Trọng Sinh 70: Chàng Thanh Niên Trí Thức Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 33

2024-11-04 20:14:04

Những năm trước, khi nhóm đầu tiên xuống, ông từng tràn đầy hy vọng.

Họ là những thanh niên thành phố, bỏ lại cuộc sống đầy đủ để về vùng quê lạc hậu này, cùng tham gia xây dựng.

Ông mong họ sẽ giúp cải thiện đời sống ở nông thôn.

Nhưng kết quả là, họ chẳng biết làm gì, đến cả phân biệt lúa và cỏ dại còn khó khăn, kiếm công điểm đủ ăn cũng là may.

Đội phải phân phát thêm lương thực cho họ! Chưa kể, có những thanh niên trí thức không ra gì, vì suất học đại học mà kết đôi với các cô gái trong đội, rồi khi đỗ đại học thì bỏ mặc họ mà chạy.

Mới hôm qua, cháu gái của bí thư trong đội vừa nhảy sông tự vẫn, cũng vì tên Tống Viễn Huy, một thanh niên trí thức đỗ đại học rồi bỏ rơi cô ấy.

Cố Đông Sơn nghĩ lại mà càng ghét cay ghét đắng đám thanh niên trí thức.

Giờ lại gặp phải một cô như Lý Tú Nga, nhảy nhót suốt, trong lòng ông chỉ biết than thở: “Bao giờ mới hết cái cảnh này!”

Lý Tú Nga chẳng hề hay biết rằng đội trưởng của đội Hồng Kỳ đang có ấn tượng rất xấu với nhóm thanh niên trí thức.

Cô gần như bật khóc vì ấm ức: “Tôi đến đây để chi viện cho nông thôn, xây dựng đất nước! Nếu các ông dám bắt tôi dọn phân, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên!”

Cốc Mạch Nha cùng các thanh niên trí thức khác nghe thấy Lý Tú Nga dọa "báo cáo", sắc mặt ai nấy đều tái mét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa mới xuống nông thôn đã dám chống đối người trong đội, giờ còn dọa đi tố cáo nữa, chẳng lẽ cô ta muốn gây chuyện đến mức không thể quay đầu lại? Cốc Mạch Nha vội vàng lên tiếng để khẳng định lập trường của mình: “Chúng tôi đến đây để góp sức xây dựng nông thôn, đúng vậy.

Nhưng chúng tôi chưa có kinh nghiệm, nên chắc chắn cần phải học hỏi từ người trong đội.

Việc đầu tiên là phải nghe theo chỉ huy và tuân thủ sự phân công.”

Vương Kiến Hoa liền phụ họa ngay: “Muốn xây dựng nông thôn thì trước hết phải hòa nhập với nông thôn, người ta làm gì, mình cũng làm theo.”

Tôn Ái Anh thì đứng nhìn Lý Tú Nga như thể đang nhìn một kẻ ngốc, rồi cô rón rén tiến lại gần Cố Ái Quốc, lén ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của anh ta, cúi đầu e thẹn nói nhỏ: “Tuy tôi không khỏe, nhưng tôi sẽ cố gắng tham gia công việc hết sức.”

Trần Vinh Phát và Triệu Bảo Sơn cũng tỏ ra quyết tâm, dõng dạc nói rằng nếu họ đã là thanh niên trí thức của đội Hồng Kỳ, thì họ cũng là một phần của đội, giống như những viên gạch, cần ở đâu sẽ đến đó! Cố Ái Quốc nhìn đám thanh niên trí thức ai cũng đang hăng hái tỏ lập trường, nhưng trong lòng chỉ cười khẩy.

Nói thì hay lắm, nhưng khi đến lúc phải dọn phân và khơi mương, chắc chắn lại nhờ mấy cậu trai và cô gái trong đội làm thay.

Anh cũng hiểu rõ mấy cậu trai, cô gái trong đội ngây thơ, thật thà, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ, chẳng nhận ra những thanh niên từ thành phố chỉ lợi dụng họ mà thôi.

Cố Ái Quốc liếc nhìn Tôn Ái Anh, cô nàng đang đỏ mặt đứng bên cạnh anh, bực bội nói: “Cô đỏ mặt thế kia, có phải bị sốt rồi không? Nếu ốm thì đừng đến gần tôi, lây bệnh cho tôi thì tôi bắt đền đó! Không có năm, mười đồng là tôi không chịu đâu!”

Thật là phiền! Lại một đứa con gái khác dám mơ tưởng đến vẻ đẹp của anh! Cố Ái Quốc: Lại thêm một ngày anh phải đau đầu vì sắc đẹp của mình, lại phải cố gắng giữ gìn trong sạch! Nghe Cố Ái Quốc nói thế, mặt Tôn Ái Anh đỏ bừng, lần này không phải vì xấu hổ nữa mà là vì cảm thấy bẽ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70: Chàng Thanh Niên Trí Thức Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Số ký tự: 0