Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)

Đổi Ngay Đêm Na...

2024-11-12 17:21:53

Vào đêm.

Wayne hưởng dụng bữa tối, thả chim bồ câu trắng trong mũ ra cho ăn, đồng thời lấy sách ma pháp lý luận cơ sở liên quan tới chim đưa thư ra, đọc nghiền ngẫm để củng cố lại ký ức.

Hắn đã đọc ngược quyển sách này trôi chảy, nhưng mỗi ngày hắn vẫn sẽ lấy nó ra đọc lại một lần.

"Gru gru gru ——— "

Trên mặt bàn, chim bồ câu dường như cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ, kêu ục ục chui vào trong mũ.

Wayne liếc mắt nhìn qua, thấy được một đoàn bóng đen ở chỗ bệ cửa sổ, hai mắt màu vàng óng lạnh lẽo vô tình đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Bóng đen kia cao chừng ba mươi centimet, lẳng lặng không nhúc nhích, vị trí dưới hai mắt nó có thứ gì đó cuộn tròn vặn vẹo giống như xúc tu.

Wayne bị dọa giật mình, đến khi cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện, không phải thứ gì đó không thể nhận dạng, đó là một con cú mèo toàn thân đen nhánh, ánh mắt nó đang nhìn hắn trừng trừng, trong miệng còn ngậm một con chuột.

Con chuột kia còn sống, thứ vặn vẹo giống như xúc tu chính là cái đuôi.

"Dáng vẻ mày trông độc lạ thật đấy."

Wayne oán trách một câu, phất tay muốn đuổi con cú mèo tràn đầy lòng hiếu kỳ kia đi, không ngờ, lá gan của nó rất lớn, lại vỗ cánh sà xuống mặt bàn, rồi đặt con chuột kia xuống trước mặt Wayne.

Con chuột màu xám tro cũng không chạy mất, sau khi bị cú mèo đặt xuống thì lập tức bắt đầu giả chết, cái đuôi cũng không động đậy nữa.

Wayne không hiểu ra sao, sau đó hắn liền thấy cú mèo màu đen dùng móng vuốt đẩy đẩy con chuột rồi nhìn về phía hắn, vẻ mặt nó giống như đang nói, đêm nay Miêu gia đặt bao hết, cứ ăn thoải mái, thịt chuột bao no.

Wayne buồn cười, cú mèo hoang dã thế mà lại không sợ hãi người lạ chút nào, còn nhiệt tình hiếu khách như vậy, so sánh ra thì con cú tuyết đưa thư của hắn quả thực là cực kỳ muốn ăn đòn.

"Rất cảm ơn, nhưng tao không ăn cái này, tao ăn cơm tối rồi." Wayne xua xua tay, cố gắng làm cú mèo tự rời đi.

Hiệu quả bình thường, cú mèo màu đen rõ ràng là đã hiểu lầm, nó dùng một móng vuốt đè lên đầu chuột, tạch một tiếng, con chuột từ chết giả biến thành chết thật.

Xử lý xong đồ ăn, cú mèo lại dùng móng vuốt đẩy con chuột về phía Wayne.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đây không phải là vấn đề có chết hay không, thôi vậy, mày cũng là tốt bụng..."

Wayne rất bất đắc dĩ, hắn vô cùng cảm ơn, nhưng thực sự hắn không thể ăn cái thứ này, thế là hắn đứng dậy giơ cao hai tay, định dọa cho cú mèo bay đi.

Chẳng có tác dụng gì, cú mèo nghiêng đầu một cái, hoàn toàn không có vẻ gì là bị kinh sợ cả.

Ngược lại là Wayne lại giống như một tên ngốc!

"Nhóc có linh tính đấy, hiểu rõ ai là người tốt, ai sẽ không tổn thương mày. Đáng tiếc mày tới chậm rồi, biên chế nhà Wayne đã đủ nhân viên rồi, tao chỉ có thể bao ngươi một bữa no, không lo được cho mày bữa bữa no bụng."

"Đi đi, nếu không đi nữa tao bắt mày làm thêm món đấy."

Wayne vươn tay đi bắt cú mèo, nhưng cú mèo không muốn hắn đụng vào mình, cứ như vậy một đẩy một lùi, cú mèo đen dừng lại trên bệ cửa sổ, cuối cùng vỗ cánh biến mất trong bầu trời đêm.

"Còn rất đáng yêu..."

"Hay là, đổi một con chim đưa thư dùng ban đêm nhỉ?"

Wayne dọn dẹp con chuột chết trên bàn, ngồi xuống tiếp tục đọc sách, nhưng cảm giác có ánh mắt quen thuộc nhìn mình lại khiến hắn cạn lời, quay đầu nhìn lại, vẫn là con cú mèo đen ban nãy, nó lại tha tới một con chuột khác.

"Chuột nhiều quá đấy!"

Wayne chế giễu một câu, giang rộng hai tay không cho cú mèo vào phòng, ngay vào lúc hắn chuẩn bị đóng cửa sổ lại, cú mèo đã tự bay đi.

Wayne không nhúc nhích mà đứng nguyên tại chỗ, tò mò con cú mèo lại còn có thể bày ra trò mới gì.

Hai phút sau, Wayne giật mình kinh hãi.

Con cú mèo kia thế mà lại tha đến một sợi dây chuyền, cúi đầu đặt lên bệ cửa sổ.

Hình dáng tổng thể của sợi dây chuyền là một ngôi sao hình chữ thập có cánh, mỗi cánh chim đều sinh động như thật, ngôi sao hình chữ thập ở giữa được chạm rỗng, khảm nạm một viên hồng ngọc cùng rất nhiều viên kim cương nhỏ, xem phong cách như là châu báu thuộc thời kỳ văn hoá phục hưng.

Miêu ca hiểu hắn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tim Wayne đập thình thịch, nhặt lên dây chuyền quan sát một chút, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, trên dây chuyền dính không ít bùn đất, có vẻ như là vừa được đào lên.

"Mày đấy, à ừ... Cái thứ này, còn nữa không?"

Wayne khoa tay ra dấu, cảm khái ở hiền gặp lành, người đang làm trời đang nhìn, không phải là không được báo đáp, mà là đang nghẹn ra báo đáp tốt mà thôi.

Cũng không biết cú mèo có nghe hiểu hay không, nhưng nó xem hiểu hành động đối đãi khác biệt của Wayne với con chuột và dây chuyền, hai phút sau, nó lại tha về một chiếc nhẫn.

Sau đó, khuyên tai, lắc tay, vòng tay,... các đồ trang sức bị cú mèo lần lượt tha đến.

Wayne vui vẻ đến lộ cả răng hàm.

Đổi, đổi ngay đêm nay!

Cú tuyết vô kỷ luật vô tổ chức, tự do tản mạn, không đủ tinh thần dâng hiến cùng cảm giác vinh dự tập thể, không không thể duy trì mối quan hệ tốt với cấp trên, không đủ để đảm nhiệm chức vụ trước mắt. Trải qua hội nghị quyết định, cú tuyết giáng chức làm linh vật, chim đưa thư ban đêm duy nhất được bổ nhiệm làm mèo cầu tài trong nhà Wayne.

Những thứ cú mèo đen ngậm tới đều là vật nhỏ, Wayne phỏng đoán có lẽ là nó phát hiện ra một chỗ bảo tàng, lại là trạng thái nửa lộ thiên, tùy tiện dùng móng vuốt bới một chút là có thể đào ra một đống lớn.

Để tránh kẻ buôn lậu văn vật phung phí của trời đem châu báu quý giá bán đổ bán tháo, Wayne quyết định tự mình tiến hành bảo quản, hắn nhảy ra cửa sổ, nhẹ nhõm nhảy xuống lầu hai, đi theo cú mèo đen tới nơi giấu bảo tàng.

Trong lúc đó, hắn mấy lần mất đi mục tiêu, nhưng cú mèo đen đều sẽ quay lại dẫn đường cho hắn.

Nửa giờ sau, Wayne loạng choạng đi vào một khu rừng rậm, phát hiện ra một hang động trong một khe nham thạch.

Wayne cầm đèn pin chiếu vào trong hang, đoạn đầu rất chật hẹp chỉ có thể để một người đi qua, đi thêm mấy chục bước thì trở nên rộng rãi thoáng đãng.

Trong lòng hắn hơi do dự, nhưng cảm ứng siêu tự nhiên cũng không phát ra cảnh báo, suy tư trong chốc lát, căn cứ vào lý niệm mọi người đều có trách nhiệm cứu giúp bảo vật quý giá, hắn nghiêng người chui vào trong hang động.

Cú mèo đen đi ở phía trước, đến khi không gian trong hang động trở nên rộng rãi thì vỗ cánh bay lên, đáp xuống trên một bóng đen.

Wayne cầm đèn pin chiếu qua, đó là một tôn tượng đá ngồi, trong tay cầm một quyển sách, bởi vì thời gian cách đây rất lâu nên đã bị dây leo quấn quanh bao phủ, không cách nào thấy rõ diện mạo chân thực.

Sự chú ý của Wayne bị quyển sách kia hấp dẫn, tiến lên kiểm tra thì phát hiện, bàn tay tượng đá rõ ràng có dấu vết cơ quan, muốn lấy được quyển sách ra thì nhất định phải mở cơ quan trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)

Số ký tự: 0