là bị chủ nhân vứt bỏ, tình cũ bị tình mới đẩy xuống vậy.
Dù vậy, Yvonne vẫn trung thành tuyệt đối với chủ nhân, ông đè nén cảm giác mất mát trong lòng, nói với ba vị chủ giáo: "Kế hoạch có biến, chúng ta cần bắt đầu nghi thức hiến tế sớm hơn dự định."
"Vì sao?"
"Có địch nhân quấy nhiễu sao?"
Ba vị chủ giáo không hiểu.
"Đúng là có một con chuột nhỏ, nhưng không đáng sợ, mặc kệ nó ở đó cũng không thể thổi ra sóng lớn gì."
Yvonne nghĩ tới kẻ thần bí nhìn trộm mình, sử dụng chim đưa thư rất thô thiển sơ sài, nói là kẻ sơ học cũng không quá đáng, ông không có đặt tôm cá nhãi nhép trong mắt, chuyển lời nói: "Ngay mới vừa rồi, ta nhận được thần dụ từ chủ nhân hư không, thánh tử đã buông xuống, ngay tại phụ cận thị trấn Enlord."
"Cái gì?!"
"Thánh tử buông xuống..."
Ba vị chủ giáo lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, mặc dù bọn họ không rõ ràng thánh tử đại diện cho cái gì, có địa vị trong giáo hội như thế nào, nhưng chủ nhân hư không tự mình hạ thần dụ, đối với Địa Tâm Giáo mà nói, là một chuyện tốt không thể nghi ngờ.
Bọn họ và Địa Tâm Giáo có vinh cùng vinh, bất kể tín ngưỡng hay lợi ích đều là móc nối chặt chẽ với nhau, cả ba rối rít mơ mộng tương lai tốt đẹp đối với chuyện thánh tử buông xuống.
Yvonne thu nét mặt ba người vào đáy mắt, càng thấy ghen ghét vị thánh tử từ trên trời rơi xuống kia, ông ta không biểu lộ ra ngoài mà nói thẳng: "Đừng nên vui mừng quá sớm, thánh tử mới vừa buông xuống, tràn ngập mê man đối với tương lai của mình, thánh tử bước lầm lên đường rẽ, dẫn tới chủ nhân hư không không vui...."
"Chủ nhân hư không hạ lệnh, lấy tốc độ nhanh nhất đưa thánh tử đến Chí Thánh Môn, ngài ấy muốn đích thân chỉ rõ phương hướng cho thánh tử lạc lối."
"...." x3
Ba vị chủ giáo lập tức đỏ bừng cả mặt, nhất thời kích động đến nói năng lộn xộn, chủ nhân hư không muốn giáng lâm vào hôm nay, có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thật sự rất vinh dự, thậm chí là thụ sủng nhược kinh.
"Mark, anh theo ta đi Thánh Môn, hiến tế tù phạm đánh thức Lòng đất chi vương, đánh thức con cái của ngài ấy. Kent, Melville, hai người các anh đi đưa thánh tử về, bất luận quá trình như thế nào cũng phải đưa được thánh tử về."
Yvonne hạ mệnh lệnh, chia sẻ tầm mắt chữ đỏ, dặn dò: "Hai người các anh nghe đây, mệnh lệnh của chủ nhân hư không là không tiếc bất cứ giá nào, cho dù hiến tế hôm nay có thất bại, thì cũng nhất định phải đưa được thánh tử về."
Kent, Melville cúi đầu lĩnh mệnh, trên mặt hơi lộ vẻ đắng chát, địa vị thánh tử cao vô cùng, tương lai nắm quyền thế cực lớn, tổng giám mục có thể đứng ngang hàng hay không còn khó mà nói, nhưng chắc chắn là có thể cưỡi trên đầu hai người bọn họ tùy ý xả nặng xả nhẹ.
Tổng giám mục không muốn làm kẻ ác, không muốn đắc tội thánh tử, đẩy hai người bọn họ ra làm việc bẩn việc cực.
Có gì đặc biệt hơn người chứ, sau này thánh tử đến, chủ nhân hư không sẽ chỉ đối thoại với ngài ấy, cái lão tiểu tử ông sớm muộn gì cũng sẽ thất thế xuống đài. x2
Chờ tôi ôm được đùi thánh tử, đến lúc đó cho ông đẹp mặt! x2
Kent và Melville xoay người rời đi, theo phương hướng chữ đỏ chỉ dẫn, lái xe tiến về phía biệt thự lớn.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với thánh tử, bọn họ cố ý gọi thêm ba mươi tên tín đồ thành kính, làm ra một đội nghi trượng không lớn không nhỏ, còn mượn xe con cao cấp của trưởng trấn và nhóm các chính khách.
Bên kia, tổng giám mục Yvonne và Mark đi vào trại nuôi gà, bọn họ từ cửa sau tiến vào thông qua lối đi riêng của chủ giáo, không cần thông qua đường hầm ngầm, trực tiếp đi thang máy xuống quảng trường dưới mặt đất.
Quảng trường vẫn như ngày thường, đám thủ vệ giữ vững cương vị, không có ai là nhàn rỗi, tất cả đều có công việc của riêng mình.
Yvonne đầu tiên là dâng tặng lời cầu nguyện chân thành đến tượng thần ở trung tâm, sau đó lệnh cho thủ vệ dẫn mấy tên phạm nhân bị giam giữ trong ngục giam tới.
"Không có phạm nhân, tất cả đã chuyển đi ngục giam khác giam giữ..."
Chúng ta lấy ngục giam khác từ đâu tới, sở cảnh sát sao?
Yvonne rất kinh ngạc, biết được là Shaun hạ lệnh, giận không kìm được, lập tức để thủ vệ truyền lời, ông muốn Shaun tự đến giải thích về những gì đã làm trước tượng thần chủ nhân hư không.
Lãnh đạo là như vậy, tự đi là không có khả năng, dù là ở ngay sát vách, cũng nhất định sai khiến người dưới tự mình đến gặp.'
Không qua bao lâu sau, Shaun đầu đội mũ trùm đi vào phòng làm việc, cúi đầu khom lưng bước đến trước mặt Yvonne, đối mặt với tổng giám mục quát lớn, Shaun biết sai nhận phạt, không dám mạnh miệng nửa câu.
Thấy Shaun có thái độ nhận sai thành khẩn, Yvonne không nói thêm nhiều lời nữa, cũng không hỏi tù phạm đã bị chuyển tới nơi nào.
Mấy tiểu nhân vật không quan trọng, Shaun đùa chơi chết thì đùa chơi chết thôi, quảng trường dưới mặt đất không thiếu tế phẩm, tùy tiện mắt mấy tên thủ vệ ném xuống là được.
"Shaun, ta lắng nghe thần dụ từ chủ nhân hư không, thánh tử đã hàng lâm. Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cần bắt đầu kế hoạch trước thời hạn, ngay lập tức khởi động nghi thức hiến tế, đánh thức con cái của Lòng đất chi vương." Yvonne phân phó nói.
Thân thể Shaun cứng đờ, ngạc nhiên hỏi lại: "Thánh tử là ai, tại sao trước kia chưa từng nghe qua?"
"Đây không phải là vấn đề mà anh nên suy tính, lập tức bắt đầu hiến tế, hiểu không?" Yvonne trầm giọng.
"Tổng giám mục, không phải là tôi chất vấn mệnh lệnh của ngài, mà là tôi cũng nghe được thần dụ từ chủ nhân hư không, ngài ấy là nói như vậy..."
Shaun ngẩng đầu, chậm rãi kéo mũ trùm che đầu ra, lộ ra cây nấm tán đỏ cán trắng.
"???"
Yvonne và Mark sửng sốt, không chờ hai người mở miệng, Shaun đã ôm đầu phát ra tiếng kêu rên thảm thiết đầy đau đớn.
Thân thể của y nhanh chóng mất đi lượng nước, làn ra cấp tốc rút lại, khuôn mặt khô héo như vỏ cây, con ngươi lồi ra, nhe răng nhe lợi, tóc nhanh chóng biến thành hoa râm.
Thay vào đó, là cây nấm trên đỉnh đầu cấp tốc lớn lên, bành một tiếng vỡ ra, vô số hạt bụi nhỏ bé màu xanh lục tung ra bốn phía, giống như sương mù bay đến mọi ngóc ngách trong quảng trường.
Biến động kinh hồn chỉ xảy ra trong nháy mắt, chủ giáo Mark sợ hãi đến biến sắc, giơ tay áo lên ngăn trước mặt, khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, ông ta không kịp thi triển ra ma pháp phòng ngự, chỉ có thể lui liên tục về phía sau.
Bành!
Trên mông bị đá một cước, Mark lập tức đâm đầu thẳng vào đám bụi màu xanh lá, những hạt bụi kia giống như là có sinh mệnh, từ miệng mũi lỗ chân lông chui vào trong cơ thể Mark. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, ông ta bị bào tử ký sinh, trên thân nhanh chóng mọc ra dây leo, mỗi một phiến lá xanh mọc ra đều mang đi một phần sức sống của ông ta.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, Mark đã khô héo thành xác ướp, ông ta bị cây xanh hút khô toàn bộ chất dinh dưỡng, sau đó thân thể cũng bị sụp gãy giống như Shaun, rơi vỡ xuống đất hóa thành bụi.
Bụi đất cùng lá xanh, cựu sinh mệnh thai nghén tân sinh.
Đồng tử Yvonne lập tức co rụt lại, may mắn kịp thời giơ chân để Mark đứng ra, bằng không ông ta cũng là kết cục này.
Dù vậy, Yvonne cũng bởi vì bị tập kích bất ngờ ở khoảng cách gần mà lây dính không ít bào tử, một đoạn tay áo bị nhuộm thành màu xanh lá, toàn bộ cánh tay phải bắt đầu tê liệt cũng mọc ra dây leo.
Bốn phía quảng trường, không ít thủ vệ bị nhiễm bào tử đang kêu thảm lăn lộn dưới đất, dùng sinh mệnh của mình bón phân, để quảng trường khiến dưới đất biến thành một vườn hoa tràn ngập màu xanh biếc.
Yvonne không chần chờ, lập tức khép bàn tay trái lại thành đao, năm ngón tay quấn quanh lưỡi dao gió chặt đứt cánh tay phải, đồng thời há miệng thổi ra gió lớn, cuốn đi sương mù màu xanh.
Gió lớn cuốn sạch toàn trường, hoặc là thổi bào tử rơi xuống góc tường, hoặc là cuốn đến đường hầm quanh quảng trường, trực tiếp thổi ra ngoài.
Nhưng như vậy lại làm khổ thủ vệ ở bốn phía, không ít người may mắn tránh thoát được một kiếp, còn chưa kịp cảm ơn Hư không chi chủ che chở, lại bị một đống bụi bào tử từ trên trời giáng xuống bao phủ, hiện trường diễn hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa.
Bên ngoài quảng trường, bảy tám tên thủ vệ xui xẻo đang đứng gác không kịp né tránh, bị gió mạnh từ đường hầm thổi bay, hét thảm rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thình thịch!
Như là nhịp đập trái tim, từng mảng điểm sáng màu xanh lam liên miên nở rộ, một cái xúc tu lớn phía trên vách núi cheo leo nhúc nhích.
Nghe được âm thanh này, sắc mặt âm trầm của Yvonne hơi chuyển biến tốt đẹp, địch nhân ẩn nấp rất lâu, nhưng ông ta cũng không phải là không có chút chuẩn bị gì, muốn cắt đứt nghi thức hiến tế nào có dễ dàng như vậy.
Ông ta ôm lấy cánh tay phải đang chảy máu không ngừng, lạnh giọng quát: "Ra đi, dị đoan tin phụng tự nhiên, Lòng đất chi vương đã thức tỉnh, ra đây tiếp nhận thẩm phán, cùng trấn nhỏ này nghênh đón chủ nhân hư không giáng lâm!"
Tổng giám mục Yvonne hô nhỏ một tiếng, vội vàng kết thúc diễn thuyết, bước nhanh rời khỏi tầm mắt mọi người.
Biểu hiện của ông ta có hơi thất thố, nhưng mọi người cũng không cảm thấy có gì, vẫn vừa nhảy vừa hát, chúc mừng một ngày tốt đẹp nhất của thị trấn Enlord từ trước tới giờ.
Yvonne bước vào văn phòng trụ sở, hạ lệnh toàn bộ bốn vị chủ giáo trình diện, đợi một lát, chỉ có ba vị chủ giáo chạy đến.
"Shaun đâu, tại sao anh ta không đến tham gia mít tinh?" Yvonne nhíu mày, mấy ngày gần đây Shaun rất ít lộ diện.
"Anh ta ở Thánh môn, đêm nay vô cùng quan trọng, anh ta không muốn phạm sai lầm ở phút sau cùng." Một vị chủ giáo trong đó thay Shaun giải vây.
Yvonne gật đầu miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, đã đi được chín mươi chín bước, không thể xảy ra sự cố vào bước cuối cùng được.
Có điều, so với lấy cớ là cẩn thận, Yvonne càng muốn tin tưởng Shaun đang nịnh nọt Hư không chi chủ, ở khoảng cách gần bảo vệ tượng thần, lấy đó để giành lấy sự ưu ái của chủ nhân.
Hừ, tự cho là thông minh!
Chủ nhân đã truyền sứ mệnh mới nhất cho ta, thánh tử buông xuống, ngươi có hèn mọn thành kính đến cỡ nào, thì địa vị trong giáo cũng không đuổi kịp ta, chứ đừng nói đến chuyện đánh đồng với thánh tử.
Yvonne cảm thấy rất ghen nghét, ông bận trước bận sau làm việc cho chủ nhân hư không, địa vị lại không bằng một thánh tử từ trên trời rơi xuống, trong lúc nhất thời cái trán rất nặng, cảm giác như là bị chủ nhân vứt bỏ, tình cũ bị tình mới đẩy xuống vậy.
Dù vậy, Yvonne vẫn trung thành tuyệt đối với chủ nhân, ông đè nén cảm giác mất mát trong lòng, nói với ba vị chủ giáo: "Kế hoạch có biến, chúng ta cần bắt đầu nghi thức hiến tế sớm hơn dự định."
"Vì sao?"
"Có địch nhân quấy nhiễu sao?"
Ba vị chủ giáo không hiểu.
"Đúng là có một con chuột nhỏ, nhưng không đáng sợ, mặc kệ nó ở đó cũng không thể thổi ra sóng lớn gì."
Yvonne nghĩ tới kẻ thần bí nhìn trộm mình, sử dụng chim đưa thư rất thô thiển sơ sài, nói là kẻ sơ học cũng không quá đáng, ông không có đặt tôm cá nhãi nhép trong mắt, chuyển lời nói: "Ngay mới vừa rồi, ta nhận được thần dụ từ chủ nhân hư không, thánh tử đã buông xuống, ngay tại phụ cận thị trấn Enlord."
"Cái gì?!"
"Thánh tử buông xuống..."
Ba vị chủ giáo lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, mặc dù bọn họ không rõ ràng thánh tử đại diện cho cái gì, có địa vị trong giáo hội như thế nào, nhưng chủ nhân hư không tự mình hạ thần dụ, đối với Địa Tâm Giáo mà nói, là một chuyện tốt không thể nghi ngờ.
Bọn họ và Địa Tâm Giáo có vinh cùng vinh, bất kể tín ngưỡng hay lợi ích đều là móc nối chặt chẽ với nhau, cả ba rối rít mơ mộng tương lai tốt đẹp đối với chuyện thánh tử buông xuống.
Yvonne thu nét mặt ba người vào đáy mắt, càng thấy ghen ghét vị thánh tử từ trên trời rơi xuống kia, ông ta không biểu lộ ra ngoài mà nói thẳng: "Đừng nên vui mừng quá sớm, thánh tử mới vừa buông xuống, tràn ngập mê man đối với tương lai của mình, thánh tử bước lầm lên đường rẽ, dẫn tới chủ nhân hư không không vui...."
"Chủ nhân hư không hạ lệnh, lấy tốc độ nhanh nhất đưa thánh tử đến Chí Thánh Môn, ngài ấy muốn đích thân chỉ rõ phương hướng cho thánh tử lạc lối."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...." x3
Ba vị chủ giáo lập tức đỏ bừng cả mặt, nhất thời kích động đến nói năng lộn xộn, chủ nhân hư không muốn giáng lâm vào hôm nay, có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thật sự rất vinh dự, thậm chí là thụ sủng nhược kinh.
"Mark, anh theo ta đi Thánh Môn, hiến tế tù phạm đánh thức Lòng đất chi vương, đánh thức con cái của ngài ấy. Kent, Melville, hai người các anh đi đưa thánh tử về, bất luận quá trình như thế nào cũng phải đưa được thánh tử về."
Yvonne hạ mệnh lệnh, chia sẻ tầm mắt chữ đỏ, dặn dò: "Hai người các anh nghe đây, mệnh lệnh của chủ nhân hư không là không tiếc bất cứ giá nào, cho dù hiến tế hôm nay có thất bại, thì cũng nhất định phải đưa được thánh tử về."
Kent, Melville cúi đầu lĩnh mệnh, trên mặt hơi lộ vẻ đắng chát, địa vị thánh tử cao vô cùng, tương lai nắm quyền thế cực lớn, tổng giám mục có thể đứng ngang hàng hay không còn khó mà nói, nhưng chắc chắn là có thể cưỡi trên đầu hai người bọn họ tùy ý xả nặng xả nhẹ.
Tổng giám mục không muốn làm kẻ ác, không muốn đắc tội thánh tử, đẩy hai người bọn họ ra làm việc bẩn việc cực.
Có gì đặc biệt hơn người chứ, sau này thánh tử đến, chủ nhân hư không sẽ chỉ đối thoại với ngài ấy, cái lão tiểu tử ông sớm muộn gì cũng sẽ thất thế xuống đài. x2
Chờ tôi ôm được đùi thánh tử, đến lúc đó cho ông đẹp mặt! x2
Kent và Melville xoay người rời đi, theo phương hướng chữ đỏ chỉ dẫn, lái xe tiến về phía biệt thự lớn.
Để tỏ lòng tôn trọng đối với thánh tử, bọn họ cố ý gọi thêm ba mươi tên tín đồ thành kính, làm ra một đội nghi trượng không lớn không nhỏ, còn mượn xe con cao cấp của trưởng trấn và nhóm các chính khách.
Bên kia, tổng giám mục Yvonne và Mark đi vào trại nuôi gà, bọn họ từ cửa sau tiến vào thông qua lối đi riêng của chủ giáo, không cần thông qua đường hầm ngầm, trực tiếp đi thang máy xuống quảng trường dưới mặt đất.
Quảng trường vẫn như ngày thường, đám thủ vệ giữ vững cương vị, không có ai là nhàn rỗi, tất cả đều có công việc của riêng mình.
Yvonne đầu tiên là dâng tặng lời cầu nguyện chân thành đến tượng thần ở trung tâm, sau đó lệnh cho thủ vệ dẫn mấy tên phạm nhân bị giam giữ trong ngục giam tới.
"Không có phạm nhân, tất cả đã chuyển đi ngục giam khác giam giữ..."
Chúng ta lấy ngục giam khác từ đâu tới, sở cảnh sát sao?
Yvonne rất kinh ngạc, biết được là Shaun hạ lệnh, giận không kìm được, lập tức để thủ vệ truyền lời, ông muốn Shaun tự đến giải thích về những gì đã làm trước tượng thần chủ nhân hư không.
Lãnh đạo là như vậy, tự đi là không có khả năng, dù là ở ngay sát vách, cũng nhất định sai khiến người dưới tự mình đến gặp.'
Không qua bao lâu sau, Shaun đầu đội mũ trùm đi vào phòng làm việc, cúi đầu khom lưng bước đến trước mặt Yvonne, đối mặt với tổng giám mục quát lớn, Shaun biết sai nhận phạt, không dám mạnh miệng nửa câu.
Thấy Shaun có thái độ nhận sai thành khẩn, Yvonne không nói thêm nhiều lời nữa, cũng không hỏi tù phạm đã bị chuyển tới nơi nào.
Mấy tiểu nhân vật không quan trọng, Shaun đùa chơi chết thì đùa chơi chết thôi, quảng trường dưới mặt đất không thiếu tế phẩm, tùy tiện mắt mấy tên thủ vệ ném xuống là được.
"Shaun, ta lắng nghe thần dụ từ chủ nhân hư không, thánh tử đã hàng lâm. Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cần bắt đầu kế hoạch trước thời hạn, ngay lập tức khởi động nghi thức hiến tế, đánh thức con cái của Lòng đất chi vương." Yvonne phân phó nói.
Thân thể Shaun cứng đờ, ngạc nhiên hỏi lại: "Thánh tử là ai, tại sao trước kia chưa từng nghe qua?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây không phải là vấn đề mà anh nên suy tính, lập tức bắt đầu hiến tế, hiểu không?" Yvonne trầm giọng.
"Tổng giám mục, không phải là tôi chất vấn mệnh lệnh của ngài, mà là tôi cũng nghe được thần dụ từ chủ nhân hư không, ngài ấy là nói như vậy..."
Shaun ngẩng đầu, chậm rãi kéo mũ trùm che đầu ra, lộ ra cây nấm tán đỏ cán trắng.
"???"
Yvonne và Mark sửng sốt, không chờ hai người mở miệng, Shaun đã ôm đầu phát ra tiếng kêu rên thảm thiết đầy đau đớn.
Thân thể của y nhanh chóng mất đi lượng nước, làn ra cấp tốc rút lại, khuôn mặt khô héo như vỏ cây, con ngươi lồi ra, nhe răng nhe lợi, tóc nhanh chóng biến thành hoa râm.
Thay vào đó, là cây nấm trên đỉnh đầu cấp tốc lớn lên, bành một tiếng vỡ ra, vô số hạt bụi nhỏ bé màu xanh lục tung ra bốn phía, giống như sương mù bay đến mọi ngóc ngách trong quảng trường.
Biến động kinh hồn chỉ xảy ra trong nháy mắt, chủ giáo Mark sợ hãi đến biến sắc, giơ tay áo lên ngăn trước mặt, khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, ông ta không kịp thi triển ra ma pháp phòng ngự, chỉ có thể lui liên tục về phía sau.
Bành!
Trên mông bị đá một cước, Mark lập tức đâm đầu thẳng vào đám bụi màu xanh lá, những hạt bụi kia giống như là có sinh mệnh, từ miệng mũi lỗ chân lông chui vào trong cơ thể Mark. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, ông ta bị bào tử ký sinh, trên thân nhanh chóng mọc ra dây leo, mỗi một phiến lá xanh mọc ra đều mang đi một phần sức sống của ông ta.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, Mark đã khô héo thành xác ướp, ông ta bị cây xanh hút khô toàn bộ chất dinh dưỡng, sau đó thân thể cũng bị sụp gãy giống như Shaun, rơi vỡ xuống đất hóa thành bụi.
Bụi đất cùng lá xanh, cựu sinh mệnh thai nghén tân sinh.
Đồng tử Yvonne lập tức co rụt lại, may mắn kịp thời giơ chân để Mark đứng ra, bằng không ông ta cũng là kết cục này.
Dù vậy, Yvonne cũng bởi vì bị tập kích bất ngờ ở khoảng cách gần mà lây dính không ít bào tử, một đoạn tay áo bị nhuộm thành màu xanh lá, toàn bộ cánh tay phải bắt đầu tê liệt cũng mọc ra dây leo.
Bốn phía quảng trường, không ít thủ vệ bị nhiễm bào tử đang kêu thảm lăn lộn dưới đất, dùng sinh mệnh của mình bón phân, để quảng trường khiến dưới đất biến thành một vườn hoa tràn ngập màu xanh biếc.
Yvonne không chần chờ, lập tức khép bàn tay trái lại thành đao, năm ngón tay quấn quanh lưỡi dao gió chặt đứt cánh tay phải, đồng thời há miệng thổi ra gió lớn, cuốn đi sương mù màu xanh.
Gió lớn cuốn sạch toàn trường, hoặc là thổi bào tử rơi xuống góc tường, hoặc là cuốn đến đường hầm quanh quảng trường, trực tiếp thổi ra ngoài.
Nhưng như vậy lại làm khổ thủ vệ ở bốn phía, không ít người may mắn tránh thoát được một kiếp, còn chưa kịp cảm ơn Hư không chi chủ che chở, lại bị một đống bụi bào tử từ trên trời giáng xuống bao phủ, hiện trường diễn hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa.
Bên ngoài quảng trường, bảy tám tên thủ vệ xui xẻo đang đứng gác không kịp né tránh, bị gió mạnh từ đường hầm thổi bay, hét thảm rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thình thịch!
Như là nhịp đập trái tim, từng mảng điểm sáng màu xanh lam liên miên nở rộ, một cái xúc tu lớn phía trên vách núi cheo leo nhúc nhích.
Nghe được âm thanh này, sắc mặt âm trầm của Yvonne hơi chuyển biến tốt đẹp, địch nhân ẩn nấp rất lâu, nhưng ông ta cũng không phải là không có chút chuẩn bị gì, muốn cắt đứt nghi thức hiến tế nào có dễ dàng như vậy.
Ông ta ôm lấy cánh tay phải đang chảy máu không ngừng, lạnh giọng quát: "Ra đi, dị đoan tin phụng tự nhiên, Lòng đất chi vương đã thức tỉnh, ra đây tiếp nhận thẩm phán, cùng trấn nhỏ này nghênh đón chủ nhân hư không giáng lâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro