Anh Có Thanh Da...
2024-08-08 23:26:17
Cô ta lúc ở nhà cũng là một tiểu công chúa kiêu ngạo, bao giờ chịu qua sự nhục nhã như vậy.
Cô ta hận chết Hạ Thanh Thanh, cũng như tất cả mọi người ở thôn Thượng Pha. Cô ta chỉ mong bây giờ có thể thu xếp hành lý rời khỏi đây. Nhưng cô ta không thể trở về. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.
Lại nghe thấy tiếng cười nói bên phòng kia, căm phẫn đến nghiến răng. Nhà là tường đất cách âm rất tốt, cô ta nghe không rõ bên kia nói gì? Nhưng cô ta biết họ chắc chắn đang nói về mình, chế nhạo mình.
Cô ta từ trên giường đứng dậy, rửa mặt.
Cô ta không thể để mình trở thành bộ dạng ma quỷ này. Để cho họ tiếp tục nhìn chê cười.
Vừa mở cửa muốn ra ngoài, liền thấy Trương Văn Thanh với vẻ mặt tức giận đi đến trong sân. Sau đó lại thấy Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương cũng theo sau.
La Quyên bước ra ngoài rồi lại thu lại. Dựa vào cạnh cửa nghe tiếng động bên kia.
Hạ Thanh Thanh và những người khác đang nói chuyện rất vui.
Rồi thấy Trương Văn Thanh đứng ở cửa.
"Văn Thanh, cậu có việc gì à?" Vương Hồng Mai đứng lên với vẻ mặt hoài nghi hỏi.
"Tôi tìm thanh niên trí thức Hạ hỏi cô ấy chút việc." Sở dĩ Trương Văn Thanh có thể tự tin đến tìm cô, vì anh ta tin rằng Chu Mỹ Lệ không thể nào nói chuyện này cho cô biết.
Anh ta và Chu Mỹ Lệ chỉ có hai lần, đều là ở chỗ không người ở sau núi, chẳng thể nào có ai nhìn thấy được.
Hạ Thanh Thanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái: "Tìm tôi cái gì? Anh muốn giúp Chu Mỹ Lệ báo thù?"
Trương Văn Thanh thật sự bị thái độ và lời nói của cô làm tức giận. Nhìn thấy cả phòng mọi người nhìn mình, thật muốn chửi thề. Nhưng anh ta luôn giữ vẻ lịch sự có lễ độ, chỉ có thể nhịn nói với cô: "Thanh niên trí thức Hạ, tôi thích em muốn theo đuổi em không có gì sai chứ. Nếu em không thích tôi thì thôi, tại sao lại phải đổ bô lên đầu tôi, làm bẩn tôi?"
Hạ Thanh Thanh mới nhìn anh ta một cái, cô biết anh ta đến với mục đích gì rồi, giả vờ không hiểu nhìn anh ta: "Tôi khi nào đã đổ bô lên đầu anh? Tôi khi nào đã làm bẩn anh?"
Trương Văn Thanh thật sự bị cô làm cho tức chết, chỉ vào cô nói giận dữ: "Em đi khắp nơi nói tôi và Chu Mỹ Lệ làm chuyện ấy à? Em đang vu khống phỉ báng, em làm như vậy hủy hoại thanh danh của tôi, là một người đàn ông có thể chịu được. Nhưng người ta Chu Mỹ Lệ là một cô gái nhỏ, em nói những điều này không phải là hại danh tiếng của người ta sao? Em để người ta sau này làm sao lấy chồng?"
"Anh muốn làm sao?" Hạ Thanh Thanh hỏi.
"Em phải viết một lá thư xin lỗi trả lại thanh danh cho tôi và Chu Mỹ Lệ." Trương Văn Thanh nói.
Hạ Thanh Thanh cười ra tiếng: "Thanh danh? Anh có thanh danh gì? Anh nếu không có tội sao không đi xem Chu Mỹ Lệ xuống sông tắm?"
"Tại sao tôi phải đi?"
"Anh đừng nói dối nữa, chuyện của anh và Chu Mỹ Lệ là Chu Mỹ Lệ tự mình nói cho tôi nghe. Anh muốn trở về thành phố, đến theo đuổi tôi chỉ là muốn lợi dụng tôi giúp anh trở về. Nếu không thì tôi làm sao biết anh xấu xa như vậy, là một kẻ mặt người dạ thú, còn muốn chân trong chân ngoài?"
Trương Văn Thanh ngây ra, anh ta không tin lắc đầu: "Không thể? Cô ấy không thể nào nói chuyện riêng tư với em được."
Ngay lập tức mọi người trong phòng đều trợn mắt nhìn anh ta.
Cô ta hận chết Hạ Thanh Thanh, cũng như tất cả mọi người ở thôn Thượng Pha. Cô ta chỉ mong bây giờ có thể thu xếp hành lý rời khỏi đây. Nhưng cô ta không thể trở về. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.
Lại nghe thấy tiếng cười nói bên phòng kia, căm phẫn đến nghiến răng. Nhà là tường đất cách âm rất tốt, cô ta nghe không rõ bên kia nói gì? Nhưng cô ta biết họ chắc chắn đang nói về mình, chế nhạo mình.
Cô ta từ trên giường đứng dậy, rửa mặt.
Cô ta không thể để mình trở thành bộ dạng ma quỷ này. Để cho họ tiếp tục nhìn chê cười.
Vừa mở cửa muốn ra ngoài, liền thấy Trương Văn Thanh với vẻ mặt tức giận đi đến trong sân. Sau đó lại thấy Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương cũng theo sau.
La Quyên bước ra ngoài rồi lại thu lại. Dựa vào cạnh cửa nghe tiếng động bên kia.
Hạ Thanh Thanh và những người khác đang nói chuyện rất vui.
Rồi thấy Trương Văn Thanh đứng ở cửa.
"Văn Thanh, cậu có việc gì à?" Vương Hồng Mai đứng lên với vẻ mặt hoài nghi hỏi.
"Tôi tìm thanh niên trí thức Hạ hỏi cô ấy chút việc." Sở dĩ Trương Văn Thanh có thể tự tin đến tìm cô, vì anh ta tin rằng Chu Mỹ Lệ không thể nào nói chuyện này cho cô biết.
Anh ta và Chu Mỹ Lệ chỉ có hai lần, đều là ở chỗ không người ở sau núi, chẳng thể nào có ai nhìn thấy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thanh Thanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái: "Tìm tôi cái gì? Anh muốn giúp Chu Mỹ Lệ báo thù?"
Trương Văn Thanh thật sự bị thái độ và lời nói của cô làm tức giận. Nhìn thấy cả phòng mọi người nhìn mình, thật muốn chửi thề. Nhưng anh ta luôn giữ vẻ lịch sự có lễ độ, chỉ có thể nhịn nói với cô: "Thanh niên trí thức Hạ, tôi thích em muốn theo đuổi em không có gì sai chứ. Nếu em không thích tôi thì thôi, tại sao lại phải đổ bô lên đầu tôi, làm bẩn tôi?"
Hạ Thanh Thanh mới nhìn anh ta một cái, cô biết anh ta đến với mục đích gì rồi, giả vờ không hiểu nhìn anh ta: "Tôi khi nào đã đổ bô lên đầu anh? Tôi khi nào đã làm bẩn anh?"
Trương Văn Thanh thật sự bị cô làm cho tức chết, chỉ vào cô nói giận dữ: "Em đi khắp nơi nói tôi và Chu Mỹ Lệ làm chuyện ấy à? Em đang vu khống phỉ báng, em làm như vậy hủy hoại thanh danh của tôi, là một người đàn ông có thể chịu được. Nhưng người ta Chu Mỹ Lệ là một cô gái nhỏ, em nói những điều này không phải là hại danh tiếng của người ta sao? Em để người ta sau này làm sao lấy chồng?"
"Anh muốn làm sao?" Hạ Thanh Thanh hỏi.
"Em phải viết một lá thư xin lỗi trả lại thanh danh cho tôi và Chu Mỹ Lệ." Trương Văn Thanh nói.
Hạ Thanh Thanh cười ra tiếng: "Thanh danh? Anh có thanh danh gì? Anh nếu không có tội sao không đi xem Chu Mỹ Lệ xuống sông tắm?"
"Tại sao tôi phải đi?"
"Anh đừng nói dối nữa, chuyện của anh và Chu Mỹ Lệ là Chu Mỹ Lệ tự mình nói cho tôi nghe. Anh muốn trở về thành phố, đến theo đuổi tôi chỉ là muốn lợi dụng tôi giúp anh trở về. Nếu không thì tôi làm sao biết anh xấu xa như vậy, là một kẻ mặt người dạ thú, còn muốn chân trong chân ngoài?"
Trương Văn Thanh ngây ra, anh ta không tin lắc đầu: "Không thể? Cô ấy không thể nào nói chuyện riêng tư với em được."
Ngay lập tức mọi người trong phòng đều trợn mắt nhìn anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro