Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 31
2024-12-02 15:16:21
Chợt nhớ đến chuyện ban sáng, Hách Phương Phương bật cười: “À, chị ta còn bảo muốn làm phát thanh viên đấy. Buồn cười không? Nhìn lại mình xem, chị ta tưởng có thể làm cái nghề đó chắc? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nghe thế, Trương Chi Chi cũng bật cười: “Thôi, đừng nói thế. Lỡ người nhà em biết thì lại không vui.”
“Em sợ gì chứ? Dù sao ở đây cũng không phải nhà em, coi như em kể chuyện cười cho chị nghe thôi.”
Hai người nói xong thì phá lên cười.
Bên này, sau khi ăn uống no nê, Trương Thanh Thanh lấy khăn tay lau miệng cho ba đứa nhỏ. Hách Trường Khanh đi thanh toán rồi cả nhà trở về.
Về đến nhà, Trương Thanh Thanh vẫn không ngồi yên được, liền đi vào phòng chứa đồ tìm kiếm một lúc, chỉ tìm thấy một cái cuốc nhỏ.
“Đồng chí Hách, nhà mình không có cái cuốc nào to hơn à?”
Hách Trường Khanh lắc đầu: “Chắc là không.”
Trương Thanh Thanh bĩu môi: “Anh đi mượn hàng xóm cho tôi một cái cuốc to đi, tôi muốn xới lại mảnh đất trong sân, lát nữa còn trồng rau.”
Nghe vậy, Hách Trường Khanh gật đầu, sang nhà bác Vương mượn cuốc.
Trương Thanh Thanh chợt nghĩ: Mượn cuốc thôi thì chưa đủ, phải mượn thêm hạt giống nữa.
Nhà họ Hách vốn không biết trồng rau, chắc chắn trong nhà cũng chẳng có hạt giống. Cô vội vàng chạy theo anh sang nhà bác Vương.
“Mượn được cuốc rồi.”
Trương Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, rồi quay sang bác Vương: “Bác Vương ơi, nhà bác có hạt giống rau nào không ạ? Cho cháu xin một ít, khi nào mua được cháu sẽ trả lại.”
Bác Vương hơi bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình đáp: “Có chứ! Cháu muốn trồng rau gì?”
Bà vào nhà lấy ra một túi nhỏ, bên trong là mấy gói giấy báo gấp gọn thành hình tam giác, bên ngoài còn ghi tên từng loại hạt giống.
Trương Thanh Thanh ngó qua rồi chọn vài loại: “Cháu lấy ít hạt cà, ớt, dưa chuột, đậu đũa và cải thảo nhé.”
Cô tính toán trồng mỗi thứ một ít để mảnh đất thêm đa dạng.
Bác Vương bóc từng gói giấy, cẩn thận bốc vài hạt đưa cho cô.
“Cảm ơn bác nhiều lắm!”
Bác Vương xua tay: “Không có gì đâu, cần gì trả lại. À, bác còn ít cây cà chua con, cháu mang về trồng luôn đi.”
Trương Thanh Thanh cảm ơn ríu rít rồi cùng Hách Trường Khanh quay về.
Về đến sân, cô định lấy cuốc từ tay anh nhưng anh không chịu đưa.
“Chỉ cần xới đất phải không?”
“Vâng, làm đất tơi xốp là được.”
“Để tôi.”
Là đàn ông trong nhà, anh nhất định không để cô phải làm việc nặng.
Hứa Trường Khanh sức khỏe tốt, làm việc nhanh gọn. Chẳng mấy chốc, anh đã xới xong mảnh đất.
Sau đó, Trương Thanh Thanh hướng dẫn anh đào vài hố nhỏ để gieo hạt rồi lấp đất lại. Còn cải thảo, cô chỉ rải một lớp mỏng trên mặt đất.
Công việc trồng rau diễn ra thuận lợi, làm xong, hai người cùng nhìn nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Nghe thế, Trương Chi Chi cũng bật cười: “Thôi, đừng nói thế. Lỡ người nhà em biết thì lại không vui.”
“Em sợ gì chứ? Dù sao ở đây cũng không phải nhà em, coi như em kể chuyện cười cho chị nghe thôi.”
Hai người nói xong thì phá lên cười.
Bên này, sau khi ăn uống no nê, Trương Thanh Thanh lấy khăn tay lau miệng cho ba đứa nhỏ. Hách Trường Khanh đi thanh toán rồi cả nhà trở về.
Về đến nhà, Trương Thanh Thanh vẫn không ngồi yên được, liền đi vào phòng chứa đồ tìm kiếm một lúc, chỉ tìm thấy một cái cuốc nhỏ.
“Đồng chí Hách, nhà mình không có cái cuốc nào to hơn à?”
Hách Trường Khanh lắc đầu: “Chắc là không.”
Trương Thanh Thanh bĩu môi: “Anh đi mượn hàng xóm cho tôi một cái cuốc to đi, tôi muốn xới lại mảnh đất trong sân, lát nữa còn trồng rau.”
Nghe vậy, Hách Trường Khanh gật đầu, sang nhà bác Vương mượn cuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Thanh Thanh chợt nghĩ: Mượn cuốc thôi thì chưa đủ, phải mượn thêm hạt giống nữa.
Nhà họ Hách vốn không biết trồng rau, chắc chắn trong nhà cũng chẳng có hạt giống. Cô vội vàng chạy theo anh sang nhà bác Vương.
“Mượn được cuốc rồi.”
Trương Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, rồi quay sang bác Vương: “Bác Vương ơi, nhà bác có hạt giống rau nào không ạ? Cho cháu xin một ít, khi nào mua được cháu sẽ trả lại.”
Bác Vương hơi bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình đáp: “Có chứ! Cháu muốn trồng rau gì?”
Bà vào nhà lấy ra một túi nhỏ, bên trong là mấy gói giấy báo gấp gọn thành hình tam giác, bên ngoài còn ghi tên từng loại hạt giống.
Trương Thanh Thanh ngó qua rồi chọn vài loại: “Cháu lấy ít hạt cà, ớt, dưa chuột, đậu đũa và cải thảo nhé.”
Cô tính toán trồng mỗi thứ một ít để mảnh đất thêm đa dạng.
Bác Vương bóc từng gói giấy, cẩn thận bốc vài hạt đưa cho cô.
“Cảm ơn bác nhiều lắm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Vương xua tay: “Không có gì đâu, cần gì trả lại. À, bác còn ít cây cà chua con, cháu mang về trồng luôn đi.”
Trương Thanh Thanh cảm ơn ríu rít rồi cùng Hách Trường Khanh quay về.
Về đến sân, cô định lấy cuốc từ tay anh nhưng anh không chịu đưa.
“Chỉ cần xới đất phải không?”
“Vâng, làm đất tơi xốp là được.”
“Để tôi.”
Là đàn ông trong nhà, anh nhất định không để cô phải làm việc nặng.
Hứa Trường Khanh sức khỏe tốt, làm việc nhanh gọn. Chẳng mấy chốc, anh đã xới xong mảnh đất.
Sau đó, Trương Thanh Thanh hướng dẫn anh đào vài hố nhỏ để gieo hạt rồi lấp đất lại. Còn cải thảo, cô chỉ rải một lớp mỏng trên mặt đất.
Công việc trồng rau diễn ra thuận lợi, làm xong, hai người cùng nhìn nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro