Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 39
2024-12-02 15:16:21
Đúng lúc này, Đổng Huệ Quyên từ ngoài bước vào, tay cầm theo một miếng thịt lợn. Thấy Trương Ái Quốc có vẻ đói, liền giục bà ta:
“Đi nấu cơm đi, đến giờ ăn rồi.”
Đổng Huệ Quyên vào bếp với vẻ mặt khó chịu. Trương Chi Chi không biết ý, lại ngồi xuống đối diện Hách Trường Khanh, ngọt ngào hỏi:
“Anh Hách, khi nào anh về đơn vị?”
“Ngày mai.”
“Vậy à? Chiều nay em có chuyện muốn nhờ, anh đi với em được không?” Giọng cô ta ngọt ngào đến mức có thể tan chảy.
Hách Trường Khanh lập tức nhíu mày, không chút do dự từ chối:
“Anh với chị em đã kết hôn rồi, sau này em đừng gọi anh là anh Hách nữa, cứ gọi anh là anh rể. Chiều nay anh với chị em có việc, không giúp được em đâu.”
Anh không cần biết cô ta định nhờ việc gì liền thẳng thừng từ chối. Trương Thanh Thanh ngồi bên cạnh, nhìn thấy rõ mặt mày Trương Chi Chi sa sầm lại, suýt bật cười thành tiếng. Anh đúng là chuyên gia phát hiện “trà xanh”! Trương Thanh Thanh thật là hết thuốc chữa. Lúc trước thì chê bai, giờ thấy người ta cưới người khác lại không chịu nổi. Cô ta tưởng mình là trung tâm vũ trụ sao?
Cô mừng vì Hách Trường Khanh không phải loại đàn ông dễ dãi, lại càng âm thầm cộng thêm điểm cho anh.
Chẳng mấy chốc, Đổng Huệ Quyên đã dọn cơm lên bàn, cả nhà cùng ngồi xuống ăn. Trong bữa ăn, bà ta cùng Trương Ái Quốc đóng vai người lớn, dặn dò hai vợ chồng đủ điều.
Trương Thanh Thanh chẳng buồn nghe, chỉ tập trung ăn thịt. Về đây lấy lại vốn thì không có cửa, nhưng ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thấy cô ăn nhiệt tình như vậy, Trương Chi Chi liếc mắt khinh bỉ:
“Chị à, chị ăn từ từ thôi. Còn nhiều thịt mà, đừng để nghẹn.”
Trương Thanh Thanh ngẩng lên, vẻ mặt đầy tội nghiệp:
“Em à, từ nhỏ em được nhà cưng chiều, muốn gì có nấy. Còn chị ở quê, ngày nào cũng ăn cháo với rau, nên giờ thấy thịt là thèm. Tay nghề của mẹ cũng ngon quá, chị không nhịn được nên ăn hơi nhiều, đừng giận nha.”
Lời nói của cô khiến nụ cười mỉa mai trên mặt Trương Chi Chi cứng đờ.
Trương Ái Quốc nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi. Dù sao ông cũng là người đã đẩy mẹ con cô về quê, giờ nhớ lại, ông cũng thấy cắn rứt phần nào.
Ông trừng mắt nhìn Trương CHi Chi:
“Chị con ăn vài miếng thịt thì làm sao? Nhà này chẳng lẽ tiếc mấy miếng thịt đó?”
Nói xong, ông gắp thêm mấy miếng thịt bỏ vào bát Trương Thanh Thanh. Cô chỉ cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cảm ơn rối rít.
Cảnh tượng này khiến Đổng Huệ Quyên bực bội ra mặt. Con bé này, không nói chuyện cũ thì chết sao?
“Ái Quốc, Chi Chi có nói gì đâu. Nó chỉ sợ chị nó ăn nhanh quá sẽ nghẹn thôi, ông cần gì phải quá lời thế?”
Nhưng Trương Ái Quốc đang bực, chẳng buồn nể mặt vợ:
“Bà cứ bênh nó đi. Xem nó bị chiều hư đến thế nào rồi! Đâu có ngoan ngoãn, hiểu chuyện như chị nó.”
Hách Trường Khanh và Trương Thanh Thanh vẫn im lặng, chỉ tập trung ăn uống.
Trương Ái Quốc mắng một hồi, khiến Trương Chi Chi tức đến đỏ hoe mắt.
Khi ăn xong, Trương Thanh Thanh thở phào đứng dậy: “Chúng con xin phép về trước, chiều còn có việc, khi nào rảnh sẽ ghé thăm sau.”
Trương Ái Quốc cười: “Không ở lại thêm chút nữa à?”
“Đi nấu cơm đi, đến giờ ăn rồi.”
Đổng Huệ Quyên vào bếp với vẻ mặt khó chịu. Trương Chi Chi không biết ý, lại ngồi xuống đối diện Hách Trường Khanh, ngọt ngào hỏi:
“Anh Hách, khi nào anh về đơn vị?”
“Ngày mai.”
“Vậy à? Chiều nay em có chuyện muốn nhờ, anh đi với em được không?” Giọng cô ta ngọt ngào đến mức có thể tan chảy.
Hách Trường Khanh lập tức nhíu mày, không chút do dự từ chối:
“Anh với chị em đã kết hôn rồi, sau này em đừng gọi anh là anh Hách nữa, cứ gọi anh là anh rể. Chiều nay anh với chị em có việc, không giúp được em đâu.”
Anh không cần biết cô ta định nhờ việc gì liền thẳng thừng từ chối. Trương Thanh Thanh ngồi bên cạnh, nhìn thấy rõ mặt mày Trương Chi Chi sa sầm lại, suýt bật cười thành tiếng. Anh đúng là chuyên gia phát hiện “trà xanh”! Trương Thanh Thanh thật là hết thuốc chữa. Lúc trước thì chê bai, giờ thấy người ta cưới người khác lại không chịu nổi. Cô ta tưởng mình là trung tâm vũ trụ sao?
Cô mừng vì Hách Trường Khanh không phải loại đàn ông dễ dãi, lại càng âm thầm cộng thêm điểm cho anh.
Chẳng mấy chốc, Đổng Huệ Quyên đã dọn cơm lên bàn, cả nhà cùng ngồi xuống ăn. Trong bữa ăn, bà ta cùng Trương Ái Quốc đóng vai người lớn, dặn dò hai vợ chồng đủ điều.
Trương Thanh Thanh chẳng buồn nghe, chỉ tập trung ăn thịt. Về đây lấy lại vốn thì không có cửa, nhưng ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thấy cô ăn nhiệt tình như vậy, Trương Chi Chi liếc mắt khinh bỉ:
“Chị à, chị ăn từ từ thôi. Còn nhiều thịt mà, đừng để nghẹn.”
Trương Thanh Thanh ngẩng lên, vẻ mặt đầy tội nghiệp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em à, từ nhỏ em được nhà cưng chiều, muốn gì có nấy. Còn chị ở quê, ngày nào cũng ăn cháo với rau, nên giờ thấy thịt là thèm. Tay nghề của mẹ cũng ngon quá, chị không nhịn được nên ăn hơi nhiều, đừng giận nha.”
Lời nói của cô khiến nụ cười mỉa mai trên mặt Trương Chi Chi cứng đờ.
Trương Ái Quốc nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi. Dù sao ông cũng là người đã đẩy mẹ con cô về quê, giờ nhớ lại, ông cũng thấy cắn rứt phần nào.
Ông trừng mắt nhìn Trương CHi Chi:
“Chị con ăn vài miếng thịt thì làm sao? Nhà này chẳng lẽ tiếc mấy miếng thịt đó?”
Nói xong, ông gắp thêm mấy miếng thịt bỏ vào bát Trương Thanh Thanh. Cô chỉ cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cảm ơn rối rít.
Cảnh tượng này khiến Đổng Huệ Quyên bực bội ra mặt. Con bé này, không nói chuyện cũ thì chết sao?
“Ái Quốc, Chi Chi có nói gì đâu. Nó chỉ sợ chị nó ăn nhanh quá sẽ nghẹn thôi, ông cần gì phải quá lời thế?”
Nhưng Trương Ái Quốc đang bực, chẳng buồn nể mặt vợ:
“Bà cứ bênh nó đi. Xem nó bị chiều hư đến thế nào rồi! Đâu có ngoan ngoãn, hiểu chuyện như chị nó.”
Hách Trường Khanh và Trương Thanh Thanh vẫn im lặng, chỉ tập trung ăn uống.
Trương Ái Quốc mắng một hồi, khiến Trương Chi Chi tức đến đỏ hoe mắt.
Khi ăn xong, Trương Thanh Thanh thở phào đứng dậy: “Chúng con xin phép về trước, chiều còn có việc, khi nào rảnh sẽ ghé thăm sau.”
Trương Ái Quốc cười: “Không ở lại thêm chút nữa à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro