Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Xinh Đẹp Cự Tuyệt Yêu Đương
Chương 7
Chu Diên
2024-10-16 23:12:53
(Đoạn sau sẽ xưng cô vì nữ chính trọng sinh rồi.)
Ngay cả dưới ánh sáng yếu ớt, cũng có thể thấy người trong gương có làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh long lanh, hai bên cổ có hai bím tóc đen nhánh, chỉ có quầng thâm dưới mắt khiến cô thêm phần yếu đuối.
Cô phấn khích xắn tay áo và ống quần lên.
Làn da trắng trẻo và mịn màng, giống như quả trứng đã bóc vỏ, đâu còn vết loét như trước nữa.
Lục Trường An vẫn không tin mình đã trở về, cô dùng hết sức cắn mạnh vào cánh tay, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa, chỗ bị cắn vừa tê vừa đau.
Không phải mơ.
Cô thực sự đã trở về!
Nếu không nhầm thì bây giờ hẳn là năm đầu tiên về nông thôn - năm 1975.
Lục Trường An không quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể, vừa cười vừa nhảy vừa hét.
Cười một lúc thì cô khóc.
Không ai biết cô đã trải qua những năm tháng sau này như thế nào.
Cô muốn chết, nhưng không thể chết.
Nếu cô chết, trên thế gian này sẽ không còn ai có thể minh oan cho nhà họ Lục nữa.
Cô chỉ có thể sống như một con chuột hôi trong cống rãnh, chờ đợi cơ hội.
Cô còn phải nhớ đến cha mẹ, ba anh trai, chị dâu và những đứa cháu trai, cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu, ngoài cô ra không ai nhớ đến họ.
Vì vậy... ngay cả khi cô không muốn sống thì cũng phải sống.
Cánh cửa bị đá mạnh mở ra, một nhóm nam nữ mặt mày không thiện cảm bước vào.
Đều mặc áo trắng và quần màu xanh lá cây, các cô gái buộc tóc thành hai bím, còn các chàng trai thì chải kiểu tóc ngôi giữa.
"Lục Trường An, cô có biết vì đi tìm cô mà mọi người đã bỏ lỡ bữa tối không, ngày mai còn phải đi làm, cứ để bụng đói như thế này, ai chịu nổi."
"Thật sự cho rằng mình là tiểu thư nhà tư bản, coi mình là cái rốn của vũ trụ à?"
"Mọi người đều là thanh niên trí thức về nông thôn, thân phận không có cao thấp sang hèn, nhưng phải có lễ nghĩa liêm sỉ, rõ ràng biết Tô Ninh và Yến Từ tình đầu ý hợp, còn dây dưa với Yến Từ, nếu cha mẹ cô biết cô làm loại chuyện này, đầu chắc không ngẩng lên được."
"Cô có thể đừng gây chuyện nữa không."
Ngay cả dưới ánh sáng yếu ớt, cũng có thể thấy người trong gương có làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh long lanh, hai bên cổ có hai bím tóc đen nhánh, chỉ có quầng thâm dưới mắt khiến cô thêm phần yếu đuối.
Cô phấn khích xắn tay áo và ống quần lên.
Làn da trắng trẻo và mịn màng, giống như quả trứng đã bóc vỏ, đâu còn vết loét như trước nữa.
Lục Trường An vẫn không tin mình đã trở về, cô dùng hết sức cắn mạnh vào cánh tay, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa, chỗ bị cắn vừa tê vừa đau.
Không phải mơ.
Cô thực sự đã trở về!
Nếu không nhầm thì bây giờ hẳn là năm đầu tiên về nông thôn - năm 1975.
Lục Trường An không quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể, vừa cười vừa nhảy vừa hét.
Cười một lúc thì cô khóc.
Không ai biết cô đã trải qua những năm tháng sau này như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn chết, nhưng không thể chết.
Nếu cô chết, trên thế gian này sẽ không còn ai có thể minh oan cho nhà họ Lục nữa.
Cô chỉ có thể sống như một con chuột hôi trong cống rãnh, chờ đợi cơ hội.
Cô còn phải nhớ đến cha mẹ, ba anh trai, chị dâu và những đứa cháu trai, cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu, ngoài cô ra không ai nhớ đến họ.
Vì vậy... ngay cả khi cô không muốn sống thì cũng phải sống.
Cánh cửa bị đá mạnh mở ra, một nhóm nam nữ mặt mày không thiện cảm bước vào.
Đều mặc áo trắng và quần màu xanh lá cây, các cô gái buộc tóc thành hai bím, còn các chàng trai thì chải kiểu tóc ngôi giữa.
"Lục Trường An, cô có biết vì đi tìm cô mà mọi người đã bỏ lỡ bữa tối không, ngày mai còn phải đi làm, cứ để bụng đói như thế này, ai chịu nổi."
"Thật sự cho rằng mình là tiểu thư nhà tư bản, coi mình là cái rốn của vũ trụ à?"
"Mọi người đều là thanh niên trí thức về nông thôn, thân phận không có cao thấp sang hèn, nhưng phải có lễ nghĩa liêm sỉ, rõ ràng biết Tô Ninh và Yến Từ tình đầu ý hợp, còn dây dưa với Yến Từ, nếu cha mẹ cô biết cô làm loại chuyện này, đầu chắc không ngẩng lên được."
"Cô có thể đừng gây chuyện nữa không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro