Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 4
2024-12-02 15:16:21
Thanh Thanh còn đang ngẩn người thì một bóng dáng cao lớn loạng choạng bước vào phòng. Đó là Hách Trường Khanh, trở về sau khi uống rượu ở tiệc cưới.
Cô ngập ngừng vài giây rồi quyết định tiến đến đỡ anh. Nhưng khi vừa lại gần, giọng anh khẽ vang lên: “Đóng cửa.”
Giọng điệu hoàn toàn tỉnh táo, không giống người đang say.
Thanh Thanh lập tức hiểu ra, anh cố tình giả vờ say để thoát khỏi buổi tiệc.
Cô khép cửa lại. Khi quay vào, Trường Khanh đã ngồi ngay ngắn trên ghế, chẳng có chút gì là đang say xỉn. Dưới ánh đèn mờ, bầu không khí trong phòng trở nên hơi gượng gạo.
“Anh không sao chứ...” Sau một hồi ngập ngừng, cô lúng túng hỏi.
Trường Khanh liếc nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh đến mức đáng sợ. Anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:
“Ngồi.”
Thanh Thanh cảm thấy anh thực sự ít nói đến mức khiến người khác khó xử. Cô kéo ghế ngồi xuống, theo phản xạ mà lưng cũng thẳng tắp, giống như đang đối diện với cấp trên ở kiếp trước.
“Anh muốn nói gì ạ?”
Cô bất giác dùng kính ngữ, khiến Trường Khanh hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ cô gái làm loạn ở lễ cưới lại có thể đột ngột trở nên ngoan ngoãn thế này.
“Cô nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này? Tôi tưởng gia đình cô đã nói rõ mọi chuyện với cô rồi.”
Thanh Thanh nhìn anh, nhận ra trong mắt anh có sự nghiêm túc. Rõ ràng, anh không hề biết rằng nhà họ Trương đã giấu nhẹm sự thật với cô. Có lẽ anh đồng ý cưới cô vì nghĩ cô là một cô gái quê chịu thương chịu khó, sẵn sàng giúp anh chăm sóc ba đứa con. Không giống như Chi Chi, vốn còn chẳng đủ khả năng tự lo cho mình, nói gì đến việc lo cho người khác.
Sau khi cân nhắc tình thế của mình, Thanh Thanh bật cười khan.
“Đồng… đồng chí Hách tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một người mẹ kế, chăm sóc tốt các con. Nhưng tôi có một yêu cầu, à không, một lời đề nghị nhỏ. Không biết anh có thể đồng ý không?”
Cô biết mình chẳng có xu nào trong túi, sống ở thành phố mà không có tiền thì chỉ có nước chết đói. Ở nhà họ Hách dù sao cũng tốt, ít nhất cô còn có nơi ăn chốn ở. Thêm nữa, cô vốn thích trẻ con. Chăm sóc ba đứa nhỏ đâu phải chuyện gì to tát. Hồi trước cô còn từng làm giáo viên mầm non, một mình quản lý cả lớp vài chục bé cơ mà.
“Yêu cầu gì? Cô nói đi.”
Thanh Thanh hít một hơi, cố gắng diễn đạt: “Anh có thể giúp tôi tìm một công việc được không? Tôi không muốn ngồi không hưởng thụ, sợ sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người.”
Cô ngập ngừng vài giây rồi quyết định tiến đến đỡ anh. Nhưng khi vừa lại gần, giọng anh khẽ vang lên: “Đóng cửa.”
Giọng điệu hoàn toàn tỉnh táo, không giống người đang say.
Thanh Thanh lập tức hiểu ra, anh cố tình giả vờ say để thoát khỏi buổi tiệc.
Cô khép cửa lại. Khi quay vào, Trường Khanh đã ngồi ngay ngắn trên ghế, chẳng có chút gì là đang say xỉn. Dưới ánh đèn mờ, bầu không khí trong phòng trở nên hơi gượng gạo.
“Anh không sao chứ...” Sau một hồi ngập ngừng, cô lúng túng hỏi.
Trường Khanh liếc nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh đến mức đáng sợ. Anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:
“Ngồi.”
Thanh Thanh cảm thấy anh thực sự ít nói đến mức khiến người khác khó xử. Cô kéo ghế ngồi xuống, theo phản xạ mà lưng cũng thẳng tắp, giống như đang đối diện với cấp trên ở kiếp trước.
“Anh muốn nói gì ạ?”
Cô bất giác dùng kính ngữ, khiến Trường Khanh hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ cô gái làm loạn ở lễ cưới lại có thể đột ngột trở nên ngoan ngoãn thế này.
“Cô nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này? Tôi tưởng gia đình cô đã nói rõ mọi chuyện với cô rồi.”
Thanh Thanh nhìn anh, nhận ra trong mắt anh có sự nghiêm túc. Rõ ràng, anh không hề biết rằng nhà họ Trương đã giấu nhẹm sự thật với cô. Có lẽ anh đồng ý cưới cô vì nghĩ cô là một cô gái quê chịu thương chịu khó, sẵn sàng giúp anh chăm sóc ba đứa con. Không giống như Chi Chi, vốn còn chẳng đủ khả năng tự lo cho mình, nói gì đến việc lo cho người khác.
Sau khi cân nhắc tình thế của mình, Thanh Thanh bật cười khan.
“Đồng… đồng chí Hách tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một người mẹ kế, chăm sóc tốt các con. Nhưng tôi có một yêu cầu, à không, một lời đề nghị nhỏ. Không biết anh có thể đồng ý không?”
Cô biết mình chẳng có xu nào trong túi, sống ở thành phố mà không có tiền thì chỉ có nước chết đói. Ở nhà họ Hách dù sao cũng tốt, ít nhất cô còn có nơi ăn chốn ở. Thêm nữa, cô vốn thích trẻ con. Chăm sóc ba đứa nhỏ đâu phải chuyện gì to tát. Hồi trước cô còn từng làm giáo viên mầm non, một mình quản lý cả lớp vài chục bé cơ mà.
“Yêu cầu gì? Cô nói đi.”
Thanh Thanh hít một hơi, cố gắng diễn đạt: “Anh có thể giúp tôi tìm một công việc được không? Tôi không muốn ngồi không hưởng thụ, sợ sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro