Trọng Sinh 70: Mang Thai Tam Bảo, Dạy Chồng Tháo Hán Làm Giàu
Chương 28
Trịnh Cảnh Vân
2024-10-01 16:41:43
Từ lâu, những người khác đã ghen tị với hắn ta, có đồ ăn ngon, ai mà không muốn chứ.
Trước đây, cô chính là cái đuôi nhỏ luôn bám theo Ôn Chí Cường, còn tặng hắn ta nhiều đồ tốt, khó trách tại sao mọi người lại trêu chọc, cười nhạo cô.
Trịnh Ngốc Nghếch! Đây là biệt danh mà mọi người đặt cho cô. Nếu Trịnh Vân Vân biết mọi người gọi cô như vậy thì cô chắc chắn cũng thấy đúng!
Không nói nữa, đau lòng quá, Trịnh Vân Vân cười khổ, sau này cô sẽ không như vậy nữa, chỉ muốn cưng chiều một mình anh chàng thô lỗ kia thôi.
"Cái đó, tôi tuyên bố với mọi người, tôi và trí thức Ôn chỉ là đồng hương ở thành phố xuống nông thôn, mọi người đừng hiểu lầm nữa."
Trịnh Vân Vân rất thoải mái, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói: "Tôi đến đây để làm trí thức, xây dựng nông thôn mới, mọi người phải đoàn kết nhất trí, làm việc chăm chỉ."
Mọi người…
Cố Kiều Kiều nhìn Trịnh Vân Vân, tôi hiểu rồi, cô đừng giải thích nữa.
Trịnh Vân Vân…
"Tất nhiên chúng tôi biết cô và trí thức Ôn là đồng hương rồi, hai người đi lại gần cũng là chuyện bình thường, đồng hương có tiếng nói chung mà!"
"Dù sao thì mọi người cũng thường thấy cô tặng đủ thứ đồ ngon cho trí thức Ôn."
"Lần này cô lại tặng gì cho trí thức Ôn thế? Đồ ăn ngon sao?"
"Có lần vai của trí thức Ôn bị đòn gánh đè xanh một mảng nhỏ, cô còn suýt khóc."
Đúng là tạo nghiệt, Trịnh Vân Vân thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, rất muốn đánh mình một trận.
Đang chăm chỉ làm việc, Sở Vô Tiễn nghe thấy mọi người trêu chọc cô như vậy thì bất lực, dù sao thì lúc đó đúng là cô đã như vậy.
Hai tay nắm chặt, anh vốn rất nhẫn nại, cũng rất kiềm chế, nhưng gặp chuyện của cô gái nhỏ, anh mất bình tĩnh rồi, rất muốn đi qua ôm cô vào lòng.
Trước đây mẹ anh ngất xỉu, mọi người đều đứng cười nhạo vì nhà họ có thành phần không tốt.
Đó là lần đầu tiên cô xuống đồng làm việc.
Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, tự tay đút vào miệng mẹ anh.
Mẹ anh chỉ bị hạ đường huyết, cũng chính viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ấy đã khiến bà ấy tỉnh lại, vì thế anh đã ghi sâu trong lòng.
Trước đây, cô chính là cái đuôi nhỏ luôn bám theo Ôn Chí Cường, còn tặng hắn ta nhiều đồ tốt, khó trách tại sao mọi người lại trêu chọc, cười nhạo cô.
Trịnh Ngốc Nghếch! Đây là biệt danh mà mọi người đặt cho cô. Nếu Trịnh Vân Vân biết mọi người gọi cô như vậy thì cô chắc chắn cũng thấy đúng!
Không nói nữa, đau lòng quá, Trịnh Vân Vân cười khổ, sau này cô sẽ không như vậy nữa, chỉ muốn cưng chiều một mình anh chàng thô lỗ kia thôi.
"Cái đó, tôi tuyên bố với mọi người, tôi và trí thức Ôn chỉ là đồng hương ở thành phố xuống nông thôn, mọi người đừng hiểu lầm nữa."
Trịnh Vân Vân rất thoải mái, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói: "Tôi đến đây để làm trí thức, xây dựng nông thôn mới, mọi người phải đoàn kết nhất trí, làm việc chăm chỉ."
Mọi người…
Cố Kiều Kiều nhìn Trịnh Vân Vân, tôi hiểu rồi, cô đừng giải thích nữa.
Trịnh Vân Vân…
"Tất nhiên chúng tôi biết cô và trí thức Ôn là đồng hương rồi, hai người đi lại gần cũng là chuyện bình thường, đồng hương có tiếng nói chung mà!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dù sao thì mọi người cũng thường thấy cô tặng đủ thứ đồ ngon cho trí thức Ôn."
"Lần này cô lại tặng gì cho trí thức Ôn thế? Đồ ăn ngon sao?"
"Có lần vai của trí thức Ôn bị đòn gánh đè xanh một mảng nhỏ, cô còn suýt khóc."
Đúng là tạo nghiệt, Trịnh Vân Vân thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, rất muốn đánh mình một trận.
Đang chăm chỉ làm việc, Sở Vô Tiễn nghe thấy mọi người trêu chọc cô như vậy thì bất lực, dù sao thì lúc đó đúng là cô đã như vậy.
Hai tay nắm chặt, anh vốn rất nhẫn nại, cũng rất kiềm chế, nhưng gặp chuyện của cô gái nhỏ, anh mất bình tĩnh rồi, rất muốn đi qua ôm cô vào lòng.
Trước đây mẹ anh ngất xỉu, mọi người đều đứng cười nhạo vì nhà họ có thành phần không tốt.
Đó là lần đầu tiên cô xuống đồng làm việc.
Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, tự tay đút vào miệng mẹ anh.
Mẹ anh chỉ bị hạ đường huyết, cũng chính viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ấy đã khiến bà ấy tỉnh lại, vì thế anh đã ghi sâu trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro