Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Thông Báo Tận T...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Thử nghĩ xem, khi cô là một người bình thường ăn dưa quần chúng, một ngày nọ bỗng nhiên nghe một tin đồn, là thế giới này sắp có linh khí khôi phục, mà linh khí phục hồi sẽ mang đến thảm họa. Để ngăn chặn thảm họa này, chỉ cần giết chết một nhân vật then chốt nào đó là xong.
Cô đối với tin đồn đó khịt mũi coi thường.
Nhưng mà, chỉ nửa tháng sau, thảm họa thực sự xảy ra.
Cuộc sống yên bình và hạnh phúc của cô bị phá hủy, người thân của cô chết, bạn bè chết, cô đột nhiên mất đi tất cả, sống sót trong đau khổ và tuyệt vọng.
Rồi một ngày, cô bỗng biết rằng nhân vật then chốt trong tin đồn đó vẫn còn sống khỏe mạnh.
Lúc này cô sẽ nghĩ gì, làm gì?
Cô sẽ không rảnh mà đi cân nhắc, rõ ràng linh khí không có khôi phục mà, mạt thế cũng không phải do chuyện linh khí phục hồi gây ra, cô chỉ sẽ nghĩ, nếu nhân vật then chốt đó sớm chết đi, liệu hết thảy những chuyện này có xảy ra không?
Cô sẽ chỉ nghĩ rằng, gia đình mình đều chết hết, vậy tại sao người kia vẫn còn sống?
Cô sẽ trút hết mọi hận thù vào người mà mình chưa từng gặp mặt ấy.
Cô còn nghĩ rằng, nếu người kia chết đi, liệu mọi thứ có trở lại như trước không?
Cố Thu nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn ở cuối giường, ánh mắt hơi nheo lại.
Vậy nếu cô có cách khiến linh khí khôi phục trước khi mạt thế xảy ra thì sao?
Thế thì càng thảm hơn, linh khí khôi phục sau đó là mạt thế, cô dù không muốn thành tội nhân cũng sẽ trở thành tội nhân!
Trong lòng Cố Thu lạnh buốt, cô dường như bị đẩy vào một con ngõ cụt.
...
Đào Tầm và Hà Mỹ Thư cũng cảm thấy mình bị ép vào đường cùng, bọn họ không ngờ rằng mình sẽ bị cư dân mạng đào ra, bị chặn ngay tại sân nhà, bên ngoài tất cả đều là người.
Có người nhìn họ với ánh mắt như nhìn hung thủ giết người, có người bảo họ nên đi bệnh viện khám bệnh thần kinh, lại có người hỏi liệu linh khí khôi phục có thật hay không? Nếu có, thì sẽ mang đến tai họa gì? Thậm chí có người hỏi họ có phải là người tu tiên không, nếu đúng thì tu tiên là gì thế, dạy cho họ biết với.
Hai người vừa kinh ngạc vừa tức giận, tại sao chuyện này lại lan truyền khắp nơi như vậy?
Hà Mỹ Thư tức giận đến nỗi mặt mày tái mét: “Những tên khốn khiếp đó đã moi móc hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của em ra! Sư huynh, làm sao bây giờ? Nếu cảnh sát thực sự đến, chúng ta phải nói thế nào?”
Đào Tầm trấn tĩnh lại: “Chúng ta chỉ mới nói thôi, lại không có thật sự giết người, không sao đâu. Còn những cái khác, cứ nói là chúng ta đùa giỡn là tốt rồi, không ai có quyền bắt chúng ta cả.”
Hà Mỹ Thư cảm thấy an tâm một chút, lập tức nghiến răng nói: “Lũ ngu dân này, rõ ràng là chúng ta đang cứu bọn họ mà! Đáng lẽ nên để linh khí khôi phục, nhìn xem khi thế giới này đại biến, người đứng trên cao, là chúng ta hay là bọn họ!”
Cô ta lại nhíu mày: “Nhưng cứ thế này thì làm sao chúng ta tìm được người kia?”
Đào Tầm sắc mặt nặng nề, nói: “Hiện tại chúng ta ở huyện Tây Vũ nửa bước khó đi, chỉ có thể quay về trước.”
Hai người cứ như vậy lặng lẽ rời đi, trước khi rời khỏi, còn bày ra một trận phong ấn trong sân.
Trên đường rời khỏi huyện Tây Vũ, Hà Mỹ Thư vẫn chưa hết tức giận, mở diễn đàn huyện Tây Vũ ra, thấy trong cái chủ đề dài mấy ngàn trang kia mọi người đều đang chế nhạo hai người họ, nói rằng không biết họ biến đi đâu rồi, có phải đang xám xịt chạy trốn hay là đang đi nơi nào đó giết người không.
Cô ta nghiến chặt hàm răng, đăng ký một tài khoản, rồi gõ xuống một câu.
“Như các người mong muốn, chúng tôi đã đi rồi, việc này từ nay về sau chúng tôi sẽ không quản nữa, một đám phàm nhân ngu muội, chờ đến khi tai họa ập đến, các ngươi liền ôm nhau một chỗ mà khóc đi!”
Đào Tầm liếc nhìn cô ta một cái, thở dài: “Hà tất phải tức giận với bọn họ chứ, họ không biết gì cả. Cũng may lần này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất chúng ta đã tìm được chìa khóa ‘Đất’.”
Hà Mỹ Thư vẫn còn bực bội, nhìn vào điện thoại lại càng tức giận hơn: “Bọn họ chửi em!”
13079L: Đúng rồi, chúng tôi đều là ngu dân, các người là thần tiên, thần tiên hạ phàm vất vả rồi, thần tiên tạm biệt, chúng tôi không dám nhọc các người cứu vớt.
13080L: Hai tên ngốc cuối cùng cũng đi rồi, vậy là cái linh khí khôi phục kia đều chỉ là tưởng tượng mà thôi phải không? Nếu thực sự là cao nhân, làm sao có thể chạy trối chết? Ăn dưa lâu như vậy, hóa ra lại là dưa thối.
Hà Mỹ Thư tức giận lại ba ba đánh chữ: “Chúng tôi rời đi, chẳng phải là do các ngươi ép sao? Tôi liền nói thẳng, nhân vật then chốt của việc linh khí khôi phục có khả năng rất lớn là người của huyện Tây Vũ các người, hiện tại đuổi chúng tôi đi cũng là người huyện Tây Vũ, nếu không kịp ngăn chặn linh khí khôi phục dẫn đến thảm họa, người huyện Tây Vũ các ngươi chính là tội nhân của toàn nhân loại!”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức nổ ra trận mắng chửi.
Cố Thu lạnh lùng nhìn trận chiến lời qua tiếng lại trên diễn đàn, đừng nhìn những người này hiện tại đang mắng chửi Hà Mỹ Thư, nhưng nếu bọn họ biết nhân vật then chốt đó là cô, bọn họ sẽ lập tức quay lại chửi cô, đến khi mạt thế xảy ra, nói không chừng còn lập nhóm đến giết cô.
Cô cười khẩy một tiếng, đợi đến khi trận chiến lắng xuống, cô mới chậm rãi gõ một dòng chữ vào ô bình luận.
“Cánh cửa đã bị tổn hại
Phục hồi bị ngăn trở
Không còn cứu vãn được nữa
Ngày mùng ba tháng Giêng
Khi giọt mưa đen đầu tiên rơi xuống
Mạt thế tuyên bố bắt đầu
Chúc mọi người may mắn."
Đính kèm hình ảnh ‘Thông Báo Mạt Thế’, gửi đi.
Sau đó, cô lập tức tắt nguồn điện thoại di động, tháo thẻ SIM ra, ngón tay nghiền một cái, chiếc thẻ SIM không tên vừa mới mua đã bị linh khí nghiền nát thành bột.
Cô dùng hai tay vặn mạnh, chiếc điện thoại cũ mua từ một quầy hàng ven đường vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trên đất theo bước đi của cô, biến thành một đống rác vụn, xe chạy qua, bị cuốn vào gầm bánh xe, nát bét hoàn toàn.
Cố Thu tháo đôi găng tay đang đeo tránh để lại dấu vân tay, nhét vào trong túi, nhìn con đường dài phía trước thở ra một hơi, khẽ cười lạnh một tiếng.
Muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô? Mơ đi!
Thử nghĩ xem, khi cô là một người bình thường ăn dưa quần chúng, một ngày nọ bỗng nhiên nghe một tin đồn, là thế giới này sắp có linh khí khôi phục, mà linh khí phục hồi sẽ mang đến thảm họa. Để ngăn chặn thảm họa này, chỉ cần giết chết một nhân vật then chốt nào đó là xong.
Cô đối với tin đồn đó khịt mũi coi thường.
Nhưng mà, chỉ nửa tháng sau, thảm họa thực sự xảy ra.
Cuộc sống yên bình và hạnh phúc của cô bị phá hủy, người thân của cô chết, bạn bè chết, cô đột nhiên mất đi tất cả, sống sót trong đau khổ và tuyệt vọng.
Rồi một ngày, cô bỗng biết rằng nhân vật then chốt trong tin đồn đó vẫn còn sống khỏe mạnh.
Lúc này cô sẽ nghĩ gì, làm gì?
Cô sẽ không rảnh mà đi cân nhắc, rõ ràng linh khí không có khôi phục mà, mạt thế cũng không phải do chuyện linh khí phục hồi gây ra, cô chỉ sẽ nghĩ, nếu nhân vật then chốt đó sớm chết đi, liệu hết thảy những chuyện này có xảy ra không?
Cô sẽ chỉ nghĩ rằng, gia đình mình đều chết hết, vậy tại sao người kia vẫn còn sống?
Cô sẽ trút hết mọi hận thù vào người mà mình chưa từng gặp mặt ấy.
Cô còn nghĩ rằng, nếu người kia chết đi, liệu mọi thứ có trở lại như trước không?
Cố Thu nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn ở cuối giường, ánh mắt hơi nheo lại.
Vậy nếu cô có cách khiến linh khí khôi phục trước khi mạt thế xảy ra thì sao?
Thế thì càng thảm hơn, linh khí khôi phục sau đó là mạt thế, cô dù không muốn thành tội nhân cũng sẽ trở thành tội nhân!
Trong lòng Cố Thu lạnh buốt, cô dường như bị đẩy vào một con ngõ cụt.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Tầm và Hà Mỹ Thư cũng cảm thấy mình bị ép vào đường cùng, bọn họ không ngờ rằng mình sẽ bị cư dân mạng đào ra, bị chặn ngay tại sân nhà, bên ngoài tất cả đều là người.
Có người nhìn họ với ánh mắt như nhìn hung thủ giết người, có người bảo họ nên đi bệnh viện khám bệnh thần kinh, lại có người hỏi liệu linh khí khôi phục có thật hay không? Nếu có, thì sẽ mang đến tai họa gì? Thậm chí có người hỏi họ có phải là người tu tiên không, nếu đúng thì tu tiên là gì thế, dạy cho họ biết với.
Hai người vừa kinh ngạc vừa tức giận, tại sao chuyện này lại lan truyền khắp nơi như vậy?
Hà Mỹ Thư tức giận đến nỗi mặt mày tái mét: “Những tên khốn khiếp đó đã moi móc hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của em ra! Sư huynh, làm sao bây giờ? Nếu cảnh sát thực sự đến, chúng ta phải nói thế nào?”
Đào Tầm trấn tĩnh lại: “Chúng ta chỉ mới nói thôi, lại không có thật sự giết người, không sao đâu. Còn những cái khác, cứ nói là chúng ta đùa giỡn là tốt rồi, không ai có quyền bắt chúng ta cả.”
Hà Mỹ Thư cảm thấy an tâm một chút, lập tức nghiến răng nói: “Lũ ngu dân này, rõ ràng là chúng ta đang cứu bọn họ mà! Đáng lẽ nên để linh khí khôi phục, nhìn xem khi thế giới này đại biến, người đứng trên cao, là chúng ta hay là bọn họ!”
Cô ta lại nhíu mày: “Nhưng cứ thế này thì làm sao chúng ta tìm được người kia?”
Đào Tầm sắc mặt nặng nề, nói: “Hiện tại chúng ta ở huyện Tây Vũ nửa bước khó đi, chỉ có thể quay về trước.”
Hai người cứ như vậy lặng lẽ rời đi, trước khi rời khỏi, còn bày ra một trận phong ấn trong sân.
Trên đường rời khỏi huyện Tây Vũ, Hà Mỹ Thư vẫn chưa hết tức giận, mở diễn đàn huyện Tây Vũ ra, thấy trong cái chủ đề dài mấy ngàn trang kia mọi người đều đang chế nhạo hai người họ, nói rằng không biết họ biến đi đâu rồi, có phải đang xám xịt chạy trốn hay là đang đi nơi nào đó giết người không.
Cô ta nghiến chặt hàm răng, đăng ký một tài khoản, rồi gõ xuống một câu.
“Như các người mong muốn, chúng tôi đã đi rồi, việc này từ nay về sau chúng tôi sẽ không quản nữa, một đám phàm nhân ngu muội, chờ đến khi tai họa ập đến, các ngươi liền ôm nhau một chỗ mà khóc đi!”
Đào Tầm liếc nhìn cô ta một cái, thở dài: “Hà tất phải tức giận với bọn họ chứ, họ không biết gì cả. Cũng may lần này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất chúng ta đã tìm được chìa khóa ‘Đất’.”
Hà Mỹ Thư vẫn còn bực bội, nhìn vào điện thoại lại càng tức giận hơn: “Bọn họ chửi em!”
13079L: Đúng rồi, chúng tôi đều là ngu dân, các người là thần tiên, thần tiên hạ phàm vất vả rồi, thần tiên tạm biệt, chúng tôi không dám nhọc các người cứu vớt.
13080L: Hai tên ngốc cuối cùng cũng đi rồi, vậy là cái linh khí khôi phục kia đều chỉ là tưởng tượng mà thôi phải không? Nếu thực sự là cao nhân, làm sao có thể chạy trối chết? Ăn dưa lâu như vậy, hóa ra lại là dưa thối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Mỹ Thư tức giận lại ba ba đánh chữ: “Chúng tôi rời đi, chẳng phải là do các ngươi ép sao? Tôi liền nói thẳng, nhân vật then chốt của việc linh khí khôi phục có khả năng rất lớn là người của huyện Tây Vũ các người, hiện tại đuổi chúng tôi đi cũng là người huyện Tây Vũ, nếu không kịp ngăn chặn linh khí khôi phục dẫn đến thảm họa, người huyện Tây Vũ các ngươi chính là tội nhân của toàn nhân loại!”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức nổ ra trận mắng chửi.
Cố Thu lạnh lùng nhìn trận chiến lời qua tiếng lại trên diễn đàn, đừng nhìn những người này hiện tại đang mắng chửi Hà Mỹ Thư, nhưng nếu bọn họ biết nhân vật then chốt đó là cô, bọn họ sẽ lập tức quay lại chửi cô, đến khi mạt thế xảy ra, nói không chừng còn lập nhóm đến giết cô.
Cô cười khẩy một tiếng, đợi đến khi trận chiến lắng xuống, cô mới chậm rãi gõ một dòng chữ vào ô bình luận.
“Cánh cửa đã bị tổn hại
Phục hồi bị ngăn trở
Không còn cứu vãn được nữa
Ngày mùng ba tháng Giêng
Khi giọt mưa đen đầu tiên rơi xuống
Mạt thế tuyên bố bắt đầu
Chúc mọi người may mắn."
Đính kèm hình ảnh ‘Thông Báo Mạt Thế’, gửi đi.
Sau đó, cô lập tức tắt nguồn điện thoại di động, tháo thẻ SIM ra, ngón tay nghiền một cái, chiếc thẻ SIM không tên vừa mới mua đã bị linh khí nghiền nát thành bột.
Cô dùng hai tay vặn mạnh, chiếc điện thoại cũ mua từ một quầy hàng ven đường vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trên đất theo bước đi của cô, biến thành một đống rác vụn, xe chạy qua, bị cuốn vào gầm bánh xe, nát bét hoàn toàn.
Cố Thu tháo đôi găng tay đang đeo tránh để lại dấu vân tay, nhét vào trong túi, nhìn con đường dài phía trước thở ra một hơi, khẽ cười lạnh một tiếng.
Muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô? Mơ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro