Chương 30 - All In Tàu Biển Hoa Hạ

Không, Thầy Muốn

Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca

2024-08-07 18:48:51

Không khí có chút căng thẳng, Từ Chỉ Tích nhìn đồng hồ đeo tay: "Thời gian không còn sớm, thầy Bạch, tôi phải về ký túc xá nghỉ ngơi, nếu rảnh thì nói chuyện sau.”

“Trần Giang Hà, cậu cũng về sớm một chút, việc hợp tác tối nay rất thú vị, nhưng lần sau không được như vậy.”

“Được.”

Trần Giang Hà đồng ý rất sảng khoái, đưa mắt nhìn cô Từ xoay người đi vào tòa nhà công nhân viên chức, nhìn Bạch Khải Đông cũng nhìn chăm chú vào bóng lưng Từ Chỉ Tích, anh cười hỏi một câu: “Thầy Bạch, thầy có muốn biết tối nay cô giáo Từ vì sao vui vẻ không?”

“Không muốn.”

“Không, thầy muốn, em nói cho thầy biết, là bởi vì cô Từ cùng em ****.”

Trần Giang Hà nói được một nửa thì âm thanh không còn phát ra nữa, những từ phía sau lại dùng môi ngữ biểu đạt.

Bạch Khải Đông bị anh khơi dậy sự tò mò, nhìn nửa ngày lại không hiểu ý gì, Trần Giang Hà lại cười hì hì hỏi: "Thầy Bạch, thầy đã hiểu chưa?"

“Hiểu...” Bạch Khải Đông trợn trắng mắt, dường như đang nói hiểu cái rắm.

Trần Giang Hà ha ha cười, còn nói: "Thầy Bạch, vừa rồi thầy nói cái kia cái gì P2P, em cảm thấy rất có hứng thú đấy, thầy bớt chút thời gian mang em đi nghiên cứu đi?"

"Được, chỉ cần em muốn tìm hiểu, lúc nào cũng có thể đến tìm thầy!”

Mặt Bạch Khải Đông không chút thay đổi gật đầu, thầm nghĩ đây chính là ngươi tự tìm, sau này ta đào hố chôn ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ không ra!

“Cám ơn thầy Bạch, thầy thật sự là người tốt.”

Trần Giang Hà coi như không nhìn thấy ánh mắt u ám trong mắt Bạch Khải Đông, cười híp mắt phát thẻ người tốt, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Khải Đông nhìn Trần Giang Hà đi xa, nhớ đến lúc vừa đến, anh và Từ Chỉ Tích gần như dán mặt vào nhau, sâu trong nội tâm nghĩ đến một suy nghĩ âm hiểm nào đó, lập tức lại kiên định vài phần.

“Lớp trưởng!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Trần Giang Hà đối mặt với Bạch Khải Đông xong thì chạy như bay về phía ký túc xá, đột nhiên trong bụi cỏ truyền đến một tiếng la hét, sau đó nhảy ra một người.

“Mẹ kiếp, hù chết ông đây rồi.”

Trần Giang Hà hoảng sợ, lui sang bên cạnh vài bước, anh còn tưởng rằng sẽ có một người đàn ông mạnh mẽ, tay cầm đại bảo kiếm Demacia lao ra khỏi bãi cỏ, không ngờ đó lại là Lâm Tư Tề với vòng eo mảnh khảnh 36D đang cầm hoa trên tay.

“Lớp trưởng, có phải cậu làm chuyện gì xấu nên chột dạ không?”

Lâm Tư Tề cợt nhả nhìn Trần Giang Hà.

“Chột dạ cái đinh, lần sau đừng đột nhiên tập kích, nếu không tôi thật sự sẽ tìm mấy tráng hán đè cậu lại, cởi quần treo lên đánh.”

Trần Giang Hà dùng vẻ mặt "uy hiếp" nói.

Nhưng Lâm Tư Tề tuyệt đối không sợ, thậm chí nháy mắt mấy cái nói: "Đè thì đè, tại sao phải tìm tráng hán, tự mình động thủ không tốt sao?"

“Cậu còn nhỏ, không hiểu lạc thú của nhiều người.”

Trần Giang Hà nghiêm trang phản bác.

“Ý~~~ tôi tuyệt đối không nhỏ.”

Lâm Tư Tề hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời Trần Giang Hà nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghịch ngợm hỏi anh. “Cậu có muốn sờ thử không?”

“Được đấy.”

Trần Giang Hà giơ tay lên, giả vờ giả vịt nắm chặt về phía hư không, đôi mắt còn đặc biệt nheo lại như đang hưởng thụ, trong đầu không kìm lòng được hiện lên một câu vè hồi trung học:

“Ngẩng đầu nặng trình trịch, cúi đầu vô mũi chân, chạy bộ sóng gió hiện, đỡ nằm tràn mép giường.”

“Một bàn tay nắm không đầy đủ, phải một đôi tay mới được.”

Lâm Tư Tề vừa phóng khoáng lại tự tin.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hềy?” Trần Giang Hà bị những lời này của cô chọc cho ngứa ngáy, trêu chọc một câu: "Con gái các cậu có phải thường xuyên tự lấy tay đo kích cỡ trong lúc tắm không?"

“Thỉnh thoảng.” Lâm Tư Tề cười nhạt, nói: “Chủ yếu là bạn cùng phòng thích leo lên núi cao...”

“Khụ khụ.” Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng, đều nói nữ sinh háo sắc hơn nam sinh, ký túc xá nữ sinh chơi còn phóng khoáng hơn nam sinh, xem ra những điều ấy thật sự tồn tại.

“Tôi nói đùa thôi, đừng cho là thật nha.”

Lâm Tư Tề cười che giấu, chợt đưa hoa tươi trong tay đến trước mặt anh: "Bài hát buổi tối kia hát hay quá, nhịn không được muốn tặng cho cậu một bó hoa, nể tình nhận lấy đi.”

“Là Lâm bí thư tất nhiên phải nể mặt.”

Trần Giang Hà nhận lấy, thuận tiện nhắc nhở: "Nhưng không thể trồng hoa si với tôi được.”

Lâm Tư Tề hất cằm, cười nói: "Ai trồng hoa si, bó hoa này thật ra là đại diện cho nữ sinh cả lớp biểu đạt tình cảm sùng bái, thuận tiện chúc mừng lớp trưởng đạt được quyền ưu tiên chọn bạn gái bốn năm đại học."

Trần Giang Hà khoát tay nói: "Khiêm tốn một chút, ưu tiên chọn bạn gái cũng không phải có thể công kích không giới hạn, không có gì để chúc mừng.”

"Công kích không giới hạn?"

Lâm Tư Tề chớp chớp mắt, rồi lại hứng thú nhìn eo Trần Giang Hà, muốn xem con chồn của anh quấn ở đâu.

“Con gái phải rụt rè chút, đừng nhìn lung tung.”

Trần Giang Hà tránh ánh mắt của cô, lạnh lùng lắc đầu, đại điêu đồng bộ với nhịp đầu của anh: “Tôi về ký túc xá tắm rửa rồi ngủ, cậu cũng có thể về ngủ tiếp, buổi tối đừng nhớ đến tôi mà nằm mơ, tôi không chịu trách nhiệm."

“Ý ~”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - All In Tàu Biển Hoa Hạ

Số ký tự: 0