Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân
Chương 19
Ái Cật Đích Tiểu Tình
2024-09-28 12:02:11
"Tiểu Mễ Bảo, ngủ con đi, mẹ ở đây với con." Khương Ngọc Nghiên vừa dỗ con gái ngủ, vừa hát ru cho cô bé, một lát sau trong phòng đã truyền ra tiếng hít hà của Tiểu Mễ Bảo.
Khương Ngọc Nghiên đắp chăn nhỏ cho cô con gái thơm mùi sữa. Sau đó nằm bên cạnh con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cục bột nhỏ, cảm thấy yêu thương vô cùng.
Thật không biết kiếp trước đầu óc mình có phải là bã đậu đâu chứ! Có cô con gái đáng yêu như vậy mà không thương yêu mà cứ mãi bị người khác dắt mũi.
May mà có cơ hội làm lại, mình sẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ trước. Nuôi cô con gái đáng yêu của mình trắng trẻo mập mạp. Còn cơ thể của mình cũng phải bồi bổ cho tốt, kiếp trước cứ mải mê làm việc kiếm tiền, không hề thương tiếc cơ thể mình, lúc trẻ thì ngó lơ không sao, đến khi già rồi thì lòi cả đống bệnh.
Nghĩ đến lúc về già rảnh rỗi đọc tiểu thuyết trên mạng, nhân vật chính quay về quá khứ, có trong tay bảo bối thì cuộc sống ngày càng tốt đẹp. Lúc đọc tiểu thuyết chỉ thấy vô lý, làm sao có người có cơ hội được sống lại lần nữa. Không ngờ mình lại có cơ hội này, vậy mình có bảo bối không nhỉ!
Khương Ngọc Nghiên nghĩ mãi, lại thấy mình quá tham lam. Có cơ hội làm lại cuộc đời đã là tốt lắm rồi, sao cô còn nghĩ đến chuyện có bảo bối nữa chứ!
Mơ màng sắp ngủ, Khương Ngọc Nghiên cảm thấy trước mắt mình như nhìn thấy một mảnh đất rộng lớn, trên đất trồng đầy cây ăn quả và lương thực, nhìn sơ qua, bên trong còn có một số loại thảo dược không rõ tên.
Điều kỳ diệu nhất là giữa đất xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ bằng tre. Cô cố sức dụi mắt, sợ mình quá buồn ngủ nên xuất hiện ảo giác.
Vì vậy, cô nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở choàng ra, mảnh đất trước mắt vẫn chưa biến mất, trước mắt cô thực sự xuất hiện một nơi kỳ diệu.
"Này! Có ai không?" Khương Ngọc Nghiên bước sen nhẹ nhàng, đến trước cửa nhà gỗ nhỏ, lễ phép gõ cửa nhà gỗ nhỏ nhưng không có ai trả lời, sau đó cô lại tăng âm lượng, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào, trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Đợi xác định trong nhà gỗ không có người, cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhà gỗ, đi vào. Tầng một của nhà gỗ rất trống trải, đồ đạc trong nhà cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc bàn nhỏ bằng tre, còn có một vài chiếc ghế lẻ tẻ. Kỳ lạ là, căn nhà này trông như đã bỏ trống từ lâu nhưng trên bàn tre nhỏ lại đặt một ấm trà vẫn còn bốc hơi nóng.
Khương Ngọc Nghiên bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên bàn tre nhỏ, phát hiện dưới tách trà đè một lá thư. Cô lấy thư ra, xem sơ qua, lúc này mới hiểu được nguồn gốc của không gian.
Khương Ngọc Nghiên đắp chăn nhỏ cho cô con gái thơm mùi sữa. Sau đó nằm bên cạnh con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cục bột nhỏ, cảm thấy yêu thương vô cùng.
Thật không biết kiếp trước đầu óc mình có phải là bã đậu đâu chứ! Có cô con gái đáng yêu như vậy mà không thương yêu mà cứ mãi bị người khác dắt mũi.
May mà có cơ hội làm lại, mình sẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ trước. Nuôi cô con gái đáng yêu của mình trắng trẻo mập mạp. Còn cơ thể của mình cũng phải bồi bổ cho tốt, kiếp trước cứ mải mê làm việc kiếm tiền, không hề thương tiếc cơ thể mình, lúc trẻ thì ngó lơ không sao, đến khi già rồi thì lòi cả đống bệnh.
Nghĩ đến lúc về già rảnh rỗi đọc tiểu thuyết trên mạng, nhân vật chính quay về quá khứ, có trong tay bảo bối thì cuộc sống ngày càng tốt đẹp. Lúc đọc tiểu thuyết chỉ thấy vô lý, làm sao có người có cơ hội được sống lại lần nữa. Không ngờ mình lại có cơ hội này, vậy mình có bảo bối không nhỉ!
Khương Ngọc Nghiên nghĩ mãi, lại thấy mình quá tham lam. Có cơ hội làm lại cuộc đời đã là tốt lắm rồi, sao cô còn nghĩ đến chuyện có bảo bối nữa chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mơ màng sắp ngủ, Khương Ngọc Nghiên cảm thấy trước mắt mình như nhìn thấy một mảnh đất rộng lớn, trên đất trồng đầy cây ăn quả và lương thực, nhìn sơ qua, bên trong còn có một số loại thảo dược không rõ tên.
Điều kỳ diệu nhất là giữa đất xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ bằng tre. Cô cố sức dụi mắt, sợ mình quá buồn ngủ nên xuất hiện ảo giác.
Vì vậy, cô nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở choàng ra, mảnh đất trước mắt vẫn chưa biến mất, trước mắt cô thực sự xuất hiện một nơi kỳ diệu.
"Này! Có ai không?" Khương Ngọc Nghiên bước sen nhẹ nhàng, đến trước cửa nhà gỗ nhỏ, lễ phép gõ cửa nhà gỗ nhỏ nhưng không có ai trả lời, sau đó cô lại tăng âm lượng, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào, trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Đợi xác định trong nhà gỗ không có người, cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhà gỗ, đi vào. Tầng một của nhà gỗ rất trống trải, đồ đạc trong nhà cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc bàn nhỏ bằng tre, còn có một vài chiếc ghế lẻ tẻ. Kỳ lạ là, căn nhà này trông như đã bỏ trống từ lâu nhưng trên bàn tre nhỏ lại đặt một ấm trà vẫn còn bốc hơi nóng.
Khương Ngọc Nghiên bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên bàn tre nhỏ, phát hiện dưới tách trà đè một lá thư. Cô lấy thư ra, xem sơ qua, lúc này mới hiểu được nguồn gốc của không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro