Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Người Mà Không...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
“Mày có biết căn cứ cấp B nghĩa là gì không? Huyện Tây Vũ chỉ là căn cứ cấp C, căn cứ cấp B là cấp thành phố, nhân khẩu có thể lên đến hàng triệu người, cấp A là căn cứ cấp tỉnh, bên trên còn có cấp S là căn cứ cao nhất, cả nước chỉ có một cái, đó là căn cứ thủ đô.”
“Ông ấy là người từng có tiền án, có thể đi đến một bước kia, rất không dễ dàng, cho nên tao rất lý giải tại sao ông ấy lại thay tên đổi họ. Nếu lần này tao đi tìm ông ấy, có khả năng tất cả tương lai của ông ấy sẽ tan biến.”
Cố Thu tựa vào bệ cửa sổ, ánh nắng xuyên qua lớp kính cường lực hai lớp chiếu lên mặt cô, khiến biểu cảm của cô trở nên vô cùng đạm bạc.
Thanh âm của cô nhàn nhạt: “Kiếp trước ông ấy đã từng trở về, với tư cách là quan chức cấp cao của căn cứ. Trông thật uy phong, được vây quanh bởi đám đông, được kính trọng và ngưỡng mộ, bên cạnh là một nữ nhân ưu nhã hào phóng, một cô con gái như công chúa. Còn tao thì lẫn trong đám đông, đầu tóc mấy ngày không có gội, mặc bộ quần áo rách nát bẩn thỉu, mặt bị phơi cháy nắng đến tróc da, khi hai người chúng ta lướt qua nhau, ông ấy thậm chí không nhận ra tao.”
Cô không gọi ông ấy, cũng không dám gọi, ông ấy trở nên lạ lẫm như thế, quá xa vời, hoàn toàn là người của một thế giới khác với cô. Dù là con gái đối mặt với cha mình, cô vẫn có lòng tự trọng, huống chi cha con họ kỳ thật đã mười mấy năm không gặp, sự hiểu biết của cô về cha chỉ đến từ những ký ức thời thơ ấu và một vài bức ảnh sau này.
Lúc đó cô không gọi ông ấy lại, sau này cũng không cố gắng nhận thân, chỉ nghe người xung quanh dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ kể về câu chuyện của gia đình ba người bọn họ.
“Có lẽ từ lúc đó đã chú định, duyên phận hai cha con đã hết.”
Thỏ con ngẩng đầu lên, nó nghĩ rằng cô sẽ khóc, nhưng đôi mắt cô thủy chung vẫn khô ráo.
Cố Thu nói: “Mày nghĩ xem, liệu ông ấy có bao giờ nhớ đến tao không? Có bao giờ nghĩ tới đứa con gái ruột thịt của mình không? Mỗi lúc thức dậy, liệu ông ấy có cảm thấy trong cuộc sống mới mỹ mãn và hạnh phúc của mình, vẫn còn một chút thiếu sót và buồn bã hay không?”
“Nhưng nếu ông ấy thực sự nghĩ đến tao, vì cái gì ông ấy lại không đi tìm? Rõ ràng ông ấy có quyền thế, muốn tìm một người chẳng lẽ lại khó đến vậy sao? Coi như không tự mình ra mặt, cũng có thể nhờ người khác ra mặt mà.”
Trần Nhã Lan nói cha của cô không thích cô, nói cô là một kẻ ngu, có lẽ, thực sự có một chút đạo lý.
Có một số việc không thể suy nghĩ quá kỹ càng, cô cũng không dám suy nghĩ quá nhiều nữa, cô thà sống trong ảo tưởng.
Cô thậm chí không dám nghĩ rằng, năm đó, ông ấy thật sự không nhận ra mình, hay là đã nhận ra nhưng giả vờ không quen biết.
Cô vô thức nắm chặt tay, làm thỏ con bị đau, nhưng nó không kêu lên, mà bò lên vai cô, cọ cọ vào mặt cô.
Cố Thu cười, vuốt vuốt đầu nó: “Tốt rồi, đau thương đến đây kết thúc, tao đói rồi, muốn bắt đầu nấu cơm.”
Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy cái thớt và con dao mới mua còn chưa bóc tem, nên phải rửa sạch trước đúng không?
“Nước rửa bát của tao đâu rồi nhỉ? Tao nhớ là đã mua, à nó nằm trong đống hàng chuyển phát kia.”
Cố Thu đi tìm nước rửa bát, tìm được một nửa, bất chợt nhớ ra: “Ga trải giường giặt xong rồi còn chưa có lấy ra.”
Lại đi lấy ga trải giường.
Thỏ con ngồi xổm một bên nhìn cô bận rộn, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút khổ sở.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Thu chỉ ở nhà trồng rau, mỗi ngày đi ra ngoài một chuyến, để mua thêm những thứ còn thiếu cho nhà mình, hệ thống tưới nước tự động cũng mua một cái, lắp đặt trên ban công.
Số tiền trong thẻ cứ từ từ giảm dần, đến ngày 2 tháng 1, cô cơ bản đã mua đủ mọi thứ cần thiết, trong thẻ còn thừa hơn mười ngàn.
Cố Thu đều rút hết ra, dù tiền trong thời kỳ mạt thế gần như vô giá trị, nhưng vẫn có lúc cần dùng đến, giữ lại một ít tiền mặt cũng không phải là chuyện xấu.
Về việc trồng rau, cô đã thương lượng với thỏ con, có thể hay không lúc trồng rau trên sân thượng, nó không cần phải phóng thích linh khí nữa, còn khi trồng rau trong nhà, nó lại phóng thích linh khí, để rau trên sân thượng sinh trưởng trong trạng thái tự nhiên nhất.
Thỏ con đồng ý, để bù đắp cho nó, Cố Thu đã dùng gỗ đóng rất nhiều giá dài, đặt các máng trồng rau hình chữ nhật lên trên, cả hai ban công đều được tận dụng tối đa, thậm chí khu vực tập thể dục cũng bị dời đi một nửa để trồng cây.
Ban công phía nam trồng rau quả, ban công phía bắc trồng dược liệu, khu vực tập thể dục trồng cây nhỏ, cả nhà bị vây quanh bởi cây xanh.
Cô phát hiện ra thỏ con không kén ăn, chỉ cần là thực vật sinh trưởng trong đất, nó đều có thể "ăn", nhưng nếu thực vật có chất lượng tốt, thì đối với nó, ăn sẽ thấy ngon miệng hơn. Nhưng ngược lại, những thực vật phát triển chậm hơn, tức là chú trọng chất lượng hơn số lượng.
Thế nên, rau quả cung cấp số lượng, dược liệu và cây nhỏ cung cấp chất lượng.
Thỏ con mỗi ngày ăn chỗ này một ít, chỗ kia một ít, đổi khẩu vị, vô cùng hạnh phúc.
“Mày có biết căn cứ cấp B nghĩa là gì không? Huyện Tây Vũ chỉ là căn cứ cấp C, căn cứ cấp B là cấp thành phố, nhân khẩu có thể lên đến hàng triệu người, cấp A là căn cứ cấp tỉnh, bên trên còn có cấp S là căn cứ cao nhất, cả nước chỉ có một cái, đó là căn cứ thủ đô.”
“Ông ấy là người từng có tiền án, có thể đi đến một bước kia, rất không dễ dàng, cho nên tao rất lý giải tại sao ông ấy lại thay tên đổi họ. Nếu lần này tao đi tìm ông ấy, có khả năng tất cả tương lai của ông ấy sẽ tan biến.”
Cố Thu tựa vào bệ cửa sổ, ánh nắng xuyên qua lớp kính cường lực hai lớp chiếu lên mặt cô, khiến biểu cảm của cô trở nên vô cùng đạm bạc.
Thanh âm của cô nhàn nhạt: “Kiếp trước ông ấy đã từng trở về, với tư cách là quan chức cấp cao của căn cứ. Trông thật uy phong, được vây quanh bởi đám đông, được kính trọng và ngưỡng mộ, bên cạnh là một nữ nhân ưu nhã hào phóng, một cô con gái như công chúa. Còn tao thì lẫn trong đám đông, đầu tóc mấy ngày không có gội, mặc bộ quần áo rách nát bẩn thỉu, mặt bị phơi cháy nắng đến tróc da, khi hai người chúng ta lướt qua nhau, ông ấy thậm chí không nhận ra tao.”
Cô không gọi ông ấy, cũng không dám gọi, ông ấy trở nên lạ lẫm như thế, quá xa vời, hoàn toàn là người của một thế giới khác với cô. Dù là con gái đối mặt với cha mình, cô vẫn có lòng tự trọng, huống chi cha con họ kỳ thật đã mười mấy năm không gặp, sự hiểu biết của cô về cha chỉ đến từ những ký ức thời thơ ấu và một vài bức ảnh sau này.
Lúc đó cô không gọi ông ấy lại, sau này cũng không cố gắng nhận thân, chỉ nghe người xung quanh dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ kể về câu chuyện của gia đình ba người bọn họ.
“Có lẽ từ lúc đó đã chú định, duyên phận hai cha con đã hết.”
Thỏ con ngẩng đầu lên, nó nghĩ rằng cô sẽ khóc, nhưng đôi mắt cô thủy chung vẫn khô ráo.
Cố Thu nói: “Mày nghĩ xem, liệu ông ấy có bao giờ nhớ đến tao không? Có bao giờ nghĩ tới đứa con gái ruột thịt của mình không? Mỗi lúc thức dậy, liệu ông ấy có cảm thấy trong cuộc sống mới mỹ mãn và hạnh phúc của mình, vẫn còn một chút thiếu sót và buồn bã hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng nếu ông ấy thực sự nghĩ đến tao, vì cái gì ông ấy lại không đi tìm? Rõ ràng ông ấy có quyền thế, muốn tìm một người chẳng lẽ lại khó đến vậy sao? Coi như không tự mình ra mặt, cũng có thể nhờ người khác ra mặt mà.”
Trần Nhã Lan nói cha của cô không thích cô, nói cô là một kẻ ngu, có lẽ, thực sự có một chút đạo lý.
Có một số việc không thể suy nghĩ quá kỹ càng, cô cũng không dám suy nghĩ quá nhiều nữa, cô thà sống trong ảo tưởng.
Cô thậm chí không dám nghĩ rằng, năm đó, ông ấy thật sự không nhận ra mình, hay là đã nhận ra nhưng giả vờ không quen biết.
Cô vô thức nắm chặt tay, làm thỏ con bị đau, nhưng nó không kêu lên, mà bò lên vai cô, cọ cọ vào mặt cô.
Cố Thu cười, vuốt vuốt đầu nó: “Tốt rồi, đau thương đến đây kết thúc, tao đói rồi, muốn bắt đầu nấu cơm.”
Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy cái thớt và con dao mới mua còn chưa bóc tem, nên phải rửa sạch trước đúng không?
“Nước rửa bát của tao đâu rồi nhỉ? Tao nhớ là đã mua, à nó nằm trong đống hàng chuyển phát kia.”
Cố Thu đi tìm nước rửa bát, tìm được một nửa, bất chợt nhớ ra: “Ga trải giường giặt xong rồi còn chưa có lấy ra.”
Lại đi lấy ga trải giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thỏ con ngồi xổm một bên nhìn cô bận rộn, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút khổ sở.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Thu chỉ ở nhà trồng rau, mỗi ngày đi ra ngoài một chuyến, để mua thêm những thứ còn thiếu cho nhà mình, hệ thống tưới nước tự động cũng mua một cái, lắp đặt trên ban công.
Số tiền trong thẻ cứ từ từ giảm dần, đến ngày 2 tháng 1, cô cơ bản đã mua đủ mọi thứ cần thiết, trong thẻ còn thừa hơn mười ngàn.
Cố Thu đều rút hết ra, dù tiền trong thời kỳ mạt thế gần như vô giá trị, nhưng vẫn có lúc cần dùng đến, giữ lại một ít tiền mặt cũng không phải là chuyện xấu.
Về việc trồng rau, cô đã thương lượng với thỏ con, có thể hay không lúc trồng rau trên sân thượng, nó không cần phải phóng thích linh khí nữa, còn khi trồng rau trong nhà, nó lại phóng thích linh khí, để rau trên sân thượng sinh trưởng trong trạng thái tự nhiên nhất.
Thỏ con đồng ý, để bù đắp cho nó, Cố Thu đã dùng gỗ đóng rất nhiều giá dài, đặt các máng trồng rau hình chữ nhật lên trên, cả hai ban công đều được tận dụng tối đa, thậm chí khu vực tập thể dục cũng bị dời đi một nửa để trồng cây.
Ban công phía nam trồng rau quả, ban công phía bắc trồng dược liệu, khu vực tập thể dục trồng cây nhỏ, cả nhà bị vây quanh bởi cây xanh.
Cô phát hiện ra thỏ con không kén ăn, chỉ cần là thực vật sinh trưởng trong đất, nó đều có thể "ăn", nhưng nếu thực vật có chất lượng tốt, thì đối với nó, ăn sẽ thấy ngon miệng hơn. Nhưng ngược lại, những thực vật phát triển chậm hơn, tức là chú trọng chất lượng hơn số lượng.
Thế nên, rau quả cung cấp số lượng, dược liệu và cây nhỏ cung cấp chất lượng.
Thỏ con mỗi ngày ăn chỗ này một ít, chỗ kia một ít, đổi khẩu vị, vô cùng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro