Chương 30 - All In Tàu Biển Hoa Hạ
Tại Sao Lại Không Vỗ Tay? Tôi Ngày Hôm Qua Ký Được Ba Hợp Đồng
Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca
2024-08-07 18:48:51
Nhìn thấy cái tên này, Trần Giang Hà lập tức nhớ lại.
Kiếp trước anh từng đồng thời xuất hiện với Diệp Tiểu Dung ở công ty này , chỉ có điều lúc đó cô không phải là trưởng phòng Diệp mà là Diệp tổng, Phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Việt Đông.
Trần Giang Hà cũng có ấn tượng về người đàn ông trung niên mập mạp kia, giám đốc nghiệp vụ, Hoàng Thế Hiền.
Giám đốc Hoàng là một người tính tình thất thường, lúc có thành tích thì cợt nhả, mang theo mọi người đi tắm xông hơi, cùng nhau cười ha ha. Lúc không có thành tích thì trở mặt vô tình, bật hết hỏa lực cuống họng, mắng tất cả mọi người không ngóc đầu lên được.
Đánh một cái tát lại cho viên kẹo là thủ đoạn thường dùng của các PUA. Loại người như này bình thường cũng chỉ làm đến được giám đốc là hết mức.
"Đi theo tôi đi."
Diệp Tiểu Dung quan sát Trần Giang Hà mấy lần rồi mang theo anh đi tới phòng họp.
Vừa tới cửa phòng họp đã nghe được một giọng nam hùng hậu truyền đến, chính là đang thô tục mắng chửi người.
"Tôi không thể hiểu nổi, đám người vô dụng các người đã làm gì trong từng đấy ngày?"
"Đều là dựa vào trích phần trăm để ăn cơm, thành tích lại kém thành cái dạng này. Các người rốt cuộc có nghiêm túc đi chào hỏi khách hàng hay không, có dụng tâm làm việc hay không?"
"Tôi nhấn mạnh một lần nữa, công ty không nuôi kẻ nhàn rỗi, không giữ người ngu dốt, không nuôi thùng cơm! Nếu như không chuyên tâm làm việc, muốn rời đi công ty thì lối ra ở ngay kia, lập tức nộp đơn nghỉ việc, tôi sẽ phê chuẩn tại chỗ!"
Nói đến cuối, Hoàng Thế Hiền gần như là gân giọng lên mà gầm thét.
"Cậu đừng sợ, giám đốc Hoàng thực ra là người rất tốt, chỉ là có chút nóng nảy."
Diệp Tiểu Dung quay đầu nói với Trần Giang Hà.
"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu một cái, dùng ánh mắt biểu đạt: Tôi tin.
Chờ tiếng mắng bên trong yên tĩnh trở lại, Diệp Tiểu Dung liền dẫn Trần Giang Hà tiến vào phòng hội nghị.
Hoàng Thế Hiền chú ý thấy có người mới đi vào, mở bình giữ nhiệt ra uống hớp nước, thấm giọng một cái, ánh mắt rơi xuống trên người một nam tử trẻ tuổi đeo kính.
"Các người nên học tập Lý Thiên Hải nhiều hơn, là sinh viên hàng đầu của đại học Quảng Đông, người ta hoàn toàn có thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, nhưng lại có thể hạ mình chạy nghiệp vụ với những người chân đất như chúng ta. Hơn nữa, người ta còn cần cù chăm chỉ!"
"Hôm nay là ngày thứ tám cậu ấy tiến vào công ty thực tập, đã ký được 4 hợp đồng, mọi người vỗ tay khuyến khích!"
Nói xong, giám đốc Hoàng dẫn đầu vỗ tay, những người khác cũng lập tức vỗ theo.
Lý Thiên Hải đẩy mắt kính một cái, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ, thoạt nhìn rất hưởng thụ bầu không khí này.
Vào lúc tất cả mọi người đang vỗ tay, Hoàng Thế Hiền chú ý tới có một gương mặt lạ hoắc ở bên trong phòng hội nghị, dáng vẻ lại vô cùng thờ ơ không hợp quy cách, không nhịn được cau mày hỏi một câu: "Người mới tới phía sau, cậu tên là gì?"
"Trần Giang Hà." Trần Giang Hà báo tên.
"Tại sao cậu lại không vỗ tay?" Hoàng Thế Hiền hỏi anh, vẻ mặt không vui: "Đứng lên trả lời tôi."
Trần Giang Hà đứng lên, lấy ra ba bản hợp đồng từ trong túi, bình tĩnh nói: "Tôi ngày hôm qua ký được 3 hợp đồng."
"Cái gì?!"
Hoàng Thế Hiền đột nhiên nhíu mày, sải bước về phía Trần Giang Hà, trong lòng tự nhủ một người mới tới đây ngày đầu tiên mà dám lấy việc này ra đùa thì ông ta sẽ trực tiếp ném người ra ngoài.
Sau khi đến bên cạnh, Trần Giang Hà xếp ba bản hợp đồng kia thành một hàng.
"Thật đúng là ký được 3 hợp đồng?!"
Hoàng Thế Hiền cầm ba bản hợp đồng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần. Ông ta không ngờ rằng, tiểu tử trước mắt này lại lợi hại như vậy!
"Được! Tốt! Người mới ngày thứ nhất báo danh, đã trực tiếp ký được 3 hợp đồng, làm tốt lắm!" Hoàng Thế Hiền sảng khoái cười lớn, lập tức trở mặt. Mặt mày rạng rỡ, giơ tay lên khoác ở trên vai Trần Giang Hà, mang theo anh đi đến trước bục: "Giang Hà, cậu chia sẻ một chút với mọi người ở phía dưới, làm sao để ký được 3 hợp đồng này?"
"Thực ra cũng không có gì, chỉ là may mắn mà thôi." Trần Giang Hà đứng trước mọi người, cợt nhả nói một câu.
Tất cả nhân viên ở đây đều đồng ý sâu sắc với câu nói này. Dù sao tiểu tử này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa lại là người mới, nếu không phải do may mắn thì sao có thể ký được 3 hợp đồng trong ngày đầu tiên?
Trần Giang Hà liếc nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nói tiếp: "Cửa hàng đều tiên mà tôi đến nói chuyện là một cửa hàng mới, bà chủ tương đối dễ nói chuyện, nói chuyện một hồi liền đồng ý ký. Sau khi ký hợp đồng xong, bà chủ lại giới thiệu cho tôi ông chủ ở sát đó, cũng vui vẻ hoàn thành. Người thứ ba thấy hai chủ tiệm kia đều ký hợp đồng với tôi, sợ sau này chuyện làm ăn của mình sẽ kém bọn họ. Ngay sau đó, hắn đã chủ động tìm tôi nói chuyện hợp tác, thuận thế ký kết."
Anh vừa dứt lời, đám nhân viên ở bên dưới đều có chút sững sờ.
------
Dịch: MBMH Translate
Kiếp trước anh từng đồng thời xuất hiện với Diệp Tiểu Dung ở công ty này , chỉ có điều lúc đó cô không phải là trưởng phòng Diệp mà là Diệp tổng, Phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Việt Đông.
Trần Giang Hà cũng có ấn tượng về người đàn ông trung niên mập mạp kia, giám đốc nghiệp vụ, Hoàng Thế Hiền.
Giám đốc Hoàng là một người tính tình thất thường, lúc có thành tích thì cợt nhả, mang theo mọi người đi tắm xông hơi, cùng nhau cười ha ha. Lúc không có thành tích thì trở mặt vô tình, bật hết hỏa lực cuống họng, mắng tất cả mọi người không ngóc đầu lên được.
Đánh một cái tát lại cho viên kẹo là thủ đoạn thường dùng của các PUA. Loại người như này bình thường cũng chỉ làm đến được giám đốc là hết mức.
"Đi theo tôi đi."
Diệp Tiểu Dung quan sát Trần Giang Hà mấy lần rồi mang theo anh đi tới phòng họp.
Vừa tới cửa phòng họp đã nghe được một giọng nam hùng hậu truyền đến, chính là đang thô tục mắng chửi người.
"Tôi không thể hiểu nổi, đám người vô dụng các người đã làm gì trong từng đấy ngày?"
"Đều là dựa vào trích phần trăm để ăn cơm, thành tích lại kém thành cái dạng này. Các người rốt cuộc có nghiêm túc đi chào hỏi khách hàng hay không, có dụng tâm làm việc hay không?"
"Tôi nhấn mạnh một lần nữa, công ty không nuôi kẻ nhàn rỗi, không giữ người ngu dốt, không nuôi thùng cơm! Nếu như không chuyên tâm làm việc, muốn rời đi công ty thì lối ra ở ngay kia, lập tức nộp đơn nghỉ việc, tôi sẽ phê chuẩn tại chỗ!"
Nói đến cuối, Hoàng Thế Hiền gần như là gân giọng lên mà gầm thét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu đừng sợ, giám đốc Hoàng thực ra là người rất tốt, chỉ là có chút nóng nảy."
Diệp Tiểu Dung quay đầu nói với Trần Giang Hà.
"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu một cái, dùng ánh mắt biểu đạt: Tôi tin.
Chờ tiếng mắng bên trong yên tĩnh trở lại, Diệp Tiểu Dung liền dẫn Trần Giang Hà tiến vào phòng hội nghị.
Hoàng Thế Hiền chú ý thấy có người mới đi vào, mở bình giữ nhiệt ra uống hớp nước, thấm giọng một cái, ánh mắt rơi xuống trên người một nam tử trẻ tuổi đeo kính.
"Các người nên học tập Lý Thiên Hải nhiều hơn, là sinh viên hàng đầu của đại học Quảng Đông, người ta hoàn toàn có thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, nhưng lại có thể hạ mình chạy nghiệp vụ với những người chân đất như chúng ta. Hơn nữa, người ta còn cần cù chăm chỉ!"
"Hôm nay là ngày thứ tám cậu ấy tiến vào công ty thực tập, đã ký được 4 hợp đồng, mọi người vỗ tay khuyến khích!"
Nói xong, giám đốc Hoàng dẫn đầu vỗ tay, những người khác cũng lập tức vỗ theo.
Lý Thiên Hải đẩy mắt kính một cái, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ, thoạt nhìn rất hưởng thụ bầu không khí này.
Vào lúc tất cả mọi người đang vỗ tay, Hoàng Thế Hiền chú ý tới có một gương mặt lạ hoắc ở bên trong phòng hội nghị, dáng vẻ lại vô cùng thờ ơ không hợp quy cách, không nhịn được cau mày hỏi một câu: "Người mới tới phía sau, cậu tên là gì?"
"Trần Giang Hà." Trần Giang Hà báo tên.
"Tại sao cậu lại không vỗ tay?" Hoàng Thế Hiền hỏi anh, vẻ mặt không vui: "Đứng lên trả lời tôi."
Trần Giang Hà đứng lên, lấy ra ba bản hợp đồng từ trong túi, bình tĩnh nói: "Tôi ngày hôm qua ký được 3 hợp đồng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì?!"
Hoàng Thế Hiền đột nhiên nhíu mày, sải bước về phía Trần Giang Hà, trong lòng tự nhủ một người mới tới đây ngày đầu tiên mà dám lấy việc này ra đùa thì ông ta sẽ trực tiếp ném người ra ngoài.
Sau khi đến bên cạnh, Trần Giang Hà xếp ba bản hợp đồng kia thành một hàng.
"Thật đúng là ký được 3 hợp đồng?!"
Hoàng Thế Hiền cầm ba bản hợp đồng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần. Ông ta không ngờ rằng, tiểu tử trước mắt này lại lợi hại như vậy!
"Được! Tốt! Người mới ngày thứ nhất báo danh, đã trực tiếp ký được 3 hợp đồng, làm tốt lắm!" Hoàng Thế Hiền sảng khoái cười lớn, lập tức trở mặt. Mặt mày rạng rỡ, giơ tay lên khoác ở trên vai Trần Giang Hà, mang theo anh đi đến trước bục: "Giang Hà, cậu chia sẻ một chút với mọi người ở phía dưới, làm sao để ký được 3 hợp đồng này?"
"Thực ra cũng không có gì, chỉ là may mắn mà thôi." Trần Giang Hà đứng trước mọi người, cợt nhả nói một câu.
Tất cả nhân viên ở đây đều đồng ý sâu sắc với câu nói này. Dù sao tiểu tử này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa lại là người mới, nếu không phải do may mắn thì sao có thể ký được 3 hợp đồng trong ngày đầu tiên?
Trần Giang Hà liếc nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nói tiếp: "Cửa hàng đều tiên mà tôi đến nói chuyện là một cửa hàng mới, bà chủ tương đối dễ nói chuyện, nói chuyện một hồi liền đồng ý ký. Sau khi ký hợp đồng xong, bà chủ lại giới thiệu cho tôi ông chủ ở sát đó, cũng vui vẻ hoàn thành. Người thứ ba thấy hai chủ tiệm kia đều ký hợp đồng với tôi, sợ sau này chuyện làm ăn của mình sẽ kém bọn họ. Ngay sau đó, hắn đã chủ động tìm tôi nói chuyện hợp tác, thuận thế ký kết."
Anh vừa dứt lời, đám nhân viên ở bên dưới đều có chút sững sờ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro