Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 23
2024-10-15 00:28:46
"Thực ra bây giờ người ta chuộng thuốc tây hơn, ít ai mua thuốc bắc, thêm nữa hiệu thuốc này lại nằm ở vị trí hơi khuất, không phải mặt tiền đường lớn nên càng ít người biết đến, phải nói là trước đây A Chinh cũng từng đến đó bốc thuốc, uống mấy thang mà bệnh tình chẳng thấy đỡ."
Kiều Tri Ý nghe xong liền nói: "Chuyện này cũng không phải vội vàng, mai con sẽ thử tìm đến đó xem sao."
Mẹ Bùi ân cần: "Con một mình chưa chắc đã tìm được đường đâu, hay là mai thím đi chợ mua thức ăn tiện thể dẫn con đi một chuyến."
"Vậy thì tốt quá."
Kiều Tri Ý đã có một ngày thật sự thanh bình ở thị trấn nhỏ này.
Bữa tối, mẹ Bùi trổ tài làm một bữa cơm giản dị mà ấm cúng với cà chua trứng, thịt băm cà tím, một đĩa rau muống luộc xanh mướt mát mắt và một nồi canh lòng non nấu rau xanh, vừa ngon miệng lại thanh nhiệt giải độc.
Chỉ vậy thôi đã là ngon lắm rồi.
Kiều Tri Ý được mẹ Bùi cho biết, thịt với lòng non đều là do Bùi Chinh đã cẩn thận mua về để thiết đãi cô.
Mâm cơm vừa dọn lên bàn thì Kiều Vũ Phi tan làm, theo chân Bùi Chinh đến thăm Kiều Tri Ý, trên tay còn xách theo một quả dưa hấu và một nải chuối tiêu đặc sản địa phương.
Mẹ Bùi vui vẻ cầm quả dưa hấu ra giếng sau nhà ngâm, như vậy khi ăn sẽ mát và ngọt hơn.
Kiều Vũ Phi cũng nhân tiện ở lại dùng bữa tối, nhìn thấy Kiều Tri Ý ở đây vẫn bình an vô sự, anh ta mới yên tâm phần nào.
Ăn cơm xong, Kiều Vũ Phi đề nghị đưa Kiều Tri Ý ra bờ suối gần đó chơi, để cô dần làm quen với cuộc sống ở thị trấn nhỏ.
Mùa hè ngày dài, lúc này trời vẫn còn sáng nhưng không còn cái nắng gắt như lúc trưa nữa, gió ở thị trấn thổi về mát rượi, rất thích hợp để tản bộ sau bữa ăn.
Kiều Tri Ý lập tức đồng ý, Đường Đường nghe vậy cũng reo lên sung sướng: "Con cũng muốn đi!"
Kiều Vũ Phi xoa đầu Đường Đường: "Đi thôi, đi hết!"
Đường Đường quay sang nũng nịu với Bùi Chinh: "Bố ơi, bố cũng đi với chúng con đi!"
"Tối nay nhà máy bố con có họp." Kiều Vũ Phi giải thích: "Nhà máy của bọn chú ấy à, đơn hàng thì chẳng thấy đâu, lãnh đạo thì suốt ngày họp hành..."
Anh ta không nhịn được buột miệng than phiền.
Thực chất nhà máy thủy tinh của thị trấn này là doanh nghiệp của xã, tầng quản lý cao nhất đều là lãnh đạo xã kiêm nhiệm, một trong những đặc điểm lớn nhất là thích họp hành.
Bùi Chinh trừng mắt bảo Kiều Vũ Phi đừng nói nữa.
Kiều Vũ Phi ngoan ngoãn im bặt.
Ăn cơm xong, Bùi Chinh nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị ra ngoài đến nhà máy, Kiều Tri Ý vội vàng đưa cho Bùi Chinh mấy viên thuốc đã mua lúc chiều: "Anh uống một viên rồi hãy đi."
"Thuốc gì đây?" Bùi Chinh tò mò hỏi.
"Là thuốc bổ ạ, chiều nay con với chị Tri Tri đi hiệu thuốc mua đấy." Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tự hào khoe.
Bùi Chinh nhíu mày, lên tiếng: "Tri Tri nào ở đây mà chị với chả, đừng có gọi bậy."
Cách biệt cả một thế hệ rồi.
Đường Đường không phục, bĩu môi: "Không cho con gọi là mẹ, cũng không cho gọi là chị, vậy rốt cuộc con phải gọi bằng gì đây?"
Bùi Chinh đáp: "Gọi là cô."
Đường Đường lắc đầu nguầy nguậy, chê bai: "Gọi thế già lắm, chị Tri Tri nhỉ?"
Kiều Tri Ý mỉm cười, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, tôi thích Đường Đường gọi tôi là chị hơn."
Bùi Chinh cứng họng.
Kiều Vũ Phi trêu chọc: "Đường Đường, hay là con gọi bố con là anh trai luôn đi, cho nó máu..."
Kiều Tri Ý nghe xong liền nói: "Chuyện này cũng không phải vội vàng, mai con sẽ thử tìm đến đó xem sao."
Mẹ Bùi ân cần: "Con một mình chưa chắc đã tìm được đường đâu, hay là mai thím đi chợ mua thức ăn tiện thể dẫn con đi một chuyến."
"Vậy thì tốt quá."
Kiều Tri Ý đã có một ngày thật sự thanh bình ở thị trấn nhỏ này.
Bữa tối, mẹ Bùi trổ tài làm một bữa cơm giản dị mà ấm cúng với cà chua trứng, thịt băm cà tím, một đĩa rau muống luộc xanh mướt mát mắt và một nồi canh lòng non nấu rau xanh, vừa ngon miệng lại thanh nhiệt giải độc.
Chỉ vậy thôi đã là ngon lắm rồi.
Kiều Tri Ý được mẹ Bùi cho biết, thịt với lòng non đều là do Bùi Chinh đã cẩn thận mua về để thiết đãi cô.
Mâm cơm vừa dọn lên bàn thì Kiều Vũ Phi tan làm, theo chân Bùi Chinh đến thăm Kiều Tri Ý, trên tay còn xách theo một quả dưa hấu và một nải chuối tiêu đặc sản địa phương.
Mẹ Bùi vui vẻ cầm quả dưa hấu ra giếng sau nhà ngâm, như vậy khi ăn sẽ mát và ngọt hơn.
Kiều Vũ Phi cũng nhân tiện ở lại dùng bữa tối, nhìn thấy Kiều Tri Ý ở đây vẫn bình an vô sự, anh ta mới yên tâm phần nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn cơm xong, Kiều Vũ Phi đề nghị đưa Kiều Tri Ý ra bờ suối gần đó chơi, để cô dần làm quen với cuộc sống ở thị trấn nhỏ.
Mùa hè ngày dài, lúc này trời vẫn còn sáng nhưng không còn cái nắng gắt như lúc trưa nữa, gió ở thị trấn thổi về mát rượi, rất thích hợp để tản bộ sau bữa ăn.
Kiều Tri Ý lập tức đồng ý, Đường Đường nghe vậy cũng reo lên sung sướng: "Con cũng muốn đi!"
Kiều Vũ Phi xoa đầu Đường Đường: "Đi thôi, đi hết!"
Đường Đường quay sang nũng nịu với Bùi Chinh: "Bố ơi, bố cũng đi với chúng con đi!"
"Tối nay nhà máy bố con có họp." Kiều Vũ Phi giải thích: "Nhà máy của bọn chú ấy à, đơn hàng thì chẳng thấy đâu, lãnh đạo thì suốt ngày họp hành..."
Anh ta không nhịn được buột miệng than phiền.
Thực chất nhà máy thủy tinh của thị trấn này là doanh nghiệp của xã, tầng quản lý cao nhất đều là lãnh đạo xã kiêm nhiệm, một trong những đặc điểm lớn nhất là thích họp hành.
Bùi Chinh trừng mắt bảo Kiều Vũ Phi đừng nói nữa.
Kiều Vũ Phi ngoan ngoãn im bặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn cơm xong, Bùi Chinh nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị ra ngoài đến nhà máy, Kiều Tri Ý vội vàng đưa cho Bùi Chinh mấy viên thuốc đã mua lúc chiều: "Anh uống một viên rồi hãy đi."
"Thuốc gì đây?" Bùi Chinh tò mò hỏi.
"Là thuốc bổ ạ, chiều nay con với chị Tri Tri đi hiệu thuốc mua đấy." Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tự hào khoe.
Bùi Chinh nhíu mày, lên tiếng: "Tri Tri nào ở đây mà chị với chả, đừng có gọi bậy."
Cách biệt cả một thế hệ rồi.
Đường Đường không phục, bĩu môi: "Không cho con gọi là mẹ, cũng không cho gọi là chị, vậy rốt cuộc con phải gọi bằng gì đây?"
Bùi Chinh đáp: "Gọi là cô."
Đường Đường lắc đầu nguầy nguậy, chê bai: "Gọi thế già lắm, chị Tri Tri nhỉ?"
Kiều Tri Ý mỉm cười, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, tôi thích Đường Đường gọi tôi là chị hơn."
Bùi Chinh cứng họng.
Kiều Vũ Phi trêu chọc: "Đường Đường, hay là con gọi bố con là anh trai luôn đi, cho nó máu..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro