Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Người Mà Không...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
“Cố Thu?” Cung Ngôn thấy Cố Thu một hồi lâu không nói chuyện, không khỏi lên tiếng gọi cô.
“Cái gì?” Cố Thu thản nhiên ngẩng đầu, cô đang đeo khẩu trang, khiến đôi mắt trở nên vô cùng nổi bật.
Đôi mắt này luôn luôn lạnh lùng, cúi thấp xuống không muốn nhìn ai, lúc này lại trong veo sáng rõ, nhìn thẳng vào cậu ta, đây là biểu hiện của sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong đôi mắt đó, vẫn như cũ không có cảm xúc dư thừa.
Cung Ngôn cảm thấy cô ấy đã thay đổi, làn da trắng hơn, ánh mắt sáng bừng có sức sống, cả người đều trở nên hấp dẫn hơn.
Nhưng cái tính tình lạnh nhạt cô độc này dường như không hề thay đổi một chút nào.
Cậu ta không khỏi có chút khẩn trương: “Tớ hỏi cậu, học kỳ sau cậu còn đến trường không?”
Học kỳ sau, còn có học kỳ sau gì nữa chứ.
Cố Thu hờ hững đáp: “Có lẽ đi, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Cố Thu cầm chiếc mũ bên cạnh đội lên, ôm một chồng sách đi thanh toán, cũng lưu lại địa chỉ nhà, nhờ tiệm sách gửi hàng đến tận nơi.
Cung Ngôn đi theo ra ngoài, liền thấy cô ấy giơ tay gọi một chiếc taxi, trước khi lên xe nhìn thấy cậu ta đi ra, cô gật đầu với cậu ta một cái, rồi lên xe, đóng cửa.
Cung Ngôn nhìn chiếc xe xa dần, trong lòng có chút trống trải.
Một cánh tay khoác lên vai cậu ta, nam nhân cao lớn cười đùa nói: “Sao thế, gặp phải cô gái mình thích rồi à?”
Mặt Cung Ngôn lập tức đỏ lên: “Không có… Anh chớ nói lung tung?”
Cung Hành nhìn kỹ cậu ta một chút, cười nói: “Không phải thì tốt, cô bé kia từ lúc thấy em cho đến lúc rời đi, khẩu trang trên mặt không hề tháo xuống, người ta không có hứng thú với em đâu, mà em cũng trêu trọc không nổi, biết không?”
Cung Ngôn nghe mấy câu đầu thì cảm thấy có chút xấu hổ buồn bã, nhưng nghe đến câu sau thì lại hơi khó hiểu, còn có chút không phục: “Cái gì gọi là trêu trọc không nổi, chẳng lẽ em rất kém cỏi sao?”
Cung Hành xoa đầu em trai, cười nói: “Không phải vấn đề kém hay không kém, em vẫn còn là trẻ con mà.” Mỗi ngày chỉ nghĩ tới những chuyện vui chơi dạo phố, hẹn hò mua sắm, mà cô gái vừa rồi, cũng không phải là người dễ bị những thứ phù phiếm đó đả động.
...
Nhớ đến tên nhóc ở nhà, Cố Thu không đi đến địa phương khác mua đồ nữa mà về thẳng Kim Quế Viên.
Tại siêu thị trước cổng Kim Quế Viên, cô mua một ít nguyên liệu, định về nấu một nồi lẩu, nhớ đến nồi lẩu ở nhà còn chưa có khai nồi, cô còn mua thêm một miếng mỡ lớn, nghe nói dùng cái này để khai nồi rất tốt.
Sau đó, dưới chân tòa nhà số hai, cô nhìn thấy Trần Nhã Lan.
Trần Nhã Lan nhìn thấy cô, cười bước tới, như thể giữa họ chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào: “Thu Thu, con đổi số điện thoại rồi à? Sao mẹ gọi không được nữa?”
Cố Thu: “Không đổi, chỉ là đem số của bà kéo vào danh sách đen.”
Trần Nhã Lan: “…”
Một câu nói khiến bà ta suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
Bà ta cố nhịn, cười nói: “Tối nay Bằng Bằng về nhà rồi, con cũng về đi, một nhà chúng ta đoàn tụ ăn một bữa cơm.”
Cố Thu cứ nhìn bà ta như vậy mang một chút giễu cợt, Trần Nhã Lan rốt cục cũng không thể nói dối tiếp được nữa, bà ta trầm mặt xuống, giọng điệu cứng nhắc: “Chú Lưu muốn con trở về, trong tay con còn cầm ảnh chụp của Yên Yên, không thích hợp a?”
“Ô, bà cũng biết kia là ảnh chụp à?”
Trần Nhã Lan biểu cảm có chút mất tự nhiên, lúc Lưu Hoành Phú đi giải quyết chuyện của năm cô gái kia, bà ta khó tránh khỏi nghe được một ít chuyện. Đột nhiên biết được đứa con gái riêng ngang ngược bị người ta chụp ảnh kiểu đó, trong lòng bà ta kỳ thực rất hả hê.
Bất quá bà ta không thể biểu hiện ra mặt, nói với Cố Thu: “Con mau đem hết ảnh chụp giao ra đi, rồi xin lỗi cho đàng hoàng, trước ngày mùng 3, Lưu gia muốn đi vào thành phố ở, con vừa vặn cũng có thể cùng đi theo, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, bên đó an ninh khá tốt, bằng không một mình ở lại huyện, bên cạnh không có ai thân quen, cũng nguy hiểm phải không?”
Cố Thu nghe bà ta nói xong, trên mặt như cũ vẫn là nụ cười thờ ơ không quan tâm: “Nói xong rồi? Nói xong thì bà có thể rời đi, trở về nói với Lưu Hoành Phú, bớt làm phiền đến tôi. Tôi đây hiện tại không có ác cảm gì với bọn họ, đường ai nấy đi, đến thời điểm thích hợp tôi sẽ tự động xóa hết ảnh của Lưu Nhược Yên. Nhưng nếu bà còn đến nói thêm mấy lời nhảm nhí như thế này nữa, tôi không đảm bảo mình có bị chọc giận hay không.”
Trần Nhã Lan tức giận.
Cố Thu bước lên bậc thang, Trần Nhã Lan giơ tay định bắt cô lại, nhưng không biết sao lại hoa mắt, bà ta không túm được người mà kém chút nữa ngã nhào, còn Cố Thu đã đi được vài bước xa.
Bà ta thậm chí không chạm được vào một góc áo của cô!
Cố Thu mở cửa chính, quay đầu nhìn bà ta: “Nói cái gì mà cho phép tôi đi cùng đến thành phố, nhưng thực ra người muốn đi cùng đến thành phố là bà phải không? Lưu Hoành Phú có phải đã nói nếu không xử lý được những bức ảnh trong tay tôi, thì bà đừng hòng đi cùng đến thành phố, thật là đáng thương, cái gọi là đương gia chủ mẫu nhà họ Lưu, lại bị bỏ rơi rồi.”
“Cố Thu?” Cung Ngôn thấy Cố Thu một hồi lâu không nói chuyện, không khỏi lên tiếng gọi cô.
“Cái gì?” Cố Thu thản nhiên ngẩng đầu, cô đang đeo khẩu trang, khiến đôi mắt trở nên vô cùng nổi bật.
Đôi mắt này luôn luôn lạnh lùng, cúi thấp xuống không muốn nhìn ai, lúc này lại trong veo sáng rõ, nhìn thẳng vào cậu ta, đây là biểu hiện của sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong đôi mắt đó, vẫn như cũ không có cảm xúc dư thừa.
Cung Ngôn cảm thấy cô ấy đã thay đổi, làn da trắng hơn, ánh mắt sáng bừng có sức sống, cả người đều trở nên hấp dẫn hơn.
Nhưng cái tính tình lạnh nhạt cô độc này dường như không hề thay đổi một chút nào.
Cậu ta không khỏi có chút khẩn trương: “Tớ hỏi cậu, học kỳ sau cậu còn đến trường không?”
Học kỳ sau, còn có học kỳ sau gì nữa chứ.
Cố Thu hờ hững đáp: “Có lẽ đi, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”
Cố Thu cầm chiếc mũ bên cạnh đội lên, ôm một chồng sách đi thanh toán, cũng lưu lại địa chỉ nhà, nhờ tiệm sách gửi hàng đến tận nơi.
Cung Ngôn đi theo ra ngoài, liền thấy cô ấy giơ tay gọi một chiếc taxi, trước khi lên xe nhìn thấy cậu ta đi ra, cô gật đầu với cậu ta một cái, rồi lên xe, đóng cửa.
Cung Ngôn nhìn chiếc xe xa dần, trong lòng có chút trống trải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cánh tay khoác lên vai cậu ta, nam nhân cao lớn cười đùa nói: “Sao thế, gặp phải cô gái mình thích rồi à?”
Mặt Cung Ngôn lập tức đỏ lên: “Không có… Anh chớ nói lung tung?”
Cung Hành nhìn kỹ cậu ta một chút, cười nói: “Không phải thì tốt, cô bé kia từ lúc thấy em cho đến lúc rời đi, khẩu trang trên mặt không hề tháo xuống, người ta không có hứng thú với em đâu, mà em cũng trêu trọc không nổi, biết không?”
Cung Ngôn nghe mấy câu đầu thì cảm thấy có chút xấu hổ buồn bã, nhưng nghe đến câu sau thì lại hơi khó hiểu, còn có chút không phục: “Cái gì gọi là trêu trọc không nổi, chẳng lẽ em rất kém cỏi sao?”
Cung Hành xoa đầu em trai, cười nói: “Không phải vấn đề kém hay không kém, em vẫn còn là trẻ con mà.” Mỗi ngày chỉ nghĩ tới những chuyện vui chơi dạo phố, hẹn hò mua sắm, mà cô gái vừa rồi, cũng không phải là người dễ bị những thứ phù phiếm đó đả động.
...
Nhớ đến tên nhóc ở nhà, Cố Thu không đi đến địa phương khác mua đồ nữa mà về thẳng Kim Quế Viên.
Tại siêu thị trước cổng Kim Quế Viên, cô mua một ít nguyên liệu, định về nấu một nồi lẩu, nhớ đến nồi lẩu ở nhà còn chưa có khai nồi, cô còn mua thêm một miếng mỡ lớn, nghe nói dùng cái này để khai nồi rất tốt.
Sau đó, dưới chân tòa nhà số hai, cô nhìn thấy Trần Nhã Lan.
Trần Nhã Lan nhìn thấy cô, cười bước tới, như thể giữa họ chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào: “Thu Thu, con đổi số điện thoại rồi à? Sao mẹ gọi không được nữa?”
Cố Thu: “Không đổi, chỉ là đem số của bà kéo vào danh sách đen.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Nhã Lan: “…”
Một câu nói khiến bà ta suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
Bà ta cố nhịn, cười nói: “Tối nay Bằng Bằng về nhà rồi, con cũng về đi, một nhà chúng ta đoàn tụ ăn một bữa cơm.”
Cố Thu cứ nhìn bà ta như vậy mang một chút giễu cợt, Trần Nhã Lan rốt cục cũng không thể nói dối tiếp được nữa, bà ta trầm mặt xuống, giọng điệu cứng nhắc: “Chú Lưu muốn con trở về, trong tay con còn cầm ảnh chụp của Yên Yên, không thích hợp a?”
“Ô, bà cũng biết kia là ảnh chụp à?”
Trần Nhã Lan biểu cảm có chút mất tự nhiên, lúc Lưu Hoành Phú đi giải quyết chuyện của năm cô gái kia, bà ta khó tránh khỏi nghe được một ít chuyện. Đột nhiên biết được đứa con gái riêng ngang ngược bị người ta chụp ảnh kiểu đó, trong lòng bà ta kỳ thực rất hả hê.
Bất quá bà ta không thể biểu hiện ra mặt, nói với Cố Thu: “Con mau đem hết ảnh chụp giao ra đi, rồi xin lỗi cho đàng hoàng, trước ngày mùng 3, Lưu gia muốn đi vào thành phố ở, con vừa vặn cũng có thể cùng đi theo, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, bên đó an ninh khá tốt, bằng không một mình ở lại huyện, bên cạnh không có ai thân quen, cũng nguy hiểm phải không?”
Cố Thu nghe bà ta nói xong, trên mặt như cũ vẫn là nụ cười thờ ơ không quan tâm: “Nói xong rồi? Nói xong thì bà có thể rời đi, trở về nói với Lưu Hoành Phú, bớt làm phiền đến tôi. Tôi đây hiện tại không có ác cảm gì với bọn họ, đường ai nấy đi, đến thời điểm thích hợp tôi sẽ tự động xóa hết ảnh của Lưu Nhược Yên. Nhưng nếu bà còn đến nói thêm mấy lời nhảm nhí như thế này nữa, tôi không đảm bảo mình có bị chọc giận hay không.”
Trần Nhã Lan tức giận.
Cố Thu bước lên bậc thang, Trần Nhã Lan giơ tay định bắt cô lại, nhưng không biết sao lại hoa mắt, bà ta không túm được người mà kém chút nữa ngã nhào, còn Cố Thu đã đi được vài bước xa.
Bà ta thậm chí không chạm được vào một góc áo của cô!
Cố Thu mở cửa chính, quay đầu nhìn bà ta: “Nói cái gì mà cho phép tôi đi cùng đến thành phố, nhưng thực ra người muốn đi cùng đến thành phố là bà phải không? Lưu Hoành Phú có phải đã nói nếu không xử lý được những bức ảnh trong tay tôi, thì bà đừng hòng đi cùng đến thành phố, thật là đáng thương, cái gọi là đương gia chủ mẫu nhà họ Lưu, lại bị bỏ rơi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro