Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 40
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Trùng hợp lúc này bụng Lâm Tiếu kêu lên ùng ục, ánh mắt Lữ Tú Anh nhìn về phía Lâm Tiếu lại đau lòng, áy náy.
Lâm Tiếu chẳng hề cảm thấy buồn tủi. Bởi vì đêm nay mẹ không nấu cơm nên bây giờ cả nhà đi ăn cơm tiệm. Hơn nữa, nhà ăn tập thể đã bán hết rồi, mẹ dẫn theo Lâm Tiếu đi vào quầy chọn món lầu hai.
"Muốn ăn gì?" Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu gọi món ăn.
Lâm Tiếu nhón chân lên, ngửa đầu nhìn những thẻ gỗ ghi món ăn phía sau ô vuông đưa thức ăn, nhìn lần lượt từng món.
"Thăn đường." Trên thẻ gỗ có tổng cộng năm chữ, có hai chữ Lâm Tiếu không biết.
"Thịt thăn xào giấm đường." Lâm Dược Phi giúp em gái đọc hết.
"Em muốn ăn cái này." Anh hô vào trong ô vuông: "Cho một thịt thăn xào giấm đường!”
Lâm Tiếu tóm lấy tay của anh, vẻ mặt lo lắng.
Cô chưa nói muốn ăn mà, anh đã chọn món nhanh thế này rồi.
Tuy rằng Lâm Tiếu không biết năm chữ thịt thăn xào giấm đường nhưng mà cô biết giá cả để phía sau, một miếng chín hào.
Là món có giá đắt nhất cả một dãy thẻ gỗ.
“Nấm thịt” tám hào, “thịt đậu x” sáu hào, gà cung bảo chín hào, chỉ một món thịt thăn xào giấm đường còn đắt hơn hai món khác.
Lâm Tiếu sợ đến độ túm lấy tay áo của anh trai, nhưng anh trai không hiểu nỗi lo lắng của cô, nói: "Em sao thế? Không nhìn thấy thì để anh bế em lên.”
Chỉ có mẹ hiểu Lâm Tiếu đang suy nghĩ gì, bà sờ sờ đầu Lâm Tiếu: “Chọn nó đi, không đắt, thịt thăn xào giấm đường là món con thích ăn."
"Hôm nay bữa này là anh của con mời."
Giọng điệu của mẹ có chút kỳ lạ.
Lữ Tú Anh lại chọn món nấm mèo xào thịt, bây giờ Lâm Tiếu biết chữ chính giữa gọi là “nấm mèo” rồi, còn có một món thịt heo thái sợi xào.
"Thêm ba bát cơm, một lon Kiện Lực Bảo."
Lâm Tiếu trừng to mắt. Kiện Lực Bảo.
Cô lén nhìn mẹ, mẹ đã không còn tức giận nữa à? Mẹ vẫn điềm tĩnh, giọng điệu nói chuyện cũng cứng rắn, rõ ràng là vẫn còn tức giận.
Thật kỳ lạ. Mẹ vừa tức vừa chọn Kiện Lực Bảo.
Qua giờ cơm, trong phòng ăn đã không còn mấy người nữa, một bàn đồ ăn đã gọi của Lâm Tiếu rất nhanh đã được bưng lên rồi. Món thịt thăn xào giấm đường bốc hơi nóng được đặt ở trước mặt Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nhắc nhở cô: "Cẩn thận bị bỏng."
Lâm Tiếu cẩn thận cắn một cái, hai mắt hạnh phúc nheo lại, thịt thăn xào giấm đường quá là ngon, mùi vị chua chua ngọt ngọt, bên ngoài giòn giòn, bên trong mềm.
"Mẹ, sao mẹ biết con thích ăn thịt thăn xào giấm đường?” Lâm Tiếu hiếu kỳ nói.
Lữ Tú Anh đáp: "Trước kia, lúc ăn cơm con rất thích ăn nó."
Lâm Tiếu kinh ngạc: "Trước kia con từng ăn hả?"
Cô cảm giác đây là lần đầu tiên mình ăn thịt thăn xào giấm đường.
Lữ Tú Anh suy nghĩ một chút, lần trước khi Lâm Tiếu ăn thịt thăn xào giấm đường là chuyện lúc cô ba tuổi, nhỏ như vậy chắc chắn không nhớ.
Món ăn như thịt thăn xào giấm đường, Lữ Tú Anh làm không ngon, nhà ăn cơm tập thể không có, quầy đồ ăn thì bà không nỡ gọi.
Tiền lương một người nuôi hai đứa con, đâu đâu cũng phải tính toán.
Ăn mặc của Lâm Tiếu kém rất xa với con của gia đình vợ chồng công nhân viên trong xưởng, nhất là gia đình vợ chồng công nhân viên chỉ có một con.
Bây giờ bọn nhỏ trong ký túc công nhân đều mặc quần áo mua từ bên ngoài, kiểu dáng đúng là đẹp thật, chỉ có Lâm Tiếu mùa đông mùa hè, từ trên xuống dưới đều là quần áo Lữ Tú Anh tự mình dùng máy may làm.
Đương nhiên Lữ Tú Anh biết tiền quan trọng cỡ nào, tiền lương cao như vậy bà cũng động lòng, chỉ là…
Bà mở Kiện Lực Bảo, rót cho Lâm Tiếu nửa ly.
Lâm Tiếu bé bỏng không biết ưu sầu của mẹ, cô nhìn chằm chằm vào bong bóng khí xì xì của Kiện Lực Bảo, rút ra một cây đũa sạch sẽ cho vào trong ly thủy tinh, dùng sức khuấy khuấy khuấy.
Chiếc đũa va chạm ly thủy tinh, phát ra tiếng keng keng. Lâm Dược Phi thắc mắc nhìn xem em gái, hỏi: "Em đang làm gì thế?”
Lâm Tiếu: “Khuấy chút là sẽ không cay nữa.”
Theo từng vòng khuấy của Lâm Tiếu, bong bóng khí ùng ục trong nước Kiện Lực Bảo trong ly thủy tinh đã bể và bốc ra ngoài.
Lâm Tiếu còn chưa biết thưởng thức mỹ vị đồ uống có khí ga, cảm thấy đồ uống có bong bóng khí khi uống vào trong miệng sẽ cay.
Bất kể là Coca, Sprite hay là Kiện Lực Bảo, cô đều rót vào trong ly sau đó dùng chiếc đũa khuấy trước, như vậy sẽ không có vị đáng sợ, vị ngọt lan tràn đặc biệt ngon.
Lâm Dược Phi lộ vẻ ức chế, khí ga đã bị khuấy đi hết, nói: "Cái này có khác gì uống nước chè không!”
Lâm Tiếu chẳng hề cảm thấy buồn tủi. Bởi vì đêm nay mẹ không nấu cơm nên bây giờ cả nhà đi ăn cơm tiệm. Hơn nữa, nhà ăn tập thể đã bán hết rồi, mẹ dẫn theo Lâm Tiếu đi vào quầy chọn món lầu hai.
"Muốn ăn gì?" Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu gọi món ăn.
Lâm Tiếu nhón chân lên, ngửa đầu nhìn những thẻ gỗ ghi món ăn phía sau ô vuông đưa thức ăn, nhìn lần lượt từng món.
"Thăn đường." Trên thẻ gỗ có tổng cộng năm chữ, có hai chữ Lâm Tiếu không biết.
"Thịt thăn xào giấm đường." Lâm Dược Phi giúp em gái đọc hết.
"Em muốn ăn cái này." Anh hô vào trong ô vuông: "Cho một thịt thăn xào giấm đường!”
Lâm Tiếu tóm lấy tay của anh, vẻ mặt lo lắng.
Cô chưa nói muốn ăn mà, anh đã chọn món nhanh thế này rồi.
Tuy rằng Lâm Tiếu không biết năm chữ thịt thăn xào giấm đường nhưng mà cô biết giá cả để phía sau, một miếng chín hào.
Là món có giá đắt nhất cả một dãy thẻ gỗ.
“Nấm thịt” tám hào, “thịt đậu x” sáu hào, gà cung bảo chín hào, chỉ một món thịt thăn xào giấm đường còn đắt hơn hai món khác.
Lâm Tiếu sợ đến độ túm lấy tay áo của anh trai, nhưng anh trai không hiểu nỗi lo lắng của cô, nói: "Em sao thế? Không nhìn thấy thì để anh bế em lên.”
Chỉ có mẹ hiểu Lâm Tiếu đang suy nghĩ gì, bà sờ sờ đầu Lâm Tiếu: “Chọn nó đi, không đắt, thịt thăn xào giấm đường là món con thích ăn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm nay bữa này là anh của con mời."
Giọng điệu của mẹ có chút kỳ lạ.
Lữ Tú Anh lại chọn món nấm mèo xào thịt, bây giờ Lâm Tiếu biết chữ chính giữa gọi là “nấm mèo” rồi, còn có một món thịt heo thái sợi xào.
"Thêm ba bát cơm, một lon Kiện Lực Bảo."
Lâm Tiếu trừng to mắt. Kiện Lực Bảo.
Cô lén nhìn mẹ, mẹ đã không còn tức giận nữa à? Mẹ vẫn điềm tĩnh, giọng điệu nói chuyện cũng cứng rắn, rõ ràng là vẫn còn tức giận.
Thật kỳ lạ. Mẹ vừa tức vừa chọn Kiện Lực Bảo.
Qua giờ cơm, trong phòng ăn đã không còn mấy người nữa, một bàn đồ ăn đã gọi của Lâm Tiếu rất nhanh đã được bưng lên rồi. Món thịt thăn xào giấm đường bốc hơi nóng được đặt ở trước mặt Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nhắc nhở cô: "Cẩn thận bị bỏng."
Lâm Tiếu cẩn thận cắn một cái, hai mắt hạnh phúc nheo lại, thịt thăn xào giấm đường quá là ngon, mùi vị chua chua ngọt ngọt, bên ngoài giòn giòn, bên trong mềm.
"Mẹ, sao mẹ biết con thích ăn thịt thăn xào giấm đường?” Lâm Tiếu hiếu kỳ nói.
Lữ Tú Anh đáp: "Trước kia, lúc ăn cơm con rất thích ăn nó."
Lâm Tiếu kinh ngạc: "Trước kia con từng ăn hả?"
Cô cảm giác đây là lần đầu tiên mình ăn thịt thăn xào giấm đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Tú Anh suy nghĩ một chút, lần trước khi Lâm Tiếu ăn thịt thăn xào giấm đường là chuyện lúc cô ba tuổi, nhỏ như vậy chắc chắn không nhớ.
Món ăn như thịt thăn xào giấm đường, Lữ Tú Anh làm không ngon, nhà ăn cơm tập thể không có, quầy đồ ăn thì bà không nỡ gọi.
Tiền lương một người nuôi hai đứa con, đâu đâu cũng phải tính toán.
Ăn mặc của Lâm Tiếu kém rất xa với con của gia đình vợ chồng công nhân viên trong xưởng, nhất là gia đình vợ chồng công nhân viên chỉ có một con.
Bây giờ bọn nhỏ trong ký túc công nhân đều mặc quần áo mua từ bên ngoài, kiểu dáng đúng là đẹp thật, chỉ có Lâm Tiếu mùa đông mùa hè, từ trên xuống dưới đều là quần áo Lữ Tú Anh tự mình dùng máy may làm.
Đương nhiên Lữ Tú Anh biết tiền quan trọng cỡ nào, tiền lương cao như vậy bà cũng động lòng, chỉ là…
Bà mở Kiện Lực Bảo, rót cho Lâm Tiếu nửa ly.
Lâm Tiếu bé bỏng không biết ưu sầu của mẹ, cô nhìn chằm chằm vào bong bóng khí xì xì của Kiện Lực Bảo, rút ra một cây đũa sạch sẽ cho vào trong ly thủy tinh, dùng sức khuấy khuấy khuấy.
Chiếc đũa va chạm ly thủy tinh, phát ra tiếng keng keng. Lâm Dược Phi thắc mắc nhìn xem em gái, hỏi: "Em đang làm gì thế?”
Lâm Tiếu: “Khuấy chút là sẽ không cay nữa.”
Theo từng vòng khuấy của Lâm Tiếu, bong bóng khí ùng ục trong nước Kiện Lực Bảo trong ly thủy tinh đã bể và bốc ra ngoài.
Lâm Tiếu còn chưa biết thưởng thức mỹ vị đồ uống có khí ga, cảm thấy đồ uống có bong bóng khí khi uống vào trong miệng sẽ cay.
Bất kể là Coca, Sprite hay là Kiện Lực Bảo, cô đều rót vào trong ly sau đó dùng chiếc đũa khuấy trước, như vậy sẽ không có vị đáng sợ, vị ngọt lan tràn đặc biệt ngon.
Lâm Dược Phi lộ vẻ ức chế, khí ga đã bị khuấy đi hết, nói: "Cái này có khác gì uống nước chè không!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro