Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 10
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Lữ Tú Anh đi qua bắt gặp cảnh tượng này, bước chân bà khựng lại.
Chuyện này đúng là mặt trời mọc ở đằng tây mà.
Về phương diện ăn uống, trước nay Lâm Dược Phi chưa bao giờ nhường nhịn em gái.
Lữ Tú Anh đưa tay lên sờ trán Lâm Dược Phi: “Sao thế con? Sốt nên nhạt mồm nhạt miệng ăn không vô à, đến hớp nước ngọt này cũng không uống nổi luôn à con?”
“Đâu còn sốt nhiều như nãy nữa đâu ta. Sắp tới giờ cơm rồi, ăn cơm xong thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi nha.”
Lâm Khiếu sợ anh trai mình hối hận, nên nhân lúc mẹ và anh trai đang nói chuyện, cô cầm cốc dâu tây nhỏ lên ừng ực ừng ực uống cạn hết nước dừa trong cốc rồi liếm sạch khóe miệng.
Một lúc sau, một mùi thơm quen thuộc tỏa ra từ căn bếp.
Lưu Dược Phi khịt khịt lỗ mũi, anh lấy làm lạ đi vào bếp đặng xem thử: “Mẹ đang nấu món gì thế ạ?”
Ánh mắt anh dán chặt vào trong rồi, đúng là mì ăn liền thật.
Lưu Dược Phi ngắm nhìn Lữ Tú Anh trẻ trung liền nhớ tới bà khi đã có tuổi trong kiếp trước, Lữ Tú Anh luôn miệng càm ràm anh không được ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như mì ăn liền.
Anh nghĩ sơ thôi cũng tỏ tường, sự nhận thức về mì ăn liền là thực phẩm không tốt cho sức khỏe là mãi sau này mới xuất hiện.
Còn bây giờ thì mì ăn liền vẫn là một món đồ tốt trong lòng tất cả mọi người, so với mì sợi, mì dẹt nhà làm thì nó đắt đỏ hơn rất nhiều, mùi vị đó có tự nấu ở nhà đi nữa cũng không thể nấu giống được.
Thậm chí mì ăn liền còn trở thành thứ quà mang đi tặng người thân vào mỗi độ tết đến xuân về. Lữ Tú Anh vì thấy anh sốt nên đã đặc biệt chế biến món mì ăn liền này.
Lữ Tú Anh dùng đũa gắp mì ăn liền ra, gắp đầy ắp cho bát đầu tiên, bát thứ hai bà gắp đến phân nửa, đến bát thứ ba thì chỉ còn nước dùng của mì.
Bà nấu tổng cộng hai gói mì, Lâm Dược Phi ăn một gói rưỡi sẽ no, Lâm Tiếu phân nửa gói mì cũng no được bụng, còn phần bà thì chỉ không ăn sợi mì chỉ húp lấy nước mì.
Còn có sườn heo om trong thố cơm inox được bà xách về từ căn tin, Lữ Tú Anh bỏ vào nấu chung với cả mì, chia cho hai anh em Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu mỗi người vài miếng sườn to, trong chén mình lại chỉ có một miếng bé xíu.
“Thế này thì chẳng phải là giống hệt như trong quảng cáo rồi sao?” Lữ Tú Anh đắc chí, mì ăn liền trên quảng cáo có miếng sườn bự, của mình nấu cũng có miếng sườn bự.
Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu hương vị mì ăn liền, vẻ mặt đầy mê mẩn.
Mì ăn liền thơm quá đi mất.
Mình yêu nhất là món mì ăn liền.
Tiếc là bình thường ít khi mà được ăn, hôm nay mẹ nấu mì ăn liền lý do là vì anh trai sốt mà thôi.
Lâm Tiếu nhìn trộm anh trai mình, không biết mai anh trai có sốt nữa không ta?
Phía trước tô mì của Lâm Tiếu có để thêm một chiếc bát trống nhỏ, để cô bé gắp đũa mì ra chén thổi nguội bớt rồi mới cho vào miệng.
Lâm Dược Phi nhìn lấy cảnh tượng em gái xem mì ăn liền như bảo bối, còn mẹ thì cứ hớp một ngụm soup mì ăn liền gặm một miếng bánh bao không, viền mắt anh nóng hổi.
Tiền lương của nữ công nhân dệt may chỉ bấy nhiêu, Lữ Tú Anh lo cho con trai, con gái ăn ngon còn bản thân thì ngược lại.
Chẳng lẽ kiếp trước anh bị mù rồi sao, vì sao nhìn không thấy những thứ này?
Lâm Dược Phi cầm đũa lên, gắp từng miếng sườn trong bát mình cho vào bát của mẹ.
Lữ Tú Anh sững người, trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao cho phải, vội gắp miếng sườn thả lại vào trong bát con trai: “Con ăn đi, con ăn đi.”
Lâm Tiếu nhìn đống sườn trong bát của mình cũng gắp chúng lên.
Mẹ và anh trai cùng lúc lớn giọng với: “Con/em ăn của con/em đi.”
Lâm Tiếu xoa lỗ tai đau nhức của mình, mẹ và anh trai dữ quá đi.
Một bát lớn mì ăn liền nóng hôi hổi đã nằm trong bụng, cả người Lâm Dược Phi cũng theo đó mà vã mồ hôi hột.
Lữ Tú Anh mừng, "Đổ mồ hôi là tốt, ra mồ hôi là con sẽ hết sốt." Bà lấy nhiệt kế ra đo, quả nhiên thân nhiệt lại giảm thêm được phân nữa, đã về lại mức 37°5, gần như không còn sốt nữa rồi.
Lâm Dược Phi định rửa bát nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi lên giường nằm nghỉ ngơi cho lại sức.
Lữ Tú Anh thấy mật ong trong ấm thủy tinh chưa vơi đi được bao nhiêu, chau mày ra lệnh cho Lâm Dược Phi: “Con phải uống hết ấm nước này mới được phép đi ngủ đấy nhé.”
“Con không nghe những gì dì Đỗ nói hay sao, phải uống thật nhiều nước vào.”
“Con muốn ăn hũ nào trước, đào trước hay sơn tra trước?” Lữ Tú Anh cầm tuốc nơ vít trong tay, đang chuẩn bị khui hộp.
Chuyện này đúng là mặt trời mọc ở đằng tây mà.
Về phương diện ăn uống, trước nay Lâm Dược Phi chưa bao giờ nhường nhịn em gái.
Lữ Tú Anh đưa tay lên sờ trán Lâm Dược Phi: “Sao thế con? Sốt nên nhạt mồm nhạt miệng ăn không vô à, đến hớp nước ngọt này cũng không uống nổi luôn à con?”
“Đâu còn sốt nhiều như nãy nữa đâu ta. Sắp tới giờ cơm rồi, ăn cơm xong thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi nha.”
Lâm Khiếu sợ anh trai mình hối hận, nên nhân lúc mẹ và anh trai đang nói chuyện, cô cầm cốc dâu tây nhỏ lên ừng ực ừng ực uống cạn hết nước dừa trong cốc rồi liếm sạch khóe miệng.
Một lúc sau, một mùi thơm quen thuộc tỏa ra từ căn bếp.
Lưu Dược Phi khịt khịt lỗ mũi, anh lấy làm lạ đi vào bếp đặng xem thử: “Mẹ đang nấu món gì thế ạ?”
Ánh mắt anh dán chặt vào trong rồi, đúng là mì ăn liền thật.
Lưu Dược Phi ngắm nhìn Lữ Tú Anh trẻ trung liền nhớ tới bà khi đã có tuổi trong kiếp trước, Lữ Tú Anh luôn miệng càm ràm anh không được ăn những thứ không tốt cho sức khỏe như mì ăn liền.
Anh nghĩ sơ thôi cũng tỏ tường, sự nhận thức về mì ăn liền là thực phẩm không tốt cho sức khỏe là mãi sau này mới xuất hiện.
Còn bây giờ thì mì ăn liền vẫn là một món đồ tốt trong lòng tất cả mọi người, so với mì sợi, mì dẹt nhà làm thì nó đắt đỏ hơn rất nhiều, mùi vị đó có tự nấu ở nhà đi nữa cũng không thể nấu giống được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí mì ăn liền còn trở thành thứ quà mang đi tặng người thân vào mỗi độ tết đến xuân về. Lữ Tú Anh vì thấy anh sốt nên đã đặc biệt chế biến món mì ăn liền này.
Lữ Tú Anh dùng đũa gắp mì ăn liền ra, gắp đầy ắp cho bát đầu tiên, bát thứ hai bà gắp đến phân nửa, đến bát thứ ba thì chỉ còn nước dùng của mì.
Bà nấu tổng cộng hai gói mì, Lâm Dược Phi ăn một gói rưỡi sẽ no, Lâm Tiếu phân nửa gói mì cũng no được bụng, còn phần bà thì chỉ không ăn sợi mì chỉ húp lấy nước mì.
Còn có sườn heo om trong thố cơm inox được bà xách về từ căn tin, Lữ Tú Anh bỏ vào nấu chung với cả mì, chia cho hai anh em Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu mỗi người vài miếng sườn to, trong chén mình lại chỉ có một miếng bé xíu.
“Thế này thì chẳng phải là giống hệt như trong quảng cáo rồi sao?” Lữ Tú Anh đắc chí, mì ăn liền trên quảng cáo có miếng sườn bự, của mình nấu cũng có miếng sườn bự.
Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu hương vị mì ăn liền, vẻ mặt đầy mê mẩn.
Mì ăn liền thơm quá đi mất.
Mình yêu nhất là món mì ăn liền.
Tiếc là bình thường ít khi mà được ăn, hôm nay mẹ nấu mì ăn liền lý do là vì anh trai sốt mà thôi.
Lâm Tiếu nhìn trộm anh trai mình, không biết mai anh trai có sốt nữa không ta?
Phía trước tô mì của Lâm Tiếu có để thêm một chiếc bát trống nhỏ, để cô bé gắp đũa mì ra chén thổi nguội bớt rồi mới cho vào miệng.
Lâm Dược Phi nhìn lấy cảnh tượng em gái xem mì ăn liền như bảo bối, còn mẹ thì cứ hớp một ngụm soup mì ăn liền gặm một miếng bánh bao không, viền mắt anh nóng hổi.
Tiền lương của nữ công nhân dệt may chỉ bấy nhiêu, Lữ Tú Anh lo cho con trai, con gái ăn ngon còn bản thân thì ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ kiếp trước anh bị mù rồi sao, vì sao nhìn không thấy những thứ này?
Lâm Dược Phi cầm đũa lên, gắp từng miếng sườn trong bát mình cho vào bát của mẹ.
Lữ Tú Anh sững người, trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao cho phải, vội gắp miếng sườn thả lại vào trong bát con trai: “Con ăn đi, con ăn đi.”
Lâm Tiếu nhìn đống sườn trong bát của mình cũng gắp chúng lên.
Mẹ và anh trai cùng lúc lớn giọng với: “Con/em ăn của con/em đi.”
Lâm Tiếu xoa lỗ tai đau nhức của mình, mẹ và anh trai dữ quá đi.
Một bát lớn mì ăn liền nóng hôi hổi đã nằm trong bụng, cả người Lâm Dược Phi cũng theo đó mà vã mồ hôi hột.
Lữ Tú Anh mừng, "Đổ mồ hôi là tốt, ra mồ hôi là con sẽ hết sốt." Bà lấy nhiệt kế ra đo, quả nhiên thân nhiệt lại giảm thêm được phân nữa, đã về lại mức 37°5, gần như không còn sốt nữa rồi.
Lâm Dược Phi định rửa bát nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi lên giường nằm nghỉ ngơi cho lại sức.
Lữ Tú Anh thấy mật ong trong ấm thủy tinh chưa vơi đi được bao nhiêu, chau mày ra lệnh cho Lâm Dược Phi: “Con phải uống hết ấm nước này mới được phép đi ngủ đấy nhé.”
“Con không nghe những gì dì Đỗ nói hay sao, phải uống thật nhiều nước vào.”
“Con muốn ăn hũ nào trước, đào trước hay sơn tra trước?” Lữ Tú Anh cầm tuốc nơ vít trong tay, đang chuẩn bị khui hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro