Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Trở Về Huyện
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Hai căn nhà đã hoàn thành vào năm ngoái, lúc nhận nhà, Cố Thu đã đi xem, rất hài lòng, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ sửa sang lại và dọn vào ở, đồng thời cắt đứt quan hệ với Lưu gia.
Nhưng lúc đó cô không ngờ rằng Trần Nhã Lan sẽ vụng trộm bán đi nhà của cô, cho nên căn bản không có đề phòng, tất cả các giấy tờ đều nằm trong tay Trần Nhã Lan.
“Nhà ở Kim Quế Viên, thông gia chắc sẽ đồng ý thôi.” Dì Hoàng ngờ vực nói: “Thu Thu, nhà này cháu có thể tự làm chủ sao? Bây giờ nhà ở Kim Quế Viên mua không dễ dàng đâu.”
Cố Thu cười nói: “Nhà là của cháu, cháu tất nhiên có thể quyết định, dì cứ yên tâm.”
Sau khi mạt thế xảy ra, nhà ở Kim Quế Viên sẽ càng có giá trị hơn, nhưng cô không thể ở hai căn một mình, chi bằng bán cho dì Hoàng một căn.
“Ngày mai cháu muốn trở về một chuyến, dì cứ về thương lượng với gia đình đi, hay là cùng cháu trở về xem nhà ở luôn cũng được.”
“Được, dì gọi điện thoại về thương lượng một chút.”
Tiễn dì Hoàng, Cố Thu lộ ra vẻ mệt mỏi, bò lên giường đem mình vùi vào trong chăn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Cố Thu bị thanh âm của bạn cùng phòng làm tỉnh giấc, thấy cô ở trong phòng, mấy người họ tỏ ra kinh ngạc, vốn đang cao hứng nói chuyện cũng im bặt, ai nấy đều làm việc của mình.
Cố Thu nhàn nhạt nhìn họ một cái, kéo rèm lại tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc kéo dài đến tận sáng hôm sau, đại khái ngủ đủ rồi nên cả người tinh thần sung mãn, không phát sinh cảm mạo nóng sốt mà cô lo lắng.
Bạn bè cùng phòng đang tranh thủ đánh răng rửa mặt, cô cũng không tranh vị trí với họ, bụng đói cồn cào, nhớ lại hôm qua trước khi ngủ đã đánh răng, cô liền súc súc miệng, lấy bánh quy và cháo Bát Bảo từ ngăn kéo ra ăn.
“Ơ, chưa đánh răng mà đã ăn, thật buồn nôn.” Một người bỗng nhiên nói.
Cố Thu ngưng lại, nhìn về phía người đó.
Người kia hếch mặt: “Nhìn gì mà nhìn?” hỏi vặn, “Hôm qua Nhược Yên không phải đã đi dạy dỗ cậu sao? Sau đó đột nhiên cô ấy bị đón về nhà, có phải do cậu làm gì không?”
Cố Thu nở nụ cười: “Nhược Yên? Gọi nghe thân thiết đấy, cô ta có biết cậu là con chó nào không?”
Đối phương sững lại, không dám tin nhìn cô, rồi dữ tợn lao tới: “Cố Thu, tao đánh chết mẹ mày!”
Cố Thu đứng dậy cầm chiếc ghế dưới mông đập vào chân đối phương, đối phương hét lên một tiếng té ngã trên đất: “Mày—”
Cả phòng ký túc xá im lặng, hai bạn cùng phòng còn lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Cố Thu lạnh lùng nói: “Mẹ tao mày muốn đánh thì cứ đánh, nhưng tao, không phải người mày có thể đánh được.”
Cô bỗng nhiên đi ra ban công xách một chậu nước lớn, đổ ào lên giường của cô ta, lại đi tới tủ quần áo của cô ta ôm hết đồ ra ném vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
“Mày đã từng đổ nước lên giường tao bao nhiêu lần? Ném bao nhiêu bộ quần áo của tao? Xé bao nhiêu cuốn sách của tao? Họ Mạc kia,” Cố Thu một cước đạp chân lên người đối phương, ánh mắt âm u nhìn cô ta, “Mày thực sự nghĩ tao là tượng đất sao?”
Mạc Bân Bân rùng mình một cái, cảm giác như Cố Thu sắp bẻ gãy cổ mình. Hai người còn lại do dự một chút, định tiến lên khuyên can.
Cố Thu cười lạnh nhìn hai người, trước đây khi Mạc Bân Bân bắt nạt cô, có ai đến can ngăn đâu.
Kiếp trước, sau khi mạt thế bùng nổ, bọn họ đều bị mắc kẹt ở trong trường, trường học của họ và một vài trường cao trung xung quanh, liên hợp cùng với các khu dân cư lân cận, tạo thành một căn cứ cấp D.
Cố Thu sống cùng bọn họ trong phòng ký túc này, chăn và quần áo bị cướp đi, đồ ăn thức uống bị cướp đi, nếu không phải cuối cùng cô liều mạng cầm dao lên đối đầu với họ, chỉ sợ một thân thịt này của cô đã bị họ cắt đi ăn rồi.
Mặc dù tất cả đều do Mạc Bân Bân dẫn đầu, nhưng hai người kia cũng được hưởng lợi từ việc áp bức cô.
Cố Thu đá chiếc ghế: “Cút!”
Hai người kia không dám nói gì thêm, vội vàng đánh răng rửa mặt, đeo ba lô liền đi, Mạc Bân Bân cũng không dám cùng Cố Thu đối đầu, cũng không dám lấy quần áo trong phòng tắm, vội vàng chạy đi, chỉ là trước khi ra khỏi cửa còn không quên mạnh miệng nói một câu: “Mày đợi đấy!”
Sau khi họ rời đi, Cố Thu bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Ban đầu cô không định mang quá nhiều đồ, nhưng nghĩ tới sau tận thế, đồ đạc của cô chẳng phải muốn tiện nghi ba người này sao, thế là cô mang tất cả xuống dưới, không để lại một mảnh giấy nào, giấy còn có thể đem ra nhóm lửa sưởi ấm.
Dì Hoàng kinh ngạc, nhưng dì lao công lại rất vui khi nhận được những đồ này miễn phí.
Dì Hoàng thấp giọng hỏi Cố Thu: “Cháu làm gì thế này, không đến trường nữa à?”
“Ừm, không tới nữa, dì Hoàng, dì có muốn đi cùng cháu không?”
“A, đúng, đi chứ, dì đã xin nghỉ phép rồi, dù sao cũng còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, dì đã xin nghỉ hết rồi, con trai dì nói, trong vòng một hai tháng này phải làm đám cưới.”
Bà ấy trông rất phấn khởi, Cố Thu cũng không ngạc nhiên, con dâu của dì Hoàng đã mang thai rồi, nên mới vội vàng kết hôn.
Kiếp trước nhà dì Hoàng vẫn mua nhà trong thành phố, sau khi tận thế xảy ra, tình hình trong thành phố rất nghiêm trọng, sau này cô nghe ngóng được rằng, cả gia đình dì Hoàng đều chết ở trong thành phố.
Nhưng lần này, nếu bọn họ mua nhà ở huyện Tây Vũ, người một nhà sẽ lưu lại trong huyện, sinh mệnh an toàn sẽ được đảm bảo.
Hai căn nhà đã hoàn thành vào năm ngoái, lúc nhận nhà, Cố Thu đã đi xem, rất hài lòng, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ sửa sang lại và dọn vào ở, đồng thời cắt đứt quan hệ với Lưu gia.
Nhưng lúc đó cô không ngờ rằng Trần Nhã Lan sẽ vụng trộm bán đi nhà của cô, cho nên căn bản không có đề phòng, tất cả các giấy tờ đều nằm trong tay Trần Nhã Lan.
“Nhà ở Kim Quế Viên, thông gia chắc sẽ đồng ý thôi.” Dì Hoàng ngờ vực nói: “Thu Thu, nhà này cháu có thể tự làm chủ sao? Bây giờ nhà ở Kim Quế Viên mua không dễ dàng đâu.”
Cố Thu cười nói: “Nhà là của cháu, cháu tất nhiên có thể quyết định, dì cứ yên tâm.”
Sau khi mạt thế xảy ra, nhà ở Kim Quế Viên sẽ càng có giá trị hơn, nhưng cô không thể ở hai căn một mình, chi bằng bán cho dì Hoàng một căn.
“Ngày mai cháu muốn trở về một chuyến, dì cứ về thương lượng với gia đình đi, hay là cùng cháu trở về xem nhà ở luôn cũng được.”
“Được, dì gọi điện thoại về thương lượng một chút.”
Tiễn dì Hoàng, Cố Thu lộ ra vẻ mệt mỏi, bò lên giường đem mình vùi vào trong chăn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Cố Thu bị thanh âm của bạn cùng phòng làm tỉnh giấc, thấy cô ở trong phòng, mấy người họ tỏ ra kinh ngạc, vốn đang cao hứng nói chuyện cũng im bặt, ai nấy đều làm việc của mình.
Cố Thu nhàn nhạt nhìn họ một cái, kéo rèm lại tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc kéo dài đến tận sáng hôm sau, đại khái ngủ đủ rồi nên cả người tinh thần sung mãn, không phát sinh cảm mạo nóng sốt mà cô lo lắng.
Bạn bè cùng phòng đang tranh thủ đánh răng rửa mặt, cô cũng không tranh vị trí với họ, bụng đói cồn cào, nhớ lại hôm qua trước khi ngủ đã đánh răng, cô liền súc súc miệng, lấy bánh quy và cháo Bát Bảo từ ngăn kéo ra ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ơ, chưa đánh răng mà đã ăn, thật buồn nôn.” Một người bỗng nhiên nói.
Cố Thu ngưng lại, nhìn về phía người đó.
Người kia hếch mặt: “Nhìn gì mà nhìn?” hỏi vặn, “Hôm qua Nhược Yên không phải đã đi dạy dỗ cậu sao? Sau đó đột nhiên cô ấy bị đón về nhà, có phải do cậu làm gì không?”
Cố Thu nở nụ cười: “Nhược Yên? Gọi nghe thân thiết đấy, cô ta có biết cậu là con chó nào không?”
Đối phương sững lại, không dám tin nhìn cô, rồi dữ tợn lao tới: “Cố Thu, tao đánh chết mẹ mày!”
Cố Thu đứng dậy cầm chiếc ghế dưới mông đập vào chân đối phương, đối phương hét lên một tiếng té ngã trên đất: “Mày—”
Cả phòng ký túc xá im lặng, hai bạn cùng phòng còn lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Cố Thu lạnh lùng nói: “Mẹ tao mày muốn đánh thì cứ đánh, nhưng tao, không phải người mày có thể đánh được.”
Cô bỗng nhiên đi ra ban công xách một chậu nước lớn, đổ ào lên giường của cô ta, lại đi tới tủ quần áo của cô ta ôm hết đồ ra ném vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
“Mày đã từng đổ nước lên giường tao bao nhiêu lần? Ném bao nhiêu bộ quần áo của tao? Xé bao nhiêu cuốn sách của tao? Họ Mạc kia,” Cố Thu một cước đạp chân lên người đối phương, ánh mắt âm u nhìn cô ta, “Mày thực sự nghĩ tao là tượng đất sao?”
Mạc Bân Bân rùng mình một cái, cảm giác như Cố Thu sắp bẻ gãy cổ mình. Hai người còn lại do dự một chút, định tiến lên khuyên can.
Cố Thu cười lạnh nhìn hai người, trước đây khi Mạc Bân Bân bắt nạt cô, có ai đến can ngăn đâu.
Kiếp trước, sau khi mạt thế bùng nổ, bọn họ đều bị mắc kẹt ở trong trường, trường học của họ và một vài trường cao trung xung quanh, liên hợp cùng với các khu dân cư lân cận, tạo thành một căn cứ cấp D.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thu sống cùng bọn họ trong phòng ký túc này, chăn và quần áo bị cướp đi, đồ ăn thức uống bị cướp đi, nếu không phải cuối cùng cô liều mạng cầm dao lên đối đầu với họ, chỉ sợ một thân thịt này của cô đã bị họ cắt đi ăn rồi.
Mặc dù tất cả đều do Mạc Bân Bân dẫn đầu, nhưng hai người kia cũng được hưởng lợi từ việc áp bức cô.
Cố Thu đá chiếc ghế: “Cút!”
Hai người kia không dám nói gì thêm, vội vàng đánh răng rửa mặt, đeo ba lô liền đi, Mạc Bân Bân cũng không dám cùng Cố Thu đối đầu, cũng không dám lấy quần áo trong phòng tắm, vội vàng chạy đi, chỉ là trước khi ra khỏi cửa còn không quên mạnh miệng nói một câu: “Mày đợi đấy!”
Sau khi họ rời đi, Cố Thu bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Ban đầu cô không định mang quá nhiều đồ, nhưng nghĩ tới sau tận thế, đồ đạc của cô chẳng phải muốn tiện nghi ba người này sao, thế là cô mang tất cả xuống dưới, không để lại một mảnh giấy nào, giấy còn có thể đem ra nhóm lửa sưởi ấm.
Dì Hoàng kinh ngạc, nhưng dì lao công lại rất vui khi nhận được những đồ này miễn phí.
Dì Hoàng thấp giọng hỏi Cố Thu: “Cháu làm gì thế này, không đến trường nữa à?”
“Ừm, không tới nữa, dì Hoàng, dì có muốn đi cùng cháu không?”
“A, đúng, đi chứ, dì đã xin nghỉ phép rồi, dù sao cũng còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, dì đã xin nghỉ hết rồi, con trai dì nói, trong vòng một hai tháng này phải làm đám cưới.”
Bà ấy trông rất phấn khởi, Cố Thu cũng không ngạc nhiên, con dâu của dì Hoàng đã mang thai rồi, nên mới vội vàng kết hôn.
Kiếp trước nhà dì Hoàng vẫn mua nhà trong thành phố, sau khi tận thế xảy ra, tình hình trong thành phố rất nghiêm trọng, sau này cô nghe ngóng được rằng, cả gia đình dì Hoàng đều chết ở trong thành phố.
Nhưng lần này, nếu bọn họ mua nhà ở huyện Tây Vũ, người một nhà sẽ lưu lại trong huyện, sinh mệnh an toàn sẽ được đảm bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro