Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 30
2024-10-15 08:51:20
Thực ra người biết dùng máy khâu là Lục Gia Hinh. Ở kiếp trước, gia đình cô kinh doanh may mặc, nên cô học ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp đại học, cô còn du học ở Pháp trong ba năm để tích lũy kinh nghiệm, rồi làm việc trong một nhà máy lớn trước khi về nước. Ban đầu, cô định về làm việc cho công ty gia đình, nhưng sau khi cha cô tái hôn và sinh con trai, ông bà nội của cô đối xử với cô như kẻ thù. Cô cảm thấy không có ý nghĩa gì nên quyết định đến thành phố Phong làm việc.
Khi ở Cổ Đô, cô đã muốn kinh doanh quần áo, nhưng không có vốn, nên đành phải mở quầy bán hàng nhỏ để nuôi sống bản thân và Tiết Mậu. Bây giờ, khi đã có vốn và quan hệ, chắc chắn cô sẽ quay lại ngành nghề chính của mình.
Lục Hồng Quân biết tiếng Anh và toán của cô không tốt, giờ cô tự nguyện học thêm, ông không từ chối: “Máy ghi âm bố sẽ mua cho con sau, còn máy khâu để sau này rồi tính.”
“Còn xe đạp và đồng hồ thì sao? Trời nóng thế này mà không có quạt, con không ngủ nổi.”
Lục Hồng Quân cảm thấy đau đầu, nói: “Được, quạt điện sẽ được gửi cùng với xe đạp trong vài ngày tới. Chỉ tạm thời có từng này thôi, nhiều hơn nữa thì không có.”
Lục Gia Hinh biết không thể có được tất cả mọi thứ ngay lập tức, cô sẽ từ từ yêu cầu thêm sau khi nhận được những món này. Đúng như ngũ ca nói, nếu cô không đòi, mẹ con Đinh Tĩnh sẽ hưởng hết.
Lục Hồng Quân nhắc đến chuyện học lại: “Bố đã liên hệ xong trường rồi, thứ Hai tuần sau con sẽ bắt đầu đi học.”
Lục Gia Hinh không từ chối học lại, cô biết không chỉ Lục Hồng Quân mà cả Lục Gia Quang cũng sẽ không đồng ý nếu cô từ chối, vì vậy cô dùng kế hoãn binh: “Hôm qua dọn dẹp với Tiết Mậu, con làm có một lúc mà đã thấy tức ngực, khó thở phải nằm nghỉ. Bố, có lẽ vết thương của con đã để lại di chứng.”
Nghe vậy, Lục Hồng Quân không thể ngồi yên, ông hỏi: “Con đúng là một đứa trẻ ngốc, chuyện lớn thế sao không nói sớm? Mau lên, đi khám bệnh với bố.”
Thấy ông lo lắng như vậy, Lục Gia Hinh thầm thở dài. Lục Hồng Quân thật sự thương yêu con gái, chỉ là tình yêu đó không thể so bì với cuộc sống hạnh phúc bên mỹ nhân.
Đến bệnh viện, Lục Hồng Quân đưa cô đi kiểm tra toàn diện.
Bác sĩ xem kết quả kiểm tra và nói: “Vết thương ở đầu không để lại di chứng, các vết thương khác cũng đã lành rất tốt. Tuy nhiên, cô bị thiếu máu nghiêm trọng, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Lục Gia Hinh lập tức nói: “Bác sĩ, bây giờ tôi chỉ làm việc một chút hay đọc sách thôi cũng nhanh chóng cảm thấy rất mệt mỏi.”
Bác sĩ cho biết đây là do khí huyết không đủ, ông dặn dò: “Về nhà phải bồi bổ dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc nặng.”
Lục Gia Hinh thầm mừng,
đúng là "buồn ngủ gặp chiếu manh."
Lục Hồng Quân lo lắng hỏi: “Bác sĩ, điều này có ảnh hưởng đến việc học không?”
Lục Gia Hinh vội vàng bổ sung: “Năm nay con thi trượt đại học, bố con muốn con học lại năm sau thi tiếp. Nhưng con chỉ làm một chút việc đã khó thở, liệu con có đủ sức khỏe để học lại không?”
Bác sĩ hiểu tầm quan trọng của kỳ thi đại học, nhưng ông không thể chịu trách nhiệm nếu khuyên cô dưỡng bệnh trước khi học lại, nên ông khéo léo nhắc nhở: “Muốn cơ thể khỏe mạnh, không chỉ cần bổ sung dinh dưỡng, mà còn cần nghỉ ngơi đầy đủ.”
Lục Gia Hinh trong lòng cảm kích bác sĩ, cô ngay lập tức đưa ra câu hỏi cho Lục Hồng Quân: “Bố, bố nghĩ sức khỏe quan trọng hay việc học quan trọng?”
Lục Hồng Quân không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Sức khỏe là tài sản quý giá nhất, nếu sức khỏe không tốt thì mọi thứ đều vô nghĩa. Gia Hinh, chúng ta sẽ dưỡng sức trước, mọi thứ khác tính sau.”
Câu trả lời này khiến Lục Gia Hinh khá hài lòng.
Khi ở Cổ Đô, cô đã muốn kinh doanh quần áo, nhưng không có vốn, nên đành phải mở quầy bán hàng nhỏ để nuôi sống bản thân và Tiết Mậu. Bây giờ, khi đã có vốn và quan hệ, chắc chắn cô sẽ quay lại ngành nghề chính của mình.
Lục Hồng Quân biết tiếng Anh và toán của cô không tốt, giờ cô tự nguyện học thêm, ông không từ chối: “Máy ghi âm bố sẽ mua cho con sau, còn máy khâu để sau này rồi tính.”
“Còn xe đạp và đồng hồ thì sao? Trời nóng thế này mà không có quạt, con không ngủ nổi.”
Lục Hồng Quân cảm thấy đau đầu, nói: “Được, quạt điện sẽ được gửi cùng với xe đạp trong vài ngày tới. Chỉ tạm thời có từng này thôi, nhiều hơn nữa thì không có.”
Lục Gia Hinh biết không thể có được tất cả mọi thứ ngay lập tức, cô sẽ từ từ yêu cầu thêm sau khi nhận được những món này. Đúng như ngũ ca nói, nếu cô không đòi, mẹ con Đinh Tĩnh sẽ hưởng hết.
Lục Hồng Quân nhắc đến chuyện học lại: “Bố đã liên hệ xong trường rồi, thứ Hai tuần sau con sẽ bắt đầu đi học.”
Lục Gia Hinh không từ chối học lại, cô biết không chỉ Lục Hồng Quân mà cả Lục Gia Quang cũng sẽ không đồng ý nếu cô từ chối, vì vậy cô dùng kế hoãn binh: “Hôm qua dọn dẹp với Tiết Mậu, con làm có một lúc mà đã thấy tức ngực, khó thở phải nằm nghỉ. Bố, có lẽ vết thương của con đã để lại di chứng.”
Nghe vậy, Lục Hồng Quân không thể ngồi yên, ông hỏi: “Con đúng là một đứa trẻ ngốc, chuyện lớn thế sao không nói sớm? Mau lên, đi khám bệnh với bố.”
Thấy ông lo lắng như vậy, Lục Gia Hinh thầm thở dài. Lục Hồng Quân thật sự thương yêu con gái, chỉ là tình yêu đó không thể so bì với cuộc sống hạnh phúc bên mỹ nhân.
Đến bệnh viện, Lục Hồng Quân đưa cô đi kiểm tra toàn diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ xem kết quả kiểm tra và nói: “Vết thương ở đầu không để lại di chứng, các vết thương khác cũng đã lành rất tốt. Tuy nhiên, cô bị thiếu máu nghiêm trọng, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Lục Gia Hinh lập tức nói: “Bác sĩ, bây giờ tôi chỉ làm việc một chút hay đọc sách thôi cũng nhanh chóng cảm thấy rất mệt mỏi.”
Bác sĩ cho biết đây là do khí huyết không đủ, ông dặn dò: “Về nhà phải bồi bổ dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc nặng.”
Lục Gia Hinh thầm mừng,
đúng là "buồn ngủ gặp chiếu manh."
Lục Hồng Quân lo lắng hỏi: “Bác sĩ, điều này có ảnh hưởng đến việc học không?”
Lục Gia Hinh vội vàng bổ sung: “Năm nay con thi trượt đại học, bố con muốn con học lại năm sau thi tiếp. Nhưng con chỉ làm một chút việc đã khó thở, liệu con có đủ sức khỏe để học lại không?”
Bác sĩ hiểu tầm quan trọng của kỳ thi đại học, nhưng ông không thể chịu trách nhiệm nếu khuyên cô dưỡng bệnh trước khi học lại, nên ông khéo léo nhắc nhở: “Muốn cơ thể khỏe mạnh, không chỉ cần bổ sung dinh dưỡng, mà còn cần nghỉ ngơi đầy đủ.”
Lục Gia Hinh trong lòng cảm kích bác sĩ, cô ngay lập tức đưa ra câu hỏi cho Lục Hồng Quân: “Bố, bố nghĩ sức khỏe quan trọng hay việc học quan trọng?”
Lục Hồng Quân không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: “Sức khỏe là tài sản quý giá nhất, nếu sức khỏe không tốt thì mọi thứ đều vô nghĩa. Gia Hinh, chúng ta sẽ dưỡng sức trước, mọi thứ khác tính sau.”
Câu trả lời này khiến Lục Gia Hinh khá hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro