Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 45

Thiên Chân Lam

2024-09-23 21:59:03

"Cô giáo Uông, tôi đến phòng tài vụ trước nha." Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng bỏ đi.

Đồng nghiệp xấu hổ nhưng cô giáo Uông không xấu hổ chút nào.

Cô giáo Uông nói xấu sau lưng học sinh, bị người nhà bắt gặp nhưng vẻ mặt không chột dạ tí nào: "Vì sao Lâm Tiếu không phải là một đứa trẻ ngoan, trong lòng người nhà các người còn không biết sao!"

Đôi lông mày màu nâu mới vẽ của cô giáo Uông nhướng lên cao, liệt kê hai tội lớn của Lâm Tiếu với Lâm Dược Phi: "Thành tích đếm ngược, kỷ luật cũng đếm ngược."

"Cả khối chỉ có mình em ấy không biết ghép vần, đề số học thì sai hơn nửa bài. Học không giỏi thì thôi, từ đó giờ tôi chưa từng thấy cô bé nào không nghe lời giống như em ấy. Đang trong lớp học thì đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi phòng học."

Lâm Dược Phi góp nhặt ra sự thật từ trong lời than phiền liên tục của cô giáo Uông.

Bởi vì trước đây Lâm Tiếu vừa đi nhà trẻ đã bị bệnh nên hầu như em ấy chưa từng đến nhà trẻ, cho nên lúc mới vào tiểu học thì chẳng biết gì.

Các bạn học khác đều đã học ghép vần và đếm số ở nhà trẻ trước, Lâm Tiếu thì chưa từng học.

Trong nhà trẻ dạy các học sinh “quy tắc đi học”, các quy tắc đi học phải ngồi ngay ngắn, không được nói chuyện riêng, có việc gì thì giơ tay xin giáo viên thì Lữ Tú Anh cho rằng giáo viên sẽ dạy, cô giáo Uông thì cho rằng các học sinh toàn khối đều sẽ biết, kết quả cuối cùng không ai nói với Lâm Tiếu.

Vì thế ngày đầu tiên Lâm Tiếu đi học, đang học giữa chừng muốn đi WC, cô nhớ lúc báo danh mẹ có chỉ vị trí WC cho cô nên tự mình chạy ra khỏi phòng học và đã để lại ấn tượng vô cùng kém với cô giáo Uông chủ nhiệm lớp.

Sau này, cô giáo Uông phát hiện Lâm Tiếu không biết ghép vần và cũng không biết đếm số thì hoàn toàn xem Lâm Tiếu như là “học sinh yếu kém”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Dược Phi ngắt ngang lời phàn nàn không ngớt của cô giáo Uông.

"Cô giáo Uông, đây đều là chuyện lúc khai giảng lớp một. Hiện tại Lâm Tiếu đã sắp lên lớp hai, cũng đã không tự ý chạy ra khỏi lớp khi đang học lâu rồi mà. Kỳ nghỉ hè ghép vần và số học của em ấy cũng tiến bộ rất nhiều, cô đừng nên dùng cái nhìn như trước khi nhìn học sinh."

"Cô có thể nói thành tích của Lâm Tiếu kém, từng có lúc không tuân thủ kỷ luật, đây là đánh giá khách quan."

"Nhưng cô không thể sử dụng giọng điệu chế giễu ở sau lưng nói Lâm Tiếu không xứng đeo cặp sách của bé ngoan, nói Lâm Tiếu không phải bé ngoan."

"Em ấy trung thực, hiền lành, biết quan tâm người nhà, là đứa bé ngoan."

Vẻ chế giễu trên mặt cô giáo Uông càng nhiều hơn: "Ở trong trường thì mấy thứ này có là cái gì chứ, bé ngoan là phải học giỏi, tuân thủ kỷ luật."

"Cậu nói Lâm Tiếu tiến bộ, tôi sẽ chờ, xem thử xem học kỳ này em ấy có thể thi được mấy điểm."

Lâm Dược Phi hít một hơi, phải công nhận bản thân mình quá tốt tính rồi, nếu đứng trước mặt không phải là chủ nhiệm lớp của Lâm Tiếu thì anh đã chửi bậy lâu rồi.

Nói chuyện không có tác dụng, trong đầu Lâm Dược Phi đột nhiên hiện lên ngôn ngữ mạng mà lúc trước anh đã nhìn thấy, anh và cô giáo Uông hoàn toàn không có tiếng nói chung. 

"Được rồi cô giáo Uông, cô cứ làm việc trước đi, tôi phải đi đây." Lâm Dược Phi nhanh chóng ngắt ngang buổi trò chuyện này.

"Này." Cô giáo Uông vẫn chưa định thần lại thì Lâm Dược Phi đã sải bước đi mất.

"Đây là phụ huynh kiểu gì vậy chứ?" Cô giáo Uông tặc lưỡi ra tiếng, đi về phía phòng tài vụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên đường đến công ty xây dựng, Lâm Dược Phi đạp xe như bay.

Có thể thấy, vừa rồi anh nói nhiều với cô giáo Uông như vậy nhưng cô giáo Uông hoàn toàn không biết bản thân mắc lỗi và sẽ không thay đổi.

Không thể để giáo viên như vậy làm chủ nhiệm lớp của Lâm Tiếu. 

Không thể để Lâm Tiếu học sáu năm tiểu học với một giáo viên như vậy được. 

Phải chuyển lớp cho Lâm Tiếu.

Lâm Dược Phi định sau khi về nhà thì hỏi Lữ Tú Anh xem có quen biết ai ở trong trường tiểu học trực thuộc không để chuyển lớp cho Lâm Tiếu, đổi một giáo viên tốt hơn.

Lâm Tiếu đang cùng các bạn học tổng vệ sinh phòng học lớp 2/1 nên hoàn toàn không biết anh mình gặp cô giáo Uông ở bên ngoài tòa nhà dạy học.

Trong phòng học không có giáo viên, một đám học sinh tiểu học tổng vệ sinh nhanh chóng trở thành đùa giỡn.

Hai bạn nam cầm chổi đánh nhau, miệng phát ra tiếng kêu kỳ lạ ha ha hí hí.

Một bạn nam thì ướt nhẹp.

Cây lau nhà nhỏ từng nước tạo thành vòng tròn trên sàn trong phòng học.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Số ký tự: 0