Chương 30 - Bắt Quả Tang Đại Nương Giấu Lương Thực
Mất Mặt
2024-08-11 17:42:13
Lục lão gia tử cũng liếc mắt nhìn cái sọt, lại lạnh lùng liếc qua Lục nãi nãi. Từ đầu tới cuối, hắn ta đều không hiểu vì sao vợ mình cứ nhắm vào Điềm Điềm như vậy.
Lần này Lục nãi nãi bị mất mặt thật sự, cũng hơi hối hận, thầm lẩm bẩm sao mình cứ lắm mồm lắm miệng như vậy, nhưng bà ta cũng có nỗi khổ tâm riêng nha.
Hôm nay Lục đại nương vẫn không xuống ruộng nhưng có nấu cơm, cơm vẫn là ba kiểu như trước, chén cháo càng lúc càng loãng và bánh bột ngô với kích thước càng lúc càng nhỏ.
Tam lang dẫn theo mấy người Lục Thanh ra rửa tay, sau đó cầm theo bánh và cháo thuộc về nhà mình trở lại phòng ăn.
Lục nãi nãi không nhịn nổi hành vi làm ra vẻ ta đây của tam lang, vì một con nhỏ nuôi tốn cơm mà nó dám tỏ thái độ với bà ta.
Bà ta đập mạnh cái đũa xuống bàn, muốn há miệng chửi, nhưng Lục lão gia tử đã gõ mạnh cái tẩu thuốc lên bàn.
Bình thường Lục lão gia tử rất ít khi làm ra hành động như vậy, nếu đã làm mà bà ta còn không thức thời, vậy đừng trách ông ta ra tay đánh người.
Lục nãi nãi theo Lục lão gia tử vài năm, cũng hiểu rõ mỗi một hành động của Lục lão gia tử.
Cũng không phải bà ta chưa từng bị đánh bao giờ, nghĩ tới mỗi lần Lục lão gia tử đánh người sẽ không nương tay chút nào, bà ta lại sợ tới độ lập tức ngậm chặt miệng lại, thậm chí khi ăn cũng không dám phát ra tiếng.
Nhị nương hơi tiếc nuối chép môi, cứ nhận thua như vậy sao? Không ngờ lão thái bà đáng chết này cũng có lúc sợ sệt, quá vô dụng.
Bữa cơm này là bữa cả nhà được ăn yên tĩnh nhất kể từ lúc cô trọng sinh tới nay, trên bàn cơm, không còn ai dám ngu ngốc so đo nọ kia nữa.
Sau khi ăn xong, đại nương nhanh tay thu dọn bát đũa, nhị nương thì chớp mắt mấy cái, cho tới bây giờ ả chưa từng thấy khó chịu như vậy bao giờ.
Mỗi người cơm nước xong lại tránh về phòng của mình, bọn hắn đều sợ gương mặt hệt như mưa gió sắp kéo tới của Lục lão gia tử.
Khi Lục Điềm Điềm lấy trứng gà chín từ trong túi áo bông ra, tam lang tam nương giật nảy mình, ngay cả Lục Tiểu Minh cũng thiếu chút hét lên kinh hãi.
Cũng may bọn họ còn giữ được chút lý trí, biết khắc chế bản thân. Tam lang chỉ vào cái trứng gà, nhỏ giọng hỏi Lục Điềm Điềm: “Muội tìm được ổ trứng gà rừng ư?”
Lục Điềm Điềm gật đầu, nói nhỏ vô cùng: “Cha, có mười hai quả trứng, tất cả đều được nấu chín, ba người bọn con mỗi người đều ăn một quả rồi.”
Tam lang hơi tiếc nuối, nếu chưa nấu chín trứng gà còn có thể mang lên chợ đen bán, hiện tại trứng gà năm xu một quả đây.
Tam nương nhìn ra tam lang đang tiếc nuối, mỉm cười trêu chọc: “Còn không ăn đi, chờ bị người khác cướp luôn à?”
Tam lang lại thấy nghẹn uất. Đúng vậy, không thể cất trong nhà được, nếu cất mà bị lão nương phát hiện rồi tịch thu, đúng là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Vẫn nên ăn vào bụng mới là tốt nhất.
Nghĩ vậy, hắn cầm trứng gà lên cho tam nương hai quả, kêu tam nương ăn mau mau lên.
Tam nương ngọt ngào nhận lấy trứng gà, hé miệng cắn một miếng, đã rất lâu rồi bọn họ không được ăn trứng.
Tiểu Minh với Đại Minh cũng không nhịn được mà cầm trứng gà nhét thẳng vào miệng, đặc biệt là Đại Minh.
Mặc dù hắn từng ăn một quả rồi nhưng vẫn như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, vội vã vô cùng.
Tam nương ăn một quả xong, lại nhường lại quả kia cho Điềm Điềm: “Ngoan, con còn chưa khỏi hẳn đâu, ăn nhiều một chút.”
Tam lang cũng muốn đưa phần của mình cho Điềm Điềm: “Cha ăn một quả là đủ rồi, ăn hai quả quá lãng phí.”
Lần này Lục nãi nãi bị mất mặt thật sự, cũng hơi hối hận, thầm lẩm bẩm sao mình cứ lắm mồm lắm miệng như vậy, nhưng bà ta cũng có nỗi khổ tâm riêng nha.
Hôm nay Lục đại nương vẫn không xuống ruộng nhưng có nấu cơm, cơm vẫn là ba kiểu như trước, chén cháo càng lúc càng loãng và bánh bột ngô với kích thước càng lúc càng nhỏ.
Tam lang dẫn theo mấy người Lục Thanh ra rửa tay, sau đó cầm theo bánh và cháo thuộc về nhà mình trở lại phòng ăn.
Lục nãi nãi không nhịn nổi hành vi làm ra vẻ ta đây của tam lang, vì một con nhỏ nuôi tốn cơm mà nó dám tỏ thái độ với bà ta.
Bà ta đập mạnh cái đũa xuống bàn, muốn há miệng chửi, nhưng Lục lão gia tử đã gõ mạnh cái tẩu thuốc lên bàn.
Bình thường Lục lão gia tử rất ít khi làm ra hành động như vậy, nếu đã làm mà bà ta còn không thức thời, vậy đừng trách ông ta ra tay đánh người.
Lục nãi nãi theo Lục lão gia tử vài năm, cũng hiểu rõ mỗi một hành động của Lục lão gia tử.
Cũng không phải bà ta chưa từng bị đánh bao giờ, nghĩ tới mỗi lần Lục lão gia tử đánh người sẽ không nương tay chút nào, bà ta lại sợ tới độ lập tức ngậm chặt miệng lại, thậm chí khi ăn cũng không dám phát ra tiếng.
Nhị nương hơi tiếc nuối chép môi, cứ nhận thua như vậy sao? Không ngờ lão thái bà đáng chết này cũng có lúc sợ sệt, quá vô dụng.
Bữa cơm này là bữa cả nhà được ăn yên tĩnh nhất kể từ lúc cô trọng sinh tới nay, trên bàn cơm, không còn ai dám ngu ngốc so đo nọ kia nữa.
Sau khi ăn xong, đại nương nhanh tay thu dọn bát đũa, nhị nương thì chớp mắt mấy cái, cho tới bây giờ ả chưa từng thấy khó chịu như vậy bao giờ.
Mỗi người cơm nước xong lại tránh về phòng của mình, bọn hắn đều sợ gương mặt hệt như mưa gió sắp kéo tới của Lục lão gia tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Lục Điềm Điềm lấy trứng gà chín từ trong túi áo bông ra, tam lang tam nương giật nảy mình, ngay cả Lục Tiểu Minh cũng thiếu chút hét lên kinh hãi.
Cũng may bọn họ còn giữ được chút lý trí, biết khắc chế bản thân. Tam lang chỉ vào cái trứng gà, nhỏ giọng hỏi Lục Điềm Điềm: “Muội tìm được ổ trứng gà rừng ư?”
Lục Điềm Điềm gật đầu, nói nhỏ vô cùng: “Cha, có mười hai quả trứng, tất cả đều được nấu chín, ba người bọn con mỗi người đều ăn một quả rồi.”
Tam lang hơi tiếc nuối, nếu chưa nấu chín trứng gà còn có thể mang lên chợ đen bán, hiện tại trứng gà năm xu một quả đây.
Tam nương nhìn ra tam lang đang tiếc nuối, mỉm cười trêu chọc: “Còn không ăn đi, chờ bị người khác cướp luôn à?”
Tam lang lại thấy nghẹn uất. Đúng vậy, không thể cất trong nhà được, nếu cất mà bị lão nương phát hiện rồi tịch thu, đúng là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Vẫn nên ăn vào bụng mới là tốt nhất.
Nghĩ vậy, hắn cầm trứng gà lên cho tam nương hai quả, kêu tam nương ăn mau mau lên.
Tam nương ngọt ngào nhận lấy trứng gà, hé miệng cắn một miếng, đã rất lâu rồi bọn họ không được ăn trứng.
Tiểu Minh với Đại Minh cũng không nhịn được mà cầm trứng gà nhét thẳng vào miệng, đặc biệt là Đại Minh.
Mặc dù hắn từng ăn một quả rồi nhưng vẫn như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, vội vã vô cùng.
Tam nương ăn một quả xong, lại nhường lại quả kia cho Điềm Điềm: “Ngoan, con còn chưa khỏi hẳn đâu, ăn nhiều một chút.”
Tam lang cũng muốn đưa phần của mình cho Điềm Điềm: “Cha ăn một quả là đủ rồi, ăn hai quả quá lãng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro