Trọng Sinh 70: Chàng Thanh Niên Trí Thức Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 12

2024-11-04 20:14:04

Lúc này, đa số mọi người hoặc đang đi làm, hoặc đang đi học, hoặc làm việc nhà, rất ít người ra đường, đặc biệt là sau cơn tuyết lớn tối qua.

Cốc Mạch Nha đi trên phố, nhìn quanh mọi thứ, cảm giác tò mò mới mẻ dần dần tan biến.

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô chưa có dịp ghé qua Cung Tiêu Xã hay tiệm ăn quốc doanh – những nơi mà thời đó mọi người đều mong ngóng.

Vì thế, cô tìm trong ký ức của người chủ cũ, đi bộ gần nửa tiếng mới đến được Cung Tiêu Xã.

Cung Tiêu Xã không lớn lắm, chỉ cỡ một tiệm tạp hóa nhỏ vài thập niên sau, nhưng đối với người dân thời đó, nó đã là rất lớn rồi.

Trong cái lạnh buốt giá, ít ai đến mua đồ, bên trong chỉ có vài người bán hàng ngồi tụ lại vừa ăn hạt dưa vừa đan khăn quàng cổ, nói chuyện phiếm.

Họ phun vỏ hạt dưa xuống sàn, vừa nhai vừa tán gẫu: "Chị dâu bà có về quê không?"

"Về gì mà về! Còn đang ở gần nhà tôi, khóc lóc trách chúng tôi bất hiếu đây!"

"Sao bà ta còn chưa về? Đã mấy tháng rồi còn gì!"

"Chứ còn gì nữa! Đứa cháu nội lớn của bà ta tốt nghiệp cấp ba đã nửa năm rồi mà còn chưa tìm được việc.

Bà ta đang đòi chồng tôi kiếm việc cho nó đây! Giờ còn định đòi việc làm của tôi nữa, muốn tôi nhường việc cho cháu bà ấy!"

"Cô đừng có nhường nhé! Không phải con mình, ai mà hiếu thuận với cô, chắc chắn là chỉ lo cho cha mẹ ruột của nó thôi!"

"Cô nghĩ tôi ngốc à? Tôi còn có hai đứa con trai đây, sau này con cả của tôi sẽ nối nghiệp cha nó, còn thằng út sẽ thay tôi làm việc!"

Cốc Mạch Nha nghe họ buôn chuyện mà trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù cô đã quyết định xuống nông thôn để tránh xa gia đình chủ cũ, giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện, nhưng thật sự mà nói, làm ruộng ở nông thôn nào có nhẹ nhàng như làm người bán hàng trong thành phố.

Ở thời điểm này, những nghề danh giá nhất bao gồm bác sĩ, tài xế, cán bộ và người bán hàng.

Cốc Mạch Nha cũng chỉ thoáng ghen tị trong chốc lát rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, tập trung quan sát các sản phẩm bày bán trong Cung Tiêu Xã.

Thời kỳ này, nguồn cung cấp hàng hóa rất khan hiếm.

Ngay cả những mặt hàng được xem là "hút khách"

trong Cung Tiêu Xã, đối với Mạch Nha, cũng rất bình thường.

Trên quầy hàng, bày biện các sản phẩm như ấm nước, chậu rửa mặt bằng sứ, kem dưỡng da, xà phòng lưu huỳnh, kẹo cứng, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đường đỏ...

nhiều thứ trong số này sẽ sớm bị lỗi thời sau vài thập niên.

Cốc Mạch Nha đang định lại gần xem kỹ hơn thì một người bán hàng lớn tiếng: "Làm gì đấy! Cứ cúi sát vào thế! Không có tiền thì đừng có xem, muốn mua thì mau bỏ tiền ra!"

Nghe vậy, Cốc Mạch Nha không khỏi bực mình.

Thái độ phục vụ thật quá kém! Trước đây cô đã nghe nói người bán hàng thời này thường có thái độ kiêu ngạo, nhưng bây giờ đối mặt với tình huống này, cô mới thấy đúng là không sai.

Cô nhìn thoáng lên tường, nơi có dòng chữ: "Phát triển nông nghiệp, nâng cao phục vụ", rồi không nhịn được mà đáp lại: "Chủ tịch đã dặn phải phục vụ nhân dân, các người cũng ghi trên tường là nâng cao phục vụ, nhưng thái độ thế này là làm trái lại với chủ trương, làm ngược với chính sách rồi!"

Lời của Cốc Mạch Nha tuôn ra lưu loát khiến những người bán hàng biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70: Chàng Thanh Niên Trí Thức Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Số ký tự: 0