Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)

Nhà Ga Thánh Đư...

2024-11-12 17:21:53

"Tình huống chính là như vậy, vị đại nhân vật kia sẽ do Landau tiên sinh ra mặt giải quyết, về phần anh..."

Veronica cười lạnh hai tiếng, nói móc mỉa: "Mặc dù không biết ông chủ đã làm chuyện xấu mất trí gì, nhưng tốt nhất nên ra khỏi thành phố để tránh đầu sóng ngọn gió, tránh cho đi ngủ rồi cuối cùng lại không tỉnh lại nữa, đến lúc đó tôi phát tiền lương lại không có người nhận."

Có khoa trương như vậy à?

Wayne nhíu chặt mày, hắn chỉ là sợ phiền phức, không muốn trêu chọc một đại nhân vật ăn cả trắng lẫn đen, từ đó rơi vào vòng luẩn quẩn thăng cấp, đánh nhỏ lại đến lớn, nếu như đối phương thật sự bắt nạt đến ngay cửa nhà, không phải hắn khoe khoang, chỉ bằng hắn... hắn...

Không phải hắn khoe khoang, A Tân cực kỳ dũng mãnh.

Có bản lĩnh thì tới vào buổi tối đi, nhất định sẽ chôn hết đám các người vào sân sau văn phòng thám tử!

"Vị đại nhân vật kia có lẽ sẽ nể mặt mũi cha tôi, nhưng chuyện này cần thời gian, trong khoảng thời gian này, anh vẫn chưa được an toàn đâu."

Veronica dường như xem hiểu tâm tư của Wayne, nói thẳng không chút kiêng kỵ: "Đừng cảm thấy mình trở thành ma pháp sư rồi thì không coi trọng người bình thường, anh có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng đạn bay đến, nếu bọn họ để một tay bắn tỉa mai phục, anh định ứng đối như thế nào?"

Wayne gật đầu từ tận đáy lòng, ngoài bảy bước, súng nhanh, trong vòng bảy bước, súng vừa nhanh vừa chuẩn.

Tiếc là hắn không biết dùng súng, trong thời gian ngắn cũng không thể luyện ra được kỹ thuật bắn súng bắn đâu trúng đó, bằng không hai thanh đạo cụ ma pháp nơi tay, ít nhiều cũng có chút dựa vào.

"Còn nữa, anh là ma pháp sư, đối diện thì không phải sao, chỉ cần đối phương chịu bỏ tiền, có rất nhiều hắc ma pháp sư sẵn lòng dốc sức phục vụ cho đối phương đấy." Veronica ngưng trọng nói tiếp.

Lời này có lý, Wayne rất tán thành, lấy khu bắc chỗ trung tâm thể thao làm ví dụ, nồng độ sương mù ban đêm ở nơi đó rõ ràng thấp hơn khu đông tụ tập nhà kho, bến tàu; đường lớn càng là đèn đuốc sáng trưng, hoàn toàn không nhìn thấy chút sương mù nào.

Mà khu bắc vẫn chỉ là nơi giai cấp trung lưu tụ tập, đổi thành trung khu trong Lundan nơi các quyền quý tụ tập, còn phải đến mức nào chứ!

Wayne tận mắt nhìn thấy, người ở hiện trường, rõ ràng, sự thật đã chứng minh năng lực tiền giấy ở đâu cũng đều dùng tốt cả. Các quyền quý hiểu rõ làm sao khống chế ma pháp sư, cũng hoặc là, bản thân các quyền quý chính là gia tộc ma pháp sư truyền thừa từ đời này qua đời khác!

"Nếu như anh ra khỏi thành, tốt nhất là đi ngay trong đêm, tôi đưa anh đi nhà ga, ngài Landau có một tòa trang viên vắng vẻ ở nơi khác, tôi sẽ gọi điện thoại sắp xếp, anh tạm thời ở tạm nơi đó là được."

Veronica xụ mặt, trong lòng hơi cảm thấy tủi thân không nói nên lời, lần đầu tiên cô từ biệt người khác phái ở nhà ga, kết quả người này lại là Wayne.

Thật tồi tệ, thua thiệt cô còn từng giả tưởng về tình yêu tốt đẹp.

Đó là vào thời điểm mặt trời ngả về tây, cô cùng người bạn trai thấy không rõ mặt rơi nước mắt từ biệt, bạn trai trên tàu vẫy tay, còn nàng đuổi theo tàu hỏa cho đến tận khi cả hai không còn nhìn thấy đối phương nữa.

Thử tưởng tượng hình ảnh Wayne thay quần áo khác, tâm trạng càng tồi tệ, nàng không còn trong sạch, tương lai làm sao có thể đối mặt với tình yêu thần thánh đây, nếu bởi vì việc này, trượng phu canh cánh trong lòng, hôn nhân tan vỡ thì làm sao bây giờ.

"Veronica, cô tốt quá!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Wayne cảm động không thôi, nắm lấy hai tay Veronica nâng trước ngực như nhặt được chí bảo.

Không có nắm lấy, cô ấy đã tránh đi.

Veronica nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm kẻ đầu têu phá hoại hạnh phúc hôn nhân của mình: "Thu thập một chút đi, mang mấy bộ quần áo thay giặt, mau đi nhà ga với tôi."

"Hiện tại luôn à, cú mèo của tôi làm sao bây giờ?"

"Trước cứ để tôi giữ hộ vậy, giúp anh nuôi mấy ngày."

Veronica không để Wayne mang cú mèo lên tàu hỏa, quá rêu rao, dễ dàng dẫn tới các ma pháp sư khác chú ý. phiền phức sẽ chỉ càng ngày càng phiền phức.

Wayne gật đầu, nhân lúc thu thập quần áo, thông qua Tham dục chi thư liên hệ A Tân, nói hắn phải rời khỏi nhà mấy ngày, để chó cưng trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn một chút, đừng ra ngoài đánh dấu địa bàn cả đêm nữa, ít nhất thì cũng nên gánh vác nghĩa vụ trông nhà giữ cửa một chút.

Nơi nào đó trong Lundan, một khu nghĩa địa cách xa văn phòng thám tử.

Sương mù dày đặc đến giơ tay không thấy được năm ngón, ngọn lửa lân tinh âm u lạnh lẽo phiêu đãng giữa không trung, cây cối xung quanh vặn vẹo chạc cây, dưới ánh sáng lạnh lẽo của ngọn lửa lân tinh mà quần ma loạn vũ.

Báo thù chi linh quấn quanh sương mù, gầm thét cuốn lên bức tường sương mù âm u đầy tử khí, một điểm ánh sáng linh hồn ngưng tụ trong miệng nó, chia ra thành bảy điểm sáng nhỏ.

Bảy điểm sáng này là những đứa con đã chết của A Tân, cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa thể buông bỏ được, định dùng năng lực của mình để triệu hoán bọn nhỏ trở về bên cạnh.

Một bên, một thớt chiến mã vong linh có hình thể to lớn phì mũi ra một hơi, phun ra một ngọn lửa màu tím với khói đen lượn quanh.

Miệng nó đầy răng nhọn xen kẽ như răng lượng, có cùng thân thể tương tự linh thể như A Tân, ánh sáng lạnh lẽo bao lấy hài cốt, trên lưng khoác yên ngựa cùng dây cương, còn có một thanh kiếm kỵ sĩ bạch cốt treo ở bên cạnh.

Con ngựa này là bạn mới của A Tân, đều là sinh mệnh ma pháp, cả hai ở chung với nhau cũng rất vui vẻ, chiến mã vong linh đang truyền thụ kinh nghiệm, dạy bảo A Tân làm sao để sử dụng ma pháp linh hồn tốt hơn.

Nghe được Wayne triệu hoán, A Tân ngẩn người, xoay người yên lặng trao đổi với chiến mã.

"Julia, chủ nhân của mình đang triệu hoán mình, để mình trở về giữ nhà."

"Tốt thật đấy, chủ nhân mình đã mất tích rồi..."

"Hôm nay chỉ tới đây thôi, chờ chủ nhân mình về nhà, mình lại tới tìm bạn để luyện tập ma pháp."

"Nghĩa là sao, chủ nhân của bạn không có ở nhà?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừm."

"Vậy thì trực tiếp đến nhà bạn luyện tập ma pháp không phải tốt hơn à."

"Có thể không? Bạn đã nói, bạn luôn canh giữ ở nơi này chờ đợi chủ nhân kêu gọi mà."

"Không sao, gần đây mình đang có ý định đổi một chủ nhân khác."

"Có muốn suy xét chủ nhân của mình không?"

"Tùy tiện đi, thực ra mình không chọn, chỉ cần có thể rút ra thanh kiếm này...."

Nhà ga thánh đường.

Wayne đi ngay trong đêm, Veronica ra tiền, mua vé toa tàu hạng sang.

Veronica hầm hừ đưa Wayne lên tàu, hầm hừ xoay người rời đi, giả tưởng của thiếu nữ về tình yêu tốt đẹp, về lần đầu tiên tiễn biệt quý trọng vô cùng, đã hoàn toàn vỡ vụn vào đêm nay.

Wayne không những giết chết giả tưởng của cô, còn mượn cô hai ngàn hiến lệnh trước khi rời đi, đây không còn chỉ đơn giản là nhảy disco trên mộ phần nữa, mà hoàn toàn có thể gọi là đào mộ quật mả của giả tưởng đã chết rồi mang ra ngoài bằm thây nhiều lần.

"Đồ khốn nạn đáng chết, anh tốt nhất nên chết ở bên ngoài, đừng có mà quay về nữa!"

Veronica banh khuôn mặt xinh đẹp, càng nghĩ càng giận, oán niệm nồng đậm hóa thành khói đen, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một vị nữ sĩ đầu đội mũ tròn màu đen sượt ngang qua người Veronica, vành nón che khuất nửa gương mặt, không cách nào phán đoán được tuổi tác, nhưng cô ấy nhất định là cực kỳ xinh đẹp, người qua đường có thể nhìn thấy chiếc cằm thon trắng mịn của cô cùng với đôi môi đỏ đang dần dần nhếch lên tạo thành một đường vòng cung.

Cô mặc âu phục kiểu nữ màu đen kết hợp với váy dài, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen, áo khoác ngoài che đậy đường cong cơ thể, chỉ có một đoạn bắp chân lộ ra dưới làn váy.

Đường nét chân dài mảnh khảnh vừa thanh nhã vừa quyến rũ, dưới sự phụ trợ của phục sức màu đen, làn da tuyết trắng như là lấp lánh tỏa sáng.

Trắng đến lóa mắt.

Nữ sĩ ngừng chân nhìn thoáng qua Veronica một chút, sau đó leo lên toa tàu mà Wayne đi.

"Edith, tôi có một vài chuyện cần xử lý, tạm thời thay đổi hành trình, giúp tôi từ chối hết toàn bộ công việc."

"Tôi biết, để cho bọn họ đợi đi!"

Sau khi tàu hỏa khởi động không lâu, một con cú mèo màu đen tuyền vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm mịt mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)

Số ký tự: 0