Trọng Sinh 70: Mang Theo Hàng Tỉ Vật Tư Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 39
2024-10-02 18:02:18
Ông nhìn Trần Phong, lo lắng hỏi: “Con bị thương ở đâu?” “Ở chân ạ.” Trần Phong vốn không định nói ra.
Lúc đó, anh bị thương nặng, khi đang dưỡng thương, bác sĩ nói với anh rằng dù sau này anh có hồi phục, trông như người bình thường, nhưng sẽ không thể tiếp tục tập luyện với cường độ cao như trước.
Ngay lúc ấy, nhà gửi thư báo rằng ba Trần Đại Dũng bị thương ở chân.
Trần Phong vốn không muốn xuất ngũ, nhưng lúc đó không dám chần chừ, lập tức viết đơn xin xuất ngũ về nhà.
“Con à, sao con không nói sớm với ba mẹ?” Trần Đại Dũng nhìn thấy vết thương đã đóng vảy trên đùi Trần Phong, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Đứa con trai mà ông tự hào nhất, đầy triển vọng nhất, lại bị thương nặng như vậy mà không hề kêu ca lấy một tiếng.
Từ khi Trần Phong trở về, những thứ bổ dưỡng cho cơ thể anh đều đưa hết cho ba, còn mình thì không nghỉ ngơi lấy một chút, ngày nào cũng ra đồng làm việc, cố gắng hết sức để mẹ không phải lo điểm công.
Nghĩ lại những điều ấy, Trần Đại Dũng chỉ muốn tự đấm vào mặt mình.
Ông như một kẻ đã một chân bước vào quan tài, vậy mà vẫn không thể nhìn thoáng ra như con trai.
Khoảng thời gian đó, ông đã suy sụp rất nhiều, nhưng lòng con trai chắc hẳn còn đau đớn hơn nhiều? “Ba, con không muốn làm ba mẹ lo lắng.” Trần Phong thở dài, không chỉ Trần Đại Dũng mà cả Tôn Quế Lan và Trần Tuyết đều rưng rưng nước mắt.
Khi đó, tình hình rất căng thẳng, anh sợ gia đình càng thêm lo lắng, cũng muốn để ba bớt áy náy, chỉ cần ông không nghĩ quẩn là được.
...
“Chị Phương ơi, chị ăn thử bánh bao nhà em đi.” Hôm sau, Trần Tuyết với đôi mắt sưng húp đến đưa bánh bao cho chị Phương.
Phương Ức Điềm nhìn vào mắt Trần Tuyết hỏi: “Em hôm qua khóc à?” Đôi mắt cô bé sưng lên như quả hạch đào.
“Em...
em chỉ là thấy buồn thôi.” Trần Tuyết nghĩ đến anh cả và ba, nước mắt lại chực trào ra.
Phương Ức Điềm vội lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đừng vội, từ từ kể cho chị nghe nào.” “Chị Phương, ăn bánh bao đi.” Trần Tuyết vẫn nhớ đến bánh bao, nói: “Ăn lúc còn nóng mới ngon, đúng rồi, em còn mang cả cháo nữa.” Trần Tuyết cầm hai cái bánh bao, rồi rót một chén cháo loãng.
Cháo loãng có bỏ thêm chút đường, uống vào ngọt dịu.
“Bánh bao ngon thật đấy.” Phương Ức Điềm thử một miếng, mới phát hiện Trần Tuyết không nói dối.
Bánh bao làm từ rau dại, bên trong có chút xíu thịt, cắn một miếng, hương vị thật sự rất ngon.
“Em nghĩ là ba em bị thương ở chân, anh cả xuất ngũ, đã đủ đau lòng rồi.
Hôm qua em mới biết anh cả còn mang theo vết thương về.” Trần Tuyết nghẹn ngào nói: “Lúc đó ba bị thương ở chân, giống như trời sập xuống, mà anh cả rõ ràng chân bị thương lại...” Trần Tuyết nghĩ đến khoảng thời gian ấy, khi anh cả làm biết bao nhiêu việc, lòng cô đau nhói.
“Anh cả em sợ mọi người lo lắng nên mới giấu chuyện bị thương.” Phương Ức Điềm an ủi: “Anh cả em là người đàn ông mạnh mẽ, em nên tự hào về anh ấy.” Nếu đổi lại là người khác, chắc gì đã chịu đựng được? “Vâng, anh cả em là người anh tuyệt vời nhất thế gian.” Trần Tuyết nói xong, dưới lời an ủi dịu dàng của Phương Ức Điềm, liền nở nụ cười.
Lúc đó, anh bị thương nặng, khi đang dưỡng thương, bác sĩ nói với anh rằng dù sau này anh có hồi phục, trông như người bình thường, nhưng sẽ không thể tiếp tục tập luyện với cường độ cao như trước.
Ngay lúc ấy, nhà gửi thư báo rằng ba Trần Đại Dũng bị thương ở chân.
Trần Phong vốn không muốn xuất ngũ, nhưng lúc đó không dám chần chừ, lập tức viết đơn xin xuất ngũ về nhà.
“Con à, sao con không nói sớm với ba mẹ?” Trần Đại Dũng nhìn thấy vết thương đã đóng vảy trên đùi Trần Phong, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Đứa con trai mà ông tự hào nhất, đầy triển vọng nhất, lại bị thương nặng như vậy mà không hề kêu ca lấy một tiếng.
Từ khi Trần Phong trở về, những thứ bổ dưỡng cho cơ thể anh đều đưa hết cho ba, còn mình thì không nghỉ ngơi lấy một chút, ngày nào cũng ra đồng làm việc, cố gắng hết sức để mẹ không phải lo điểm công.
Nghĩ lại những điều ấy, Trần Đại Dũng chỉ muốn tự đấm vào mặt mình.
Ông như một kẻ đã một chân bước vào quan tài, vậy mà vẫn không thể nhìn thoáng ra như con trai.
Khoảng thời gian đó, ông đã suy sụp rất nhiều, nhưng lòng con trai chắc hẳn còn đau đớn hơn nhiều? “Ba, con không muốn làm ba mẹ lo lắng.” Trần Phong thở dài, không chỉ Trần Đại Dũng mà cả Tôn Quế Lan và Trần Tuyết đều rưng rưng nước mắt.
Khi đó, tình hình rất căng thẳng, anh sợ gia đình càng thêm lo lắng, cũng muốn để ba bớt áy náy, chỉ cần ông không nghĩ quẩn là được.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị Phương ơi, chị ăn thử bánh bao nhà em đi.” Hôm sau, Trần Tuyết với đôi mắt sưng húp đến đưa bánh bao cho chị Phương.
Phương Ức Điềm nhìn vào mắt Trần Tuyết hỏi: “Em hôm qua khóc à?” Đôi mắt cô bé sưng lên như quả hạch đào.
“Em...
em chỉ là thấy buồn thôi.” Trần Tuyết nghĩ đến anh cả và ba, nước mắt lại chực trào ra.
Phương Ức Điềm vội lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đừng vội, từ từ kể cho chị nghe nào.” “Chị Phương, ăn bánh bao đi.” Trần Tuyết vẫn nhớ đến bánh bao, nói: “Ăn lúc còn nóng mới ngon, đúng rồi, em còn mang cả cháo nữa.” Trần Tuyết cầm hai cái bánh bao, rồi rót một chén cháo loãng.
Cháo loãng có bỏ thêm chút đường, uống vào ngọt dịu.
“Bánh bao ngon thật đấy.” Phương Ức Điềm thử một miếng, mới phát hiện Trần Tuyết không nói dối.
Bánh bao làm từ rau dại, bên trong có chút xíu thịt, cắn một miếng, hương vị thật sự rất ngon.
“Em nghĩ là ba em bị thương ở chân, anh cả xuất ngũ, đã đủ đau lòng rồi.
Hôm qua em mới biết anh cả còn mang theo vết thương về.” Trần Tuyết nghẹn ngào nói: “Lúc đó ba bị thương ở chân, giống như trời sập xuống, mà anh cả rõ ràng chân bị thương lại...” Trần Tuyết nghĩ đến khoảng thời gian ấy, khi anh cả làm biết bao nhiêu việc, lòng cô đau nhói.
“Anh cả em sợ mọi người lo lắng nên mới giấu chuyện bị thương.” Phương Ức Điềm an ủi: “Anh cả em là người đàn ông mạnh mẽ, em nên tự hào về anh ấy.” Nếu đổi lại là người khác, chắc gì đã chịu đựng được? “Vâng, anh cả em là người anh tuyệt vời nhất thế gian.” Trần Tuyết nói xong, dưới lời an ủi dịu dàng của Phương Ức Điềm, liền nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro