Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 6
2024-12-02 15:16:21
“Anh Hách... tôi đang đến tháng, hay mình ngủ sớm đi nhé!”
Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, Thanh Thanh đành mở miệng trước.
Hách Trường Khanh khẽ nhướn mày: “Hửm?”
Lúc này, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời dùng tiếng lóng thời hiện đại, vội vàng giải thích: “Ý tôi là... tôi đang có kinh nguyệt, không thể làm chuyện đó.”
Trường Khanh khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng ngồi dậy, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm. Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc sẽ phải giả vờ “đến tháng” thêm vài ngày nữa để đảm bảo an toàn.
Sau khi uống nước xong, Trường Khanh nằm xuống lại, giọng trầm thấp: “Yên tâm, tôi không động vào cô đâu. Ngủ đi.”
Thanh Thanh lúng túng trả lời bằng tiếng lí nhí, ôm chặt góc chăn, cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô mệt nhoài sau một ngày dài, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Thanh Thanh phát hiện vết thương trên trán mình đã được băng bó cẩn thận. Có lẽ Trường Khanh đã làm điều đó khi cô ngủ say.
Cô mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. Trời đã sáng hẳn, ngoài sân, Trường Khanh đang chơi đùa với chú chó lớn. Mẹ Hách thì bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn thấy Thanh Thanh, Trường Khanh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Thanh Thanh cười gượng rồi đi vào bếp.
Mẹ Hách thấy cô bước vào, gương mặt lạnh tanh, không buồn che giấu sự khó chịu. Cũng đúng thôi, sau màn kịch trong lễ cưới hôm qua, cả nhà họ Hách hẳn đã trở thành trò cười của mọi người trong khu. Mặc dù cô không phải là người thực sự gây ra chuyện này, nhưng giờ cô đang sống trong thân xác của người đó, buộc phải gánh chịu mọi hậu quả.
Cô tự nhủ mình cần nhẫn nhịn và làm quen với cuộc sống nơi đây. Dù gì, cô cũng định ở lại đây thêm một thời gian, ít nhất là đến khi việc kinh doanh được hợp pháp hóa, rồi mới tính đến chuyện ly hôn và ra đi.
“Bác gái, con biết bác bận việc, để con làm bữa sáng cho.”
Thanh Thanh cố gắng tỏ ra thân thiện.
Mẹ Hách nhìn cô, ánh mắt không quá gay gắt nhưng cũng chẳng mấy thiện cảm: “Không cần.”
Bà không ưa Thanh Thanh, lại càng không muốn giao tiếp nhiều với cô con dâu bất đắc dĩ này.
Nhưng Thanh Thanh không bận tâm, cô hiểu rằng mẹ chồng hiện giờ chỉ đang tức giận.
“Bác gái, con biết hôm qua con làm sai, khiến nhà mình mất mặt. Con thật lòng xin lỗi. Nhưng giờ con đã gả về đây, con sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm con dâu, chăm sóc ba đứa nhỏ. Con chưa có việc làm, nên nếu bác và anh Trường Khanh đều bận thì để con lo ba bữa cơm trong nhà nhé.”
Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, Thanh Thanh đành mở miệng trước.
Hách Trường Khanh khẽ nhướn mày: “Hửm?”
Lúc này, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời dùng tiếng lóng thời hiện đại, vội vàng giải thích: “Ý tôi là... tôi đang có kinh nguyệt, không thể làm chuyện đó.”
Trường Khanh khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng ngồi dậy, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm. Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc sẽ phải giả vờ “đến tháng” thêm vài ngày nữa để đảm bảo an toàn.
Sau khi uống nước xong, Trường Khanh nằm xuống lại, giọng trầm thấp: “Yên tâm, tôi không động vào cô đâu. Ngủ đi.”
Thanh Thanh lúng túng trả lời bằng tiếng lí nhí, ôm chặt góc chăn, cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô mệt nhoài sau một ngày dài, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Thanh Thanh phát hiện vết thương trên trán mình đã được băng bó cẩn thận. Có lẽ Trường Khanh đã làm điều đó khi cô ngủ say.
Cô mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. Trời đã sáng hẳn, ngoài sân, Trường Khanh đang chơi đùa với chú chó lớn. Mẹ Hách thì bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Thanh Thanh, Trường Khanh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Thanh Thanh cười gượng rồi đi vào bếp.
Mẹ Hách thấy cô bước vào, gương mặt lạnh tanh, không buồn che giấu sự khó chịu. Cũng đúng thôi, sau màn kịch trong lễ cưới hôm qua, cả nhà họ Hách hẳn đã trở thành trò cười của mọi người trong khu. Mặc dù cô không phải là người thực sự gây ra chuyện này, nhưng giờ cô đang sống trong thân xác của người đó, buộc phải gánh chịu mọi hậu quả.
Cô tự nhủ mình cần nhẫn nhịn và làm quen với cuộc sống nơi đây. Dù gì, cô cũng định ở lại đây thêm một thời gian, ít nhất là đến khi việc kinh doanh được hợp pháp hóa, rồi mới tính đến chuyện ly hôn và ra đi.
“Bác gái, con biết bác bận việc, để con làm bữa sáng cho.”
Thanh Thanh cố gắng tỏ ra thân thiện.
Mẹ Hách nhìn cô, ánh mắt không quá gay gắt nhưng cũng chẳng mấy thiện cảm: “Không cần.”
Bà không ưa Thanh Thanh, lại càng không muốn giao tiếp nhiều với cô con dâu bất đắc dĩ này.
Nhưng Thanh Thanh không bận tâm, cô hiểu rằng mẹ chồng hiện giờ chỉ đang tức giận.
“Bác gái, con biết hôm qua con làm sai, khiến nhà mình mất mặt. Con thật lòng xin lỗi. Nhưng giờ con đã gả về đây, con sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm con dâu, chăm sóc ba đứa nhỏ. Con chưa có việc làm, nên nếu bác và anh Trường Khanh đều bận thì để con lo ba bữa cơm trong nhà nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro