Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 8
2024-12-02 15:16:21
Mẹ Hách khẽ nhíu mày. Tuy bà không thích Thanh Thanh, nhưng nghe con gái ăn nói như vậy cũng thấy khó chịu. Bà chưa kịp lên tiếng thì Trường Khanh đã lạnh lùng nói: “Em là con gái, phải biết lễ phép. Dù gì cô ấy cũng là chị dâu, vai vế lớn hơn em. Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Phương Phương trừng mắt nhìn anh trai, cảm thấy cực kỳ oan ức. Cô ấy đã đủ bực vì phải sống chung với ba đứa cháu, giờ lại thêm một bà chị dâu từ quê lên. Giờ ngay cả anh trai cũng bênh vực người phụ nữ đó.
“Em có nói sai đâu...” Cô ấy lầm bầm trong miệng, nhưng không dám nói to hơn vì sợ anh trai mắng.
Cảm thấy bực bội, Phương Phương quay sang đám trẻ, xả cơn giận bằng cách đẩy cậu út một cái: “Tránh ra! Chỗ này đâu phải của mấy đứa! Người khác còn phải ngồi ăn nữa!”
Cậu út chỉ mới bốn tuổi, thân hình nhỏ thó. Bị đẩy bất ngờ, cậu bé loạng choạng suýt ngã khỏi ghế. Đôi mắt cậu đỏ hoe, miệng lắp bắp xin lỗi: “Xin... xin lỗi cô... con, con không cố ý...”
Cậu út vốn nhút nhát, lại mắc tật nói lắp. Phương Phương càng nhìn càng bực, gắt lên: “Câm miệng! Đồ nhóc nói lắp! Tao không phải là cô của mày!”
Nghe vậy, ánh mắt Trường Khanh lập tức tối lại. Anh tiến đến, vỗ nhẹ lên lưng em gái, giọng nói đầy cảnh cáo: “Nói lại lần nữa xem?”
Phương Phương ấm ức, nước mắt rưng rưng. Cô cảm thấy như cả thế giới đều chống lại mình: ba đứa nhóc phiền phức, giờ lại thêm một chị dâu quê mùa, còn anh trai thì luôn bênh họ.
“Em có nói sai đâu, nó chẳng phải là thằng nhóc nói lắp sao?”
Hách Phương Phương em gái út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều nên không quen chịu thiệt. Thấy anh trai trách mắng, cô ấy liền ấm ức lên tiếng.
Hách Trường Khanh định tiếp tục quở trách, nhưng mẹ Hách đã xen vào: “Thôi nào, Trường Khanh, Phương Phương cũng biết sai rồi. Khó khăn lắm con mới có vài ngày ở nhà, mọi người giữ hòa khí đi.”
Vì công việc trong quân đội bận rộn, Trường Khanh ít khi về nhà, lần này về lâu hơn cũng vì chuyện cưới hỏi.
Trong bếp, Thanh Thanh lắng nghe câu chuyện bên ngoài, thầm đưa ra đánh giá. Trường Khanh là một người chính trực, dù chưa chắc là người chồng tốt, nhưng chắc chắn là một quân nhân mẫu mực. Mẹ Hách tuy có vẻ kiêu kỳ, nhưng không phải kiểu mẹ chồng cay nghiệt. Còn cô em chồng Phương Phương thì… đúng là kiểu khó chiều.
Phương Phương trừng mắt nhìn anh trai, cảm thấy cực kỳ oan ức. Cô ấy đã đủ bực vì phải sống chung với ba đứa cháu, giờ lại thêm một bà chị dâu từ quê lên. Giờ ngay cả anh trai cũng bênh vực người phụ nữ đó.
“Em có nói sai đâu...” Cô ấy lầm bầm trong miệng, nhưng không dám nói to hơn vì sợ anh trai mắng.
Cảm thấy bực bội, Phương Phương quay sang đám trẻ, xả cơn giận bằng cách đẩy cậu út một cái: “Tránh ra! Chỗ này đâu phải của mấy đứa! Người khác còn phải ngồi ăn nữa!”
Cậu út chỉ mới bốn tuổi, thân hình nhỏ thó. Bị đẩy bất ngờ, cậu bé loạng choạng suýt ngã khỏi ghế. Đôi mắt cậu đỏ hoe, miệng lắp bắp xin lỗi: “Xin... xin lỗi cô... con, con không cố ý...”
Cậu út vốn nhút nhát, lại mắc tật nói lắp. Phương Phương càng nhìn càng bực, gắt lên: “Câm miệng! Đồ nhóc nói lắp! Tao không phải là cô của mày!”
Nghe vậy, ánh mắt Trường Khanh lập tức tối lại. Anh tiến đến, vỗ nhẹ lên lưng em gái, giọng nói đầy cảnh cáo: “Nói lại lần nữa xem?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Phương ấm ức, nước mắt rưng rưng. Cô cảm thấy như cả thế giới đều chống lại mình: ba đứa nhóc phiền phức, giờ lại thêm một chị dâu quê mùa, còn anh trai thì luôn bênh họ.
“Em có nói sai đâu, nó chẳng phải là thằng nhóc nói lắp sao?”
Hách Phương Phương em gái út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều nên không quen chịu thiệt. Thấy anh trai trách mắng, cô ấy liền ấm ức lên tiếng.
Hách Trường Khanh định tiếp tục quở trách, nhưng mẹ Hách đã xen vào: “Thôi nào, Trường Khanh, Phương Phương cũng biết sai rồi. Khó khăn lắm con mới có vài ngày ở nhà, mọi người giữ hòa khí đi.”
Vì công việc trong quân đội bận rộn, Trường Khanh ít khi về nhà, lần này về lâu hơn cũng vì chuyện cưới hỏi.
Trong bếp, Thanh Thanh lắng nghe câu chuyện bên ngoài, thầm đưa ra đánh giá. Trường Khanh là một người chính trực, dù chưa chắc là người chồng tốt, nhưng chắc chắn là một quân nhân mẫu mực. Mẹ Hách tuy có vẻ kiêu kỳ, nhưng không phải kiểu mẹ chồng cay nghiệt. Còn cô em chồng Phương Phương thì… đúng là kiểu khó chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro