Chương 3
Chỉ Cật Nhất Uyển Phạn A
2024-07-23 02:38:58
3.
Tôi quay lại kí túc xá thì thấy tất cả các bạn cùng phòng đều đã ra ngoài ăn cơm. Nên tôi chuẩn bị tắm sớm chút rồi nghỉ ngơi.
Tôi tới trước gương, chiếc áo len đen tôi mặc tuy rộng thùng thình nhưng cũng không hề lạc lõng, không ngờ nó lại hợp với bộ trang phục của tôi hôm nay.
Sau khi tắm rửa giặt quần áo xong, tôi định lên giường nằm một lát.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc dù có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Bởi vì hai trường đại học của chúng tôi ở cùng một địa điểm, mà công viên do câu lạc bộ chọn cũng rất gần trường của cậu ấy nên tôi đã có linh cảm rằng mình sẽ gặp cậu ấy.
Nghĩ tới Lâm Tri Dữ chiều nay gần trong gang tấc, khuôn mặt hoàn mỹ cúi đầu nhìn vào tôi,…
Tôi xoay người lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ thấy hồi cấp 3 Lâm Tri Dữ đứng trước mặt tôi, cậu ấy nhắm mắt lại, kìm nén giọng nói có chút chua chát, khàn khàn nói: “Mình đơn thuần chỉ là bạn của cậu thôi sao?”
Tôi choáng váng, không nói lên lời.
Ánh mắt Lâm Tri Dữ dần tối đi, “Được, mình hiểu rồi, chúng ta cứ như vậy đi.”
Cậu ấy để lại những lời ấy rồi rời đi, nhìn bóng lưng của cậu, tôi cảm thấy dường như có một tảng đá lớn đè lên tim mình, khiến tôi không thể thở được.
…….
Tôi ngủ một giấc thẳng đến trưa rồi dậy ăn trưa, thấy hôm nay trời nắng rất đẹp, tôi thầm tự nhủ: “Chắc hôm nay mình có thể phơi nắng rồi.”
Tôi mở điện thoại, tìm thấy tên của Lâm Tri Dữ trong danh bạ wechat, tôi nhắn “Cậu có vội mặc chiếc áo này không? Ngày mai mình sẽ gửi qua cho cậu.”
Vài phút sau, Lâm Tri Dữ trả lời “Thứ bảy tuần sau đi.”
“Được thôi.”
Tôi thu dọn gọn gàng lại chút, búi tóc lên rồi đến studio để hoàn thành bài tập tuần này.
Chủ nhật hôm nay trong studio chỉ có một vài người nên tôi ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi và bắt đầu vẽ.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì trời bỗng tối sầm, tôi nhìn đồng hồ thì cũng gần đến giờ rồi.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Quân Trạch, “Cậu cũng đến vẽ à?”
Cậu ta cười rồi nói: “Không, tôi đến để lấy tài liệu. Thuận đường tới đây xem thử, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Tôi mỉm cười lịch sự.
Cậu ta lại hỏi “Muốn xuống canteen cùng ăn cơm không?”
Tôi lưỡng lự mất một lúc, đang định từ chối.
Cậu ta đưa tài liệu cho tôi rồi nói: “Tôi muốn thiết kế một bức tranh cho câu lạc bộ trà đạo của chúng ta, vừa hay có thể thảo luận với cậu.”
“Cậu lại học mỹ thuật nên chắc sẽ hiểu rõ hơn tôi.” Cậu ta quay đầu lại nhìn tôi.
“ Được.” Tôi đồng ý.
………
“Ngồi bên này có được không?” Cậu ta hỏi.
“Thế nào cũng được.”
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, không ít những bạn học đi lại xung quanh vô ý và cả cố ý đều nhìn về phía này.
Hầu hết mọi người trong trường đều biết tới Lâm Quân Trạch, người có thành tích học tập tốt và ngoại hình đẹp, rất nhiều cô gái muốn tham gia câu lạc bộ trà đạo vì cậu ta.
Nhưng lại rất ít khi nhìn thấy con gái xung quanh cậu ta.
Lúc này, có một cô gái ngồi xuống đối diện ăn cơm cùng cậu ta.
Bời vì làn da trắng, lông mày lại đẹp, còn mang theo cảm giác xa lạ nữa. Hai người ngồi bên đó vô cùng bắt mắt.
Tôi vừa ăn vừa lật ảnh xem.
“Tôi nghĩ như thế này có vẻ ổn, sau đó tôi có thể thay đổi nó một chút để làm nổi bật chủ đề câu lạc bộ của chúng ta.”
Cậu ta nghiêm túc nhìn nó một lúc, “Được thôi.”
Tôi ngước mắt lên, “Dùng tranh sơn dầu à?”
Cậu tả nhìn vào đôi mắt ấy, sửng sốt một lúc rồi cười lên nói: “Cứ sử dụng những gì cậu giỏi nhất.”
“Đừng vội vàng quá, nội trong vòng một tháng hoàn thành là được rồi.”
Tôi nghĩ một lúc: “Được rồi, chắc chắn sẽ đủ thời gian.”
Tôi quay lại kí túc xá thì thấy tất cả các bạn cùng phòng đều đã ra ngoài ăn cơm. Nên tôi chuẩn bị tắm sớm chút rồi nghỉ ngơi.
Tôi tới trước gương, chiếc áo len đen tôi mặc tuy rộng thùng thình nhưng cũng không hề lạc lõng, không ngờ nó lại hợp với bộ trang phục của tôi hôm nay.
Sau khi tắm rửa giặt quần áo xong, tôi định lên giường nằm một lát.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc dù có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Bởi vì hai trường đại học của chúng tôi ở cùng một địa điểm, mà công viên do câu lạc bộ chọn cũng rất gần trường của cậu ấy nên tôi đã có linh cảm rằng mình sẽ gặp cậu ấy.
Nghĩ tới Lâm Tri Dữ chiều nay gần trong gang tấc, khuôn mặt hoàn mỹ cúi đầu nhìn vào tôi,…
Tôi xoay người lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ thấy hồi cấp 3 Lâm Tri Dữ đứng trước mặt tôi, cậu ấy nhắm mắt lại, kìm nén giọng nói có chút chua chát, khàn khàn nói: “Mình đơn thuần chỉ là bạn của cậu thôi sao?”
Tôi choáng váng, không nói lên lời.
Ánh mắt Lâm Tri Dữ dần tối đi, “Được, mình hiểu rồi, chúng ta cứ như vậy đi.”
Cậu ấy để lại những lời ấy rồi rời đi, nhìn bóng lưng của cậu, tôi cảm thấy dường như có một tảng đá lớn đè lên tim mình, khiến tôi không thể thở được.
…….
Tôi ngủ một giấc thẳng đến trưa rồi dậy ăn trưa, thấy hôm nay trời nắng rất đẹp, tôi thầm tự nhủ: “Chắc hôm nay mình có thể phơi nắng rồi.”
Tôi mở điện thoại, tìm thấy tên của Lâm Tri Dữ trong danh bạ wechat, tôi nhắn “Cậu có vội mặc chiếc áo này không? Ngày mai mình sẽ gửi qua cho cậu.”
Vài phút sau, Lâm Tri Dữ trả lời “Thứ bảy tuần sau đi.”
“Được thôi.”
Tôi thu dọn gọn gàng lại chút, búi tóc lên rồi đến studio để hoàn thành bài tập tuần này.
Chủ nhật hôm nay trong studio chỉ có một vài người nên tôi ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi và bắt đầu vẽ.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì trời bỗng tối sầm, tôi nhìn đồng hồ thì cũng gần đến giờ rồi.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Quân Trạch, “Cậu cũng đến vẽ à?”
Cậu ta cười rồi nói: “Không, tôi đến để lấy tài liệu. Thuận đường tới đây xem thử, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Tôi mỉm cười lịch sự.
Cậu ta lại hỏi “Muốn xuống canteen cùng ăn cơm không?”
Tôi lưỡng lự mất một lúc, đang định từ chối.
Cậu ta đưa tài liệu cho tôi rồi nói: “Tôi muốn thiết kế một bức tranh cho câu lạc bộ trà đạo của chúng ta, vừa hay có thể thảo luận với cậu.”
“Cậu lại học mỹ thuật nên chắc sẽ hiểu rõ hơn tôi.” Cậu ta quay đầu lại nhìn tôi.
“ Được.” Tôi đồng ý.
………
“Ngồi bên này có được không?” Cậu ta hỏi.
“Thế nào cũng được.”
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, không ít những bạn học đi lại xung quanh vô ý và cả cố ý đều nhìn về phía này.
Hầu hết mọi người trong trường đều biết tới Lâm Quân Trạch, người có thành tích học tập tốt và ngoại hình đẹp, rất nhiều cô gái muốn tham gia câu lạc bộ trà đạo vì cậu ta.
Nhưng lại rất ít khi nhìn thấy con gái xung quanh cậu ta.
Lúc này, có một cô gái ngồi xuống đối diện ăn cơm cùng cậu ta.
Bời vì làn da trắng, lông mày lại đẹp, còn mang theo cảm giác xa lạ nữa. Hai người ngồi bên đó vô cùng bắt mắt.
Tôi vừa ăn vừa lật ảnh xem.
“Tôi nghĩ như thế này có vẻ ổn, sau đó tôi có thể thay đổi nó một chút để làm nổi bật chủ đề câu lạc bộ của chúng ta.”
Cậu ta nghiêm túc nhìn nó một lúc, “Được thôi.”
Tôi ngước mắt lên, “Dùng tranh sơn dầu à?”
Cậu tả nhìn vào đôi mắt ấy, sửng sốt một lúc rồi cười lên nói: “Cứ sử dụng những gì cậu giỏi nhất.”
“Đừng vội vàng quá, nội trong vòng một tháng hoàn thành là được rồi.”
Tôi nghĩ một lúc: “Được rồi, chắc chắn sẽ đủ thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro