Chương 24
Đồng An An
2024-07-09 05:38:04
Lời nói của ta, giống như gió núi thổi tan mây đen, vô tình xua tan nỗi u ám trong mắt hắn, trong mắt hắn bừng lên ngọn lửa rực cháy, thiêu đốt cả trái tim ta.
Ta đỏ mặt, gật đầu: “Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”
“Xuân Muội ——”
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, thấp giọng gọi tên ta, giống như đang cố kìm nén tình cảm cuồn cuộn trong lòng.
Ta vội vàng ngắt lời hắn: “Đừng nói nữa, năm sau ta đến tuổi cập kê rồi.”
Sau khi cập kê, là có thể bàn đến chuyện cưới xin rồi ——
Ta không phải kẻ ngốc, sau mấy tháng gần gũi, sao có thể không nhìn ra tình cảm của hắn dành cho ta, chỉ là chuyện này, vẫn phải được cha mẹ đồng ý mới được.
Cho dù là nữ tử nhà quê, cũng không thể “ăn cơm trước kẻng”, nữ tử nhà quê, cũng biết lễ nghĩa.
Cả đoạn đường đi vội vã, m.ô.n.g đau nhức, cuối cùng vào ngày thứ mười, chúng ta cũng đến Tháp Sơn.
Khu rừng đen ở Tháp Sơn, là nơi ở của những người bị đày đi, người nhà phủ quốc công cũng ở đây, ban ngày đốn củi, ban đêm ngủ trong lều bằng gỗ.
Đến Tháp Sơn rồi ta mới biết, thì ra, người nhà phủ quốc công rất đông, hai người đệ đệ, bốn người cháu trai, một người con trai, sáu người cháu và sáu bảy người phụ nữ của Hưng quốc công, cộng lại có hơn hai mươi người.
Xa cách bốn năm, cuối cùng ta cũng được gặp lại thiếu phu nhân mà ta luôn coi là tiên nữ.
Bây giờ nàng mặc áo vải thô, đi giày rơm, khuôn mặt đen nhẻm, hai tay thô ráp, không còn dáng vẻ quyền quý, cao sang như xưa nữa.
Nhưng “tâm thiện thì sắc đẹp”, trông nàng vẫn toát lên một vẻ quyến rũ đặc biệt, khiến người ta không nhịn được mà muốn gần gũi nàng.
Người thân gặp lại, đương nhiên là khóc lóc thảm thiết, ôm chầm lấy nhau, đặc biệt là thiếu phu nhân, vừa nhìn thấy hai đứa con, liền suýt nữa ngất xỉu.
“Hành Ca, làm phiền con rồi.”
Hưng quốc công là một nam nhân cao lớn, ông ấy vỗ vai Vương Hành, hai mắt đỏ hoe, giọng nói tràn đầy cảm kích và xúc động.
Vương Hành cũng rất cảm động: “Thế bá nặng lời rồi, giờ Tam hoàng tử đã được ân xá, chắc chắn phủ quốc công sẽ sớm được minh oan. Ngài phải bảo trọng sức khỏe mới được.”
Hưng quốc công lại lắc đầu: “Ân điển của hoàng thượng khó lường, nói như vậy thì còn quá sớm.”
“Phủ quốc công trước đây vốn thường xuyên làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khổ, trải qua kiếp nạn này, chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn, như vậy mới không phụ lòng trời.”
“Hahaha, thằng nhóc này, học ai mà miệng lưỡi ngọt ngào thế?”
Vương Hành chỉ tay vào ta đang bận rộn dỡ đồ đạc trên xe xuống, vẻ mặt hạnh phúc: “Học nàng ấy đấy.”
“Đây là —— Xuân Muội sao?”
Lần trước khi đến Tháp Sơn, Vương Hành đã kể rõ ràng cho Hưng quốc công nghe chuyện nhà ta cứu ba bà cháu Mã nãi nãi như thế nào, không ngờ ông ấy tai thính mắt tinh, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vừa nhìn đã nhận ra ta.
Ta lễ phép hành lễ với ông ấy: “Bái kiến Đỗ gia gia ạ, Mã nãi nãi thường xuyên nhắc đến ngài, ngày đêm mong ngài trở về đấy ạ.”
“Tốt, tốt, tốt, Mã thị vẫn khỏe chứ?”
“Dạ khỏe ạ, mắng chửi người khác vẫn rất sung sức, còn khỏe mạnh hơn lúc ở phủ quốc công nữa ạ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nhắc đến người vợ đang ở xa tận Yên Châu, Hưng quốc công xúc động, nghẹn ngào.
Nhưng ông ấy nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi, cười nói với ta: “Cả nhà con là ân nhân của chúng ta, con cũng là đứa trẻ ngoan, Xuân Muội này, hay là ta nhận con làm cháu gái nhé?”
Vương Hành vội vàng bước lên trước: “Thế bá, không nên, chuyện này cứ đợi sau này trở về kinh thành rồi bàn tiếp ạ.”
Hưng quốc công sững sờ, lập tức hiểu ra: “Haha, đúng là ta nóng vội quá.”
Ta: “…”
Tên ranh ma này, chắc là hắn sợ phải gọi ta là cô cô!
Sau khi khóc lóc, cười đùa một lúc, thiếu phu nhân kéo ta vào phòng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Xuân Muội ——”
Nói chưa dứt lời, nước mắt nàng đã tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời.
Sao ta lại không biết tâm ý của nàng, ta nắm lấy tay nàng: “Thiếu phu nhân đừng nói lời cảm ơn, chẳng lẽ người quên rồi sao, phủ quốc công đã có ơn với gia đình ta trước mà.”
Thiếu phu nhân lau nước mắt: “Cũng chỉ là cho các người ít đồ đạc thôi, không đáng là bao.”
“Người nhầm rồi,” ta nghiêm túc nói, “Năm đó nếu không có những thứ “không đáng là bao” trong miệng người, thì có lẽ gia đình ta đã c h ế t đói một hai người rồi, mẹ ta và đệ đệ cũng không còn mạng sống. Nói ra thì xấu hổ, nhưng năm đó, bà nội ta đã dắt ta đến phủ quốc công để “xin lộc”, ai ngờ được, lại “xin” được một mối duyên phận sâu đậm như vậy.”
Lời nói của ta khiến thiếu phu nhân phá lên cười.
Ta đỏ mặt, gật đầu: “Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”
“Xuân Muội ——”
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, thấp giọng gọi tên ta, giống như đang cố kìm nén tình cảm cuồn cuộn trong lòng.
Ta vội vàng ngắt lời hắn: “Đừng nói nữa, năm sau ta đến tuổi cập kê rồi.”
Sau khi cập kê, là có thể bàn đến chuyện cưới xin rồi ——
Ta không phải kẻ ngốc, sau mấy tháng gần gũi, sao có thể không nhìn ra tình cảm của hắn dành cho ta, chỉ là chuyện này, vẫn phải được cha mẹ đồng ý mới được.
Cho dù là nữ tử nhà quê, cũng không thể “ăn cơm trước kẻng”, nữ tử nhà quê, cũng biết lễ nghĩa.
Cả đoạn đường đi vội vã, m.ô.n.g đau nhức, cuối cùng vào ngày thứ mười, chúng ta cũng đến Tháp Sơn.
Khu rừng đen ở Tháp Sơn, là nơi ở của những người bị đày đi, người nhà phủ quốc công cũng ở đây, ban ngày đốn củi, ban đêm ngủ trong lều bằng gỗ.
Đến Tháp Sơn rồi ta mới biết, thì ra, người nhà phủ quốc công rất đông, hai người đệ đệ, bốn người cháu trai, một người con trai, sáu người cháu và sáu bảy người phụ nữ của Hưng quốc công, cộng lại có hơn hai mươi người.
Xa cách bốn năm, cuối cùng ta cũng được gặp lại thiếu phu nhân mà ta luôn coi là tiên nữ.
Bây giờ nàng mặc áo vải thô, đi giày rơm, khuôn mặt đen nhẻm, hai tay thô ráp, không còn dáng vẻ quyền quý, cao sang như xưa nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng “tâm thiện thì sắc đẹp”, trông nàng vẫn toát lên một vẻ quyến rũ đặc biệt, khiến người ta không nhịn được mà muốn gần gũi nàng.
Người thân gặp lại, đương nhiên là khóc lóc thảm thiết, ôm chầm lấy nhau, đặc biệt là thiếu phu nhân, vừa nhìn thấy hai đứa con, liền suýt nữa ngất xỉu.
“Hành Ca, làm phiền con rồi.”
Hưng quốc công là một nam nhân cao lớn, ông ấy vỗ vai Vương Hành, hai mắt đỏ hoe, giọng nói tràn đầy cảm kích và xúc động.
Vương Hành cũng rất cảm động: “Thế bá nặng lời rồi, giờ Tam hoàng tử đã được ân xá, chắc chắn phủ quốc công sẽ sớm được minh oan. Ngài phải bảo trọng sức khỏe mới được.”
Hưng quốc công lại lắc đầu: “Ân điển của hoàng thượng khó lường, nói như vậy thì còn quá sớm.”
“Phủ quốc công trước đây vốn thường xuyên làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khổ, trải qua kiếp nạn này, chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn, như vậy mới không phụ lòng trời.”
“Hahaha, thằng nhóc này, học ai mà miệng lưỡi ngọt ngào thế?”
Vương Hành chỉ tay vào ta đang bận rộn dỡ đồ đạc trên xe xuống, vẻ mặt hạnh phúc: “Học nàng ấy đấy.”
“Đây là —— Xuân Muội sao?”
Lần trước khi đến Tháp Sơn, Vương Hành đã kể rõ ràng cho Hưng quốc công nghe chuyện nhà ta cứu ba bà cháu Mã nãi nãi như thế nào, không ngờ ông ấy tai thính mắt tinh, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vừa nhìn đã nhận ra ta.
Ta lễ phép hành lễ với ông ấy: “Bái kiến Đỗ gia gia ạ, Mã nãi nãi thường xuyên nhắc đến ngài, ngày đêm mong ngài trở về đấy ạ.”
“Tốt, tốt, tốt, Mã thị vẫn khỏe chứ?”
“Dạ khỏe ạ, mắng chửi người khác vẫn rất sung sức, còn khỏe mạnh hơn lúc ở phủ quốc công nữa ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nhắc đến người vợ đang ở xa tận Yên Châu, Hưng quốc công xúc động, nghẹn ngào.
Nhưng ông ấy nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi, cười nói với ta: “Cả nhà con là ân nhân của chúng ta, con cũng là đứa trẻ ngoan, Xuân Muội này, hay là ta nhận con làm cháu gái nhé?”
Vương Hành vội vàng bước lên trước: “Thế bá, không nên, chuyện này cứ đợi sau này trở về kinh thành rồi bàn tiếp ạ.”
Hưng quốc công sững sờ, lập tức hiểu ra: “Haha, đúng là ta nóng vội quá.”
Ta: “…”
Tên ranh ma này, chắc là hắn sợ phải gọi ta là cô cô!
Sau khi khóc lóc, cười đùa một lúc, thiếu phu nhân kéo ta vào phòng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Xuân Muội ——”
Nói chưa dứt lời, nước mắt nàng đã tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời.
Sao ta lại không biết tâm ý của nàng, ta nắm lấy tay nàng: “Thiếu phu nhân đừng nói lời cảm ơn, chẳng lẽ người quên rồi sao, phủ quốc công đã có ơn với gia đình ta trước mà.”
Thiếu phu nhân lau nước mắt: “Cũng chỉ là cho các người ít đồ đạc thôi, không đáng là bao.”
“Người nhầm rồi,” ta nghiêm túc nói, “Năm đó nếu không có những thứ “không đáng là bao” trong miệng người, thì có lẽ gia đình ta đã c h ế t đói một hai người rồi, mẹ ta và đệ đệ cũng không còn mạng sống. Nói ra thì xấu hổ, nhưng năm đó, bà nội ta đã dắt ta đến phủ quốc công để “xin lộc”, ai ngờ được, lại “xin” được một mối duyên phận sâu đậm như vậy.”
Lời nói của ta khiến thiếu phu nhân phá lên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro