Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 18

Thiên Chân Lam

2024-09-23 21:59:03

"Cuối cùng thì hai đứa cũng về rồi."

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lữ Tú Anh cầm nồi và xẻng xúc chạy ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi về chung với nhau, bà liền thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường tan tầm về nhà, hàng xóm ngồi hóng mát khi chiều thi nhau nói với Lữ Tú Anh, thằng anh mang con em đi ra ngoài rồi.

Trái tim Lữ Tú Anh cũng theo đó mà trở nên thấp thỏm.

Hàng xóm ai cũng đều lo lắng Tiếu Tiếu theo anh trai ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, đương nhiên Lữ Tú Anh lại càng lo lắng hơn. Bởi vì lần nào Lâm Tiếu ra ngoài chung với anh trai chẳng lần nào mà còn bé được trở về trong vui vẻ, nhẹ thì cũng bị khóc vì hoảng sợ khói thuốc, men rượu và những âm thanh to tiếng qua lại, nặng thì chân bị kẹt vào trong bánh xe đạp, sưng vù hơn cả một tháng.

Còn may là Lâm Dược Phi ghét em gái quá nhỏ, quá phiền phức nên không thích dắt theo con bé ra ngoài.

Sao hôm nay lại dắt theo em mình đi ra ngoài nhỉ?

"Tiểu Phi à, con dắt theo em đi đâu thế hả?" Lữ Tú Anh hỏi.

"Có đi đâu đâu ạ, chỉ là ra ngoài đạp xe dạo vòng quanh thôi." Hôm nay anh không hoàn thành được một chuyện nào cả, nhưng dù cho hoàn thành cũng phải giấu Lữ Tú Anh.

Hai đứa nhỏ không bị gì về nhà, trái tim thấp thỏm của Lữ Tú Anh cuối cùng cũng được thả lỏng, cầm nồi và xẻng xúc quay trở lại nhà bếp.

Lâm Dược Phi mệt mỏi đặt mông ngồi xuống ghế số pha.

Lâm Tiếu trừng lớn mắt, chỉ vào anh trai quay đầu gọi với vào nhà bếp: "Mẹ ơi …."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Dược Phi nhanh tay nhanh chân bịt miệng em gái mình lại.

"Ưm ưm ưm ưm." Lâm Khiếu ngọ nguậy giãy dụa khỏi tay anh trai mình, muốn tố cáo 'Mẹ ơi anh trai chưa thay quần áo đã ngồi lên sô pha'.

Lữ Tú Anh mắc bệnh sạch sẽ, cả gia đình về đến nhà đều phải thay đồ ở nhà liền, nếu vẫn còn mặc đồ đi ra ngoài thì cấm tuyệt đối không được ngồi lên ghế hay sô pha. Nếu vẫn còn mặc đồ đi ngoài đường về chưa thay mà dám ngồi lên đấy bà đều sẽ vặn đầu 'răng rắc'.

"Em hiểu chuyện chút đi chứ, mẹ mà biết được là lại phải tháo tất cả bọc ghế sô pha ra đem đi giặt một lượt đấy, mệt lắm."

Lâm Tiếu nhìn anh trai, cảm thấy kinh hãi, rõ ràng là anh trai chưa thay đồ mà đã ngồi lên ghế sô pha vậy mà còn dám đẩy lỗi lầm sang cho cô.

Lâm Tiếu vung tay đá chân về phía anh trai mình, thế nhưng anh trai chỉ cần dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng giữ chặt cô, Lâm Tiếu không chạm được vào anh trai dù chỉ là một sợi tóc.

"Ưm ưm ưm ưm." Ánh mắt Lâm Tiếu căm uất, sao cánh tay của anh trai lại dài như vậy, còn cánh tay của mình lại chỉ ngắn có bấy nhiêu đây.

Cánh tay của anh trai chỉ vừa đưa ra đã nhấc bổng được cô vào ngực, sau đó thả cô ngược về dưới rồi giữ cô ngồi im trên sô pha.

"Á." Miệng của Lâm Tiếu được thả ra, cô muốn hét to nhưng lại vội vàng lấy bàn tay bé nhỏ của mình bụm miệng lại, chính cô cũng đang mặc đồ đi ra đường và ngồi trên sô pha.

Bây giờ cô là tòng phạm với anh trai.

Nhưng cô đâu phải tự nguyện, cô là bị anh trai bức hiếp, liệu có được giảm nhẹ tội đi không?

Lâm Tiếu ngẫm lại dáng vẻ tức giận của mẹ, rụt cổ một cái, không dám tố cáo nữa.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh trai mình, không tin được anh trai lại dám dùng cách này để uy hiếp cô, quá xấu tính.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sao anh trai lại không mua chuộc cô bằng một que kem ta, nếu vậy cô có thể suy nghĩ để anh trai mua chuộc mình luôn.

Lâm Dược Phi vươn tay ra, giữ lấy chiếc đầu nhỏ đang ngọ nguậy như một con nhim nhỏ của Lâm Tiếu để cô ngồi yên một lúc.

"Có phải là anh đang không được vui đúng không?" Một lúc sau, Lâm Tiếu cảm nhận được cảm xúc của anh trai.

Anh trai giống như đang rất suy sụp, rất mỏi mệt, giống hệt với tâm trạng của cô khi dày công nghĩ ra được một cách nhảy dây chun mới nhưng lại không nhận được sự khen ngợi từ bạn bè.

Không đúng, anh trai còn nghiêm trọng hơn thế nhiều.

Sau một lúc lâu lặng thinh, Lâm Dược Phi cất lời: "Không có."

Vừa rồi anh có hơi suy sụp, nhưng giờ đã tốt lên nhiều rồi, vì có em gái nhỏ nhắn ngồi bên cạnh liên tục truyền nhiệt cho anh.

Lâm Dược Phi lại càng hiểu hơn vì sao Thẩm Vân lại muốn có con đến như vậy, trẻ nhỏ quả thực có thể khiến mọi người cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Lâm Tiếu lại càng thêm chắc chắn, anh trai đúng là đang không được vui.

Một tiếng cạch vang lên, mẹ tắt bếp gas, tiếng xẻng xúc và chảo thiếc va chạm nhau vọng ra, mẹ đang xới cơm, có thể ra khỏi phòng bếp bất cứ lúc nào.

Còn cô và anh trai đang ngồi trên ghế sô pha.

Trái tim Lâm Tiếu đập thình thịch, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, dùng hết sực lực chạy qua kéo cánh tay anh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Số ký tự: 0