Chương 30 - Bắt Quả Tang Đại Nương Giấu Lương Thực
Báo Ân
2024-08-11 17:42:13
Kiếp trước thôn y có ân với cô, đời này cô phải nghĩ biện pháp giúp thôn y phát tài, phải lặng lẽ báo ân mới được.
“Thôn y nói hắn còn muốn thứ này thêm, một hào còn lại là tiền gửi trước cho sọt hàng ngày mai.” Lục Thanh nói.
Lục Điềm Điềm lại thấy dở khóc dở cười. Cô vốn định để thôn y tự tới đây đào, dù sao thì số lượng thứ lão nha ở đây cũng không còn nhiều lắm, cũng chỉ hai ba sọt mà thôi.
Lục Thanh nhìn thứ lão nha, hơi do dự hỏi: “Điềm Điềm, hay là chúng ta đào cho thôn y ngay bây giờ luôn đi, nếu không, lỡ bị người khác đào mất, chúng ta chẳng còn gì cho thôn y nữa.”
Điềm Điềm gật đầu ngay. Anh cả nói rất đúng, nếu thôn y đã đưa tiền, vẫn nên giao hàng sớm một chút thì hơn.
Thế là ba người đổ hết rau dại trong sọt ra, chuyên tâm đào thứ lão nha.
Nhiều người nhiều sức, chỉ chừng hơn mười phút, hai sọt đã đầy thứ lão nha.
Lục Thanh với Lục Đại Minh đeo sọt lên, chạy tới chỗ thôn y. Lục Đại Minh thấy anh trai không đi con đường lúc bọn họ đi tới, lại cảm thấy kỳ quái.
Lục Thanh liếc mắt nhìn xung quanh: “Tránh người một chút. Còn nữa, em phải nhớ kỹ, chuyện hôm nay ngoại trừ cha mẹ với Tiểu Minh, không được nói cho ai biết nữa.”
Lục Đại Minh gật đầu. Hắn không phải kẻ ngốc, có thể ăn còn có thể kiếm tiền, sao có thể nói lung tung với người khác được.
Lục Đại Ny chờ gần hai giờ, mắt thấy đám nhỏ xung quanh đã lục tục về nhà ăn trưa cũng chưa thấy đám người Lục Điềm Điềm với Lục Thanh xuống.
Không phải bọn họ bị sói ăn thật rồi chứ? Trong lòng ả dấy lên suy nghĩ ác độc như vậy, rất muốn đi xem thử nhưng lại không dám bước ra sau núi một bước.
Nhìn sọt rau dại của mình chỉ có một lớp mỏng manh vô cùng, xem ra hôm nay chắc chắn là lại bị mắng.
Lục Đại Ny vừa rời đi, đám người Lục Điềm Điềm cũng đeo giỏ rau dại với củi khô đi ra.
Lục Thanh cũng đã ăn một quả trứng gà nướng. Mãi tới lúc này, hắn còn cảm thấy trong miệng mình có hương vị trứng gà.
“Điềm Điềm, em cất trứng gà vào trong áo bông đi, hẳn bà nội sẽ không lục soát ra đâu nhỉ.” Lục Đại Minh nói.
Điềm Điềm gật đầu. Cô giấu đồ mà bà nội có thể lục soát ra được, cô cắt đầu xuống đưa cho bà ta luôn.
Còn chưa vào sân đã nghe thấy tiếng Lục nãi nãi chửi ầm lên, thì ra không chỉ có Lục Đại Ny không đào đủ số lượng rau dại.
Mà ngay cả Lục Lợi Dân, Lục Lợi Quốc nhà bác cả, Lục Công, Lục Nông và Lục Binh nhà bác hai cũng chẳng đào được bao nhiêu rau dại.
“Bà nội, phía chân núi chẳng còn rau dại gì mấy nữa, người đào quá nhiều, bọn cháu không tìm thấy gì nữa.” Lục công nói.
Đương nhiên Lục nãi nãi cũng biết thời tiết này khó mà tìm được rau dại, nhưng không mắng bọn họ vài câu sau được? Chẳng phải bọn họ sẽ leo lên đầu bà ta ngồi.
Lục Điềm Điềm quyết đoán kéo Lục Thanh với Lục Đại Minh rời khỏi sân, dẫn theo hai người chạy về phía trường học.
Nửa đường quả nhiên gặp được Ny tử với Lục Tiểu Minh. Điềm Điềm lấy hơn nửa rau dại trong sọt ra bỏ vào trong sọt Ny tử.
Cô tình nguyện đưa rau dại cho Ny tử cũng không muốn cho đám người Lục gia ăn, đây là suy nghĩ của Lục Điềm Điềm.
Lục Đại Minh hơi luyến tiếc, nhưng Lục Thanh nói một câu, hắn lại không chút do dự đưa rau dại ra.
“Thôn y nói hắn còn muốn thứ này thêm, một hào còn lại là tiền gửi trước cho sọt hàng ngày mai.” Lục Thanh nói.
Lục Điềm Điềm lại thấy dở khóc dở cười. Cô vốn định để thôn y tự tới đây đào, dù sao thì số lượng thứ lão nha ở đây cũng không còn nhiều lắm, cũng chỉ hai ba sọt mà thôi.
Lục Thanh nhìn thứ lão nha, hơi do dự hỏi: “Điềm Điềm, hay là chúng ta đào cho thôn y ngay bây giờ luôn đi, nếu không, lỡ bị người khác đào mất, chúng ta chẳng còn gì cho thôn y nữa.”
Điềm Điềm gật đầu ngay. Anh cả nói rất đúng, nếu thôn y đã đưa tiền, vẫn nên giao hàng sớm một chút thì hơn.
Thế là ba người đổ hết rau dại trong sọt ra, chuyên tâm đào thứ lão nha.
Nhiều người nhiều sức, chỉ chừng hơn mười phút, hai sọt đã đầy thứ lão nha.
Lục Thanh với Lục Đại Minh đeo sọt lên, chạy tới chỗ thôn y. Lục Đại Minh thấy anh trai không đi con đường lúc bọn họ đi tới, lại cảm thấy kỳ quái.
Lục Thanh liếc mắt nhìn xung quanh: “Tránh người một chút. Còn nữa, em phải nhớ kỹ, chuyện hôm nay ngoại trừ cha mẹ với Tiểu Minh, không được nói cho ai biết nữa.”
Lục Đại Minh gật đầu. Hắn không phải kẻ ngốc, có thể ăn còn có thể kiếm tiền, sao có thể nói lung tung với người khác được.
Lục Đại Ny chờ gần hai giờ, mắt thấy đám nhỏ xung quanh đã lục tục về nhà ăn trưa cũng chưa thấy đám người Lục Điềm Điềm với Lục Thanh xuống.
Không phải bọn họ bị sói ăn thật rồi chứ? Trong lòng ả dấy lên suy nghĩ ác độc như vậy, rất muốn đi xem thử nhưng lại không dám bước ra sau núi một bước.
Nhìn sọt rau dại của mình chỉ có một lớp mỏng manh vô cùng, xem ra hôm nay chắc chắn là lại bị mắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đại Ny vừa rời đi, đám người Lục Điềm Điềm cũng đeo giỏ rau dại với củi khô đi ra.
Lục Thanh cũng đã ăn một quả trứng gà nướng. Mãi tới lúc này, hắn còn cảm thấy trong miệng mình có hương vị trứng gà.
“Điềm Điềm, em cất trứng gà vào trong áo bông đi, hẳn bà nội sẽ không lục soát ra đâu nhỉ.” Lục Đại Minh nói.
Điềm Điềm gật đầu. Cô giấu đồ mà bà nội có thể lục soát ra được, cô cắt đầu xuống đưa cho bà ta luôn.
Còn chưa vào sân đã nghe thấy tiếng Lục nãi nãi chửi ầm lên, thì ra không chỉ có Lục Đại Ny không đào đủ số lượng rau dại.
Mà ngay cả Lục Lợi Dân, Lục Lợi Quốc nhà bác cả, Lục Công, Lục Nông và Lục Binh nhà bác hai cũng chẳng đào được bao nhiêu rau dại.
“Bà nội, phía chân núi chẳng còn rau dại gì mấy nữa, người đào quá nhiều, bọn cháu không tìm thấy gì nữa.” Lục công nói.
Đương nhiên Lục nãi nãi cũng biết thời tiết này khó mà tìm được rau dại, nhưng không mắng bọn họ vài câu sau được? Chẳng phải bọn họ sẽ leo lên đầu bà ta ngồi.
Lục Điềm Điềm quyết đoán kéo Lục Thanh với Lục Đại Minh rời khỏi sân, dẫn theo hai người chạy về phía trường học.
Nửa đường quả nhiên gặp được Ny tử với Lục Tiểu Minh. Điềm Điềm lấy hơn nửa rau dại trong sọt ra bỏ vào trong sọt Ny tử.
Cô tình nguyện đưa rau dại cho Ny tử cũng không muốn cho đám người Lục gia ăn, đây là suy nghĩ của Lục Điềm Điềm.
Lục Đại Minh hơi luyến tiếc, nhưng Lục Thanh nói một câu, hắn lại không chút do dự đưa rau dại ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro