Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Thỏ Nhỏ Mê Ăn,...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Chân chính của việc khôi phục linh khí, chính là khi linh khí bên trong cánh cửa có thể hoàn toàn phóng thích ra thế giới này, nhưng với tình trạng linh khí hiện tại, nếu giải phóng hoàn toàn thì chỉ là một cỗ máy nghiền thịt mà thôi, cho nên cần phải làm chậm lại, hiện tại chỉ có thể từng chút một thẩm thấu ra bên ngoài.
Còn con thỏ trong lòng cô, trước mắt chính là một bộ lọc, nhưng nó còn quá nhỏ, chỉ có thể lọc được rất ít linh khí, mà muốn nuôi nó lớn, cần phải không ngừng trồng rau cho nó ăn no.
Có lẽ còn nhiều điều ẩn giấu mà cô chưa biết, nhưng trước mắt, tình hình chính là như vậy.
Cố Thu cười: “Hóa ra mày có lai lịch như thế này a, nhưng cửa là mở ra hướng sân thượng, sao mày lại chạy vào phòng tao được?" Đêm qua cửa chính vẫn đóng chặt mà.
Thỏ con nghe hiểu, nó lần nữa nhảy ra khỏi lòng cô, nhảy vài bước về phía cầu thang, Cố Thu nghiêng đầu nhìn, rõ ràng nó là muốn cô tự đi xuống lầu.
Một người và một con thỏ trở lại trong phòng, thỏ con bất ngờ dùng sức nhảy lên một sợi dây tập thể dục, như một con chuột, thở hổn hển bò lên trần nhà, sau đó trần nhà xuất hiện một khe nứt, nó cố gắng chui vào bên trong.
Cố Thu: “......”
Hiểu rồi, cửa mở ra hướng sân thượng, nhưng từ phía phòng này, nó đã tạo ra một cái lỗ nhỏ.
Thỏ con nhảy từ trên trần nhà xuống, Cố Thu vững vàng tiếp được, sau đó lỗ trên trần nhà từ từ biến mất, giống như cánh cửa trên sân thượng.
Trên sân thượng là cánh cửa, trên trần nhà là cái lỗ, khó trách đồng dạng cùng một loại thực vật, trồng trong phòng lại không nhận được nhiều linh khí như trên sân thượng.
Thỏ con bỗng nhiên bắt đầu cử động không yên, miệng ba thùy của nó lại bắt đầu nhai nhóp nhép, nhìn Cố Thu với ánh mắt ngại ngùng.
Cố Thu xem hiểu, đây là lại đói bụng.
Thế là Cố Thu lắp ráp một cái kệ đựng đồ, đặt ở trên ban công, mang chậu cây từ trên sân thượng xuống, đặt lên kệ, và trồng các loại cây khác nhau vào từng chậu.
Những củ cà rốt vừa mọc ra, cô cắt bỏ gốc và lá, phần còn lại chôn vào đất để tiếp tục mọc, ngoài ra cô còn trồng khoai tây, lạc, cải xanh, rau hẹ...
Mỗi khi trồng một thứ gì đó, Cố Thu đều phải hỏi thỏ con xem cái này nó có ăn hay không.
Cũng không biết nó có nghe hiểu không, dù sao nó đứng trên vai cô, một chân đè lên đầu cô, nửa ngồi nửa đứng, mắt dán chặt vào từng chậu cây, giống như đói bụng suốt tám trăm năm nhìn chằm chằm chén cơm của mình.
Cố Thu nửa đường liếc nhìn nó một cái, kém chút cười phun ra. Nhóc con này không biết từ khi nào biến thành dáng vẻ ánh mắt say mê, miệng nửa mở, nước dãi đều nhanh chảy ra ngoài.
Cố Thu thương yêu vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, đây là đói đến mức nào rồi, những ngày cô không trồng rau cho nó, nhóc con này đã vượt qua bằng cách nào?
Trách không được nó đói đến mức phải tự ra ngoài tìm cô.
Cố Thu nghĩ đến một lát nữa cô phải ra ngoài, trong thời gian đó, nếu những cây rau này đều bị nó kích thích sinh trưởng xong ăn hết, không phải nó lại phải đói bụng sao?
Thế là cô tìm dây thừng, đan thành một tấm lưới có mắt to, treo lên cửa sổ trên ban công, sau đó đặt một chậu trồng mướp, một chậu trồng dưa leo, bón phân thật đầy đủ, cắm que vào chậu, đầu que buộc vào lưới, để sau này chúng có thể tự leo lên.
Hai loại quả này kết trái liên tục, thời kỳ sinh trưởng lại dài, có lẽ sẽ chống đỡ được khá lâu.
Duy nhất lo lắng là bọn nó sẽ thiếu nước, cái này thì không có cách nào, cô chưa có mua thiết bị tưới nước tự động, chỉ có thể để một xô nước ở bên cạnh, nói với thỏ con: “Nếu mày kích thích chúng sinh trưởng, chúng sẽ thiếu nước, mày có thể tự tưới nước cho chúng nó không?”
Thỏ con dời mắt khỏi chậu cây, nhìn cô với đôi mắt mê mang.
Cố Thu ngồi xổm xuống nói với nó: “Trong nhà còn rất nhiều thứ chưa mua đủ, lát nữa tao còn phải ra ngoài, buổi chiều mới có thể trở về, mày ở nhà một mình một lát có được không?”
Thỏ con nghiêng đầu: “Chít chít.”
Đây chính là đồng ý nha.
Cố Thu đem lớp rèm cửa bằng voan kéo lên, không hoàn toàn ngăn cách ánh nắng mặt trời, nhưng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Sau đó, chờ máy giặt một lần nữa giặt xong một bộ chăn, cô mang ra cho vào máy sấy, rồi bỏ thêm một bộ chăn khác vào máy giặt.
Trước ngày mùng 3, cô phải giặt sạch tất cả những đồ vật thiếp thân này một lần, dù sao nước này hiện tại không dùng, đến thời kỳ hậu mạt thế liền trở thành nước bẩn.
Làm xong cái này, cô kiểm tra lại hệ thống nước, điện, khí ga, xác định thỏ con dù có nghịch ngợm cũng sẽ không đụng đến bất cứ đồ vật nguy hiểm nào, rồi cô mới đi ra ngoài.
...
Cố Thu đi đến cổng khu dân cư, mua một phần bữa sáng, vẫy tay gọi một chiếc taxi: “Bác tài, đi chợ nông sản.”
“Cô cũng đi mua đồ chuẩn bị cho mạt thế à?” Bác tài cười hỏi.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều mua mà.”
“Đúng, nhà tôi cũng mua không ít đâu, mấy ngày nay các chợ, siêu thị đều bận rộn.”
Cố Thu câu được câu không nói chuyện với bác tài, rất nhanh đã đến nơi.
Lần này ra ngoài, chủ yếu là cô muốn mua gạo, ban đầu cô định mua ít nhất là mười đến hai mươi túi, nhưng sự xuất hiện của thỏ con đã làm cô thay đổi ý định.
Chân chính của việc khôi phục linh khí, chính là khi linh khí bên trong cánh cửa có thể hoàn toàn phóng thích ra thế giới này, nhưng với tình trạng linh khí hiện tại, nếu giải phóng hoàn toàn thì chỉ là một cỗ máy nghiền thịt mà thôi, cho nên cần phải làm chậm lại, hiện tại chỉ có thể từng chút một thẩm thấu ra bên ngoài.
Còn con thỏ trong lòng cô, trước mắt chính là một bộ lọc, nhưng nó còn quá nhỏ, chỉ có thể lọc được rất ít linh khí, mà muốn nuôi nó lớn, cần phải không ngừng trồng rau cho nó ăn no.
Có lẽ còn nhiều điều ẩn giấu mà cô chưa biết, nhưng trước mắt, tình hình chính là như vậy.
Cố Thu cười: “Hóa ra mày có lai lịch như thế này a, nhưng cửa là mở ra hướng sân thượng, sao mày lại chạy vào phòng tao được?" Đêm qua cửa chính vẫn đóng chặt mà.
Thỏ con nghe hiểu, nó lần nữa nhảy ra khỏi lòng cô, nhảy vài bước về phía cầu thang, Cố Thu nghiêng đầu nhìn, rõ ràng nó là muốn cô tự đi xuống lầu.
Một người và một con thỏ trở lại trong phòng, thỏ con bất ngờ dùng sức nhảy lên một sợi dây tập thể dục, như một con chuột, thở hổn hển bò lên trần nhà, sau đó trần nhà xuất hiện một khe nứt, nó cố gắng chui vào bên trong.
Cố Thu: “......”
Hiểu rồi, cửa mở ra hướng sân thượng, nhưng từ phía phòng này, nó đã tạo ra một cái lỗ nhỏ.
Thỏ con nhảy từ trên trần nhà xuống, Cố Thu vững vàng tiếp được, sau đó lỗ trên trần nhà từ từ biến mất, giống như cánh cửa trên sân thượng.
Trên sân thượng là cánh cửa, trên trần nhà là cái lỗ, khó trách đồng dạng cùng một loại thực vật, trồng trong phòng lại không nhận được nhiều linh khí như trên sân thượng.
Thỏ con bỗng nhiên bắt đầu cử động không yên, miệng ba thùy của nó lại bắt đầu nhai nhóp nhép, nhìn Cố Thu với ánh mắt ngại ngùng.
Cố Thu xem hiểu, đây là lại đói bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Cố Thu lắp ráp một cái kệ đựng đồ, đặt ở trên ban công, mang chậu cây từ trên sân thượng xuống, đặt lên kệ, và trồng các loại cây khác nhau vào từng chậu.
Những củ cà rốt vừa mọc ra, cô cắt bỏ gốc và lá, phần còn lại chôn vào đất để tiếp tục mọc, ngoài ra cô còn trồng khoai tây, lạc, cải xanh, rau hẹ...
Mỗi khi trồng một thứ gì đó, Cố Thu đều phải hỏi thỏ con xem cái này nó có ăn hay không.
Cũng không biết nó có nghe hiểu không, dù sao nó đứng trên vai cô, một chân đè lên đầu cô, nửa ngồi nửa đứng, mắt dán chặt vào từng chậu cây, giống như đói bụng suốt tám trăm năm nhìn chằm chằm chén cơm của mình.
Cố Thu nửa đường liếc nhìn nó một cái, kém chút cười phun ra. Nhóc con này không biết từ khi nào biến thành dáng vẻ ánh mắt say mê, miệng nửa mở, nước dãi đều nhanh chảy ra ngoài.
Cố Thu thương yêu vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, đây là đói đến mức nào rồi, những ngày cô không trồng rau cho nó, nhóc con này đã vượt qua bằng cách nào?
Trách không được nó đói đến mức phải tự ra ngoài tìm cô.
Cố Thu nghĩ đến một lát nữa cô phải ra ngoài, trong thời gian đó, nếu những cây rau này đều bị nó kích thích sinh trưởng xong ăn hết, không phải nó lại phải đói bụng sao?
Thế là cô tìm dây thừng, đan thành một tấm lưới có mắt to, treo lên cửa sổ trên ban công, sau đó đặt một chậu trồng mướp, một chậu trồng dưa leo, bón phân thật đầy đủ, cắm que vào chậu, đầu que buộc vào lưới, để sau này chúng có thể tự leo lên.
Hai loại quả này kết trái liên tục, thời kỳ sinh trưởng lại dài, có lẽ sẽ chống đỡ được khá lâu.
Duy nhất lo lắng là bọn nó sẽ thiếu nước, cái này thì không có cách nào, cô chưa có mua thiết bị tưới nước tự động, chỉ có thể để một xô nước ở bên cạnh, nói với thỏ con: “Nếu mày kích thích chúng sinh trưởng, chúng sẽ thiếu nước, mày có thể tự tưới nước cho chúng nó không?”
Thỏ con dời mắt khỏi chậu cây, nhìn cô với đôi mắt mê mang.
Cố Thu ngồi xổm xuống nói với nó: “Trong nhà còn rất nhiều thứ chưa mua đủ, lát nữa tao còn phải ra ngoài, buổi chiều mới có thể trở về, mày ở nhà một mình một lát có được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thỏ con nghiêng đầu: “Chít chít.”
Đây chính là đồng ý nha.
Cố Thu đem lớp rèm cửa bằng voan kéo lên, không hoàn toàn ngăn cách ánh nắng mặt trời, nhưng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Sau đó, chờ máy giặt một lần nữa giặt xong một bộ chăn, cô mang ra cho vào máy sấy, rồi bỏ thêm một bộ chăn khác vào máy giặt.
Trước ngày mùng 3, cô phải giặt sạch tất cả những đồ vật thiếp thân này một lần, dù sao nước này hiện tại không dùng, đến thời kỳ hậu mạt thế liền trở thành nước bẩn.
Làm xong cái này, cô kiểm tra lại hệ thống nước, điện, khí ga, xác định thỏ con dù có nghịch ngợm cũng sẽ không đụng đến bất cứ đồ vật nguy hiểm nào, rồi cô mới đi ra ngoài.
...
Cố Thu đi đến cổng khu dân cư, mua một phần bữa sáng, vẫy tay gọi một chiếc taxi: “Bác tài, đi chợ nông sản.”
“Cô cũng đi mua đồ chuẩn bị cho mạt thế à?” Bác tài cười hỏi.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều mua mà.”
“Đúng, nhà tôi cũng mua không ít đâu, mấy ngày nay các chợ, siêu thị đều bận rộn.”
Cố Thu câu được câu không nói chuyện với bác tài, rất nhanh đã đến nơi.
Lần này ra ngoài, chủ yếu là cô muốn mua gạo, ban đầu cô định mua ít nhất là mười đến hai mươi túi, nhưng sự xuất hiện của thỏ con đã làm cô thay đổi ý định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro