Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
A
2024-11-17 23:31:15
Ôi trời ơi!
Trì Đại Bảo suýt quỳ xuống trước mặt Trì Tuệ.
Anh ta gần như lao đến trước mặt đứa em gái mà mình chưa từng để ý, khẩn thiết cầu xin: "Tuệ Tuệ à, cái này... chuyện ăn uống có thể qua loa, nhưng lời nói không thể nói bừa. Hôm nay người giúp đỡ đều là bà con hàng xóm, ai mà làm chuyện đó được chứ."
Trì Tuệ như bị anh ta dọa lùi lại vài bước.
Cô gật đầu đầy động viên, ánh mắt sáng rực vẻ chính trực: "Anh yên tâm, công an chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng."
"..." Trì Đại Bảo thật sự muốn khóc rồi.
Vương Thái Phượng nhìn phản ứng của Trì Đại Bảo và Trì Bảo Châu, trong lòng liền chột dạ.
Hai đứa này là do chính tay bà nuôi lớn, chỉ cần nhìn qua là biết chúng nó đang có ý đồ gì.
Bộ dạng của chúng thế này chẳng khác gì tự viết lên mặt rằng vừa làm chuyện khuất tất!
Vương Thái Phượng hít sâu một hơi, túm lấy cổ áo Trì Đại Bảo kéo ra sau: "Tránh ra, mẹ muốn nói vài lời với em con."
Trì Đại Bảo ngập ngừng liếc nhìn mẹ mình.
Bị mẹ lườm một cái, anh ta lập tức quay lại bên cô vợ mới cưới, vừa an ủi vợ vừa len lén ra hiệu cho Trì Bảo Châu.
Trì Bảo Châu nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Anh trai đúng là kẻ vô dụng, như đống bùn không thể trát lên tường.
Nếu không phải mẹ kịp ngăn anh ta lại, có lẽ anh ta đã khai ra hết từ lâu rồi. Đúng là đồ ngốc!
Bên này, Vương Thái Phượng nhìn đứa con gái nuôi của mình, không biết từ lúc nào nó đã không còn gù lưng nữa, nét mặt bà trùng xuống:
"Tuệ à, mẹ biết tính con mềm yếu, sợ con gả cho người lạ sẽ bị bắt nạt, nên mới chọn cho con nhà họ Chu. Kết quả là bây giờ... thôi bỏ đi."
Nói đến đây, bà còn lắc đầu đầy tiếc nuối: "Mẹ vốn muốn tốt cho con, nhưng nếu con nhất quyết muốn gả cho cậu ta thì cũng được. Nhưng con phải hiểu rằng, bố mẹ nuôi con khôn lớn vất vả lắm, làm sao có thể để con bị ức hiếp khi gả đi được."
"Thế này nhé, chúng ta không làm khó Nguyên Sơ. Nhà họ Chu lúc trước đưa 500 tiền sính lễ, vậy Nguyên Sơ cũng phải đưa 500. Tiền này bố mẹ không giữ của con, chỉ giữ giùm thôi. Khi nào cần dùng thì con cứ nói, mẹ sẽ đưa."
Bố Chu là cán bộ hợp tác xã, anh cả trong quân đội, còn một người anh nữa làm ở huyện.
Gia đình như vậy mà gom đủ 500 đồng còn khó.
Huống chi nhà Quý Nguyên Sơ.
Nhà anh chỉ có hai bố con, mà bố anh còn bệnh tật triền miên.
Dù mười năm có lẽ cũng chẳng tích cóp được 500 đồng!
Vậy mà Vương Thái Phượng còn định giữ hết tiền sính lễ.
Có lẽ bà ta sợ cô bị gia đình chồng bắt nạt nên mới nói như vậy, giả bộ như thật sự vì lo cho cô.
Trì Tuệ thấy ghê tởm.
Cô khép mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
"Mẹ, hoàn cảnh nhà anh Quý mẹ cũng biết rồi. Họ có bao nhiêu tiền chứ? Phải rồi, không cần nhắc đến tiền sính lễ nữa. Mẹ định cho con bao nhiêu của hồi môn vậy?"
"Cái gì?"
Vương Thái Phượng trừng mắt lườm cô một cái, giọng đầy khó chịu: "Ra ngoài nói chuyện với tao!"
Quý Nguyên Sơ định lên tiếng giữ cô lại, nói rằng anh không nghèo đến mức đó.
Nhưng khi cúi xuống, anh thấy bàn tay trắng muốt của Trì Tuệ đang lén vẫy anh dừng lại.
Anh im lặng, nuốt lời định nói vào trong.
Dù sao kết hôn rồi, tiền của anh cũng là của cô.
Sử dụng thế nào, khi nào cần dùng, đều do cô quyết định.
Vương Thái Phượng kéo tay Trì Tuệ nhanh chóng đi vào trong phòng.
"Con ranh này, mày có biết năm trăm đồng này quan trọng với nhà mình thế nào không? Mày muốn nhìn anh hai mày ngồi tù à?"
Trì Đại Bảo suýt quỳ xuống trước mặt Trì Tuệ.
Anh ta gần như lao đến trước mặt đứa em gái mà mình chưa từng để ý, khẩn thiết cầu xin: "Tuệ Tuệ à, cái này... chuyện ăn uống có thể qua loa, nhưng lời nói không thể nói bừa. Hôm nay người giúp đỡ đều là bà con hàng xóm, ai mà làm chuyện đó được chứ."
Trì Tuệ như bị anh ta dọa lùi lại vài bước.
Cô gật đầu đầy động viên, ánh mắt sáng rực vẻ chính trực: "Anh yên tâm, công an chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng."
"..." Trì Đại Bảo thật sự muốn khóc rồi.
Vương Thái Phượng nhìn phản ứng của Trì Đại Bảo và Trì Bảo Châu, trong lòng liền chột dạ.
Hai đứa này là do chính tay bà nuôi lớn, chỉ cần nhìn qua là biết chúng nó đang có ý đồ gì.
Bộ dạng của chúng thế này chẳng khác gì tự viết lên mặt rằng vừa làm chuyện khuất tất!
Vương Thái Phượng hít sâu một hơi, túm lấy cổ áo Trì Đại Bảo kéo ra sau: "Tránh ra, mẹ muốn nói vài lời với em con."
Trì Đại Bảo ngập ngừng liếc nhìn mẹ mình.
Bị mẹ lườm một cái, anh ta lập tức quay lại bên cô vợ mới cưới, vừa an ủi vợ vừa len lén ra hiệu cho Trì Bảo Châu.
Trì Bảo Châu nhíu mày, khẽ lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh trai đúng là kẻ vô dụng, như đống bùn không thể trát lên tường.
Nếu không phải mẹ kịp ngăn anh ta lại, có lẽ anh ta đã khai ra hết từ lâu rồi. Đúng là đồ ngốc!
Bên này, Vương Thái Phượng nhìn đứa con gái nuôi của mình, không biết từ lúc nào nó đã không còn gù lưng nữa, nét mặt bà trùng xuống:
"Tuệ à, mẹ biết tính con mềm yếu, sợ con gả cho người lạ sẽ bị bắt nạt, nên mới chọn cho con nhà họ Chu. Kết quả là bây giờ... thôi bỏ đi."
Nói đến đây, bà còn lắc đầu đầy tiếc nuối: "Mẹ vốn muốn tốt cho con, nhưng nếu con nhất quyết muốn gả cho cậu ta thì cũng được. Nhưng con phải hiểu rằng, bố mẹ nuôi con khôn lớn vất vả lắm, làm sao có thể để con bị ức hiếp khi gả đi được."
"Thế này nhé, chúng ta không làm khó Nguyên Sơ. Nhà họ Chu lúc trước đưa 500 tiền sính lễ, vậy Nguyên Sơ cũng phải đưa 500. Tiền này bố mẹ không giữ của con, chỉ giữ giùm thôi. Khi nào cần dùng thì con cứ nói, mẹ sẽ đưa."
Bố Chu là cán bộ hợp tác xã, anh cả trong quân đội, còn một người anh nữa làm ở huyện.
Gia đình như vậy mà gom đủ 500 đồng còn khó.
Huống chi nhà Quý Nguyên Sơ.
Nhà anh chỉ có hai bố con, mà bố anh còn bệnh tật triền miên.
Dù mười năm có lẽ cũng chẳng tích cóp được 500 đồng!
Vậy mà Vương Thái Phượng còn định giữ hết tiền sính lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ bà ta sợ cô bị gia đình chồng bắt nạt nên mới nói như vậy, giả bộ như thật sự vì lo cho cô.
Trì Tuệ thấy ghê tởm.
Cô khép mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
"Mẹ, hoàn cảnh nhà anh Quý mẹ cũng biết rồi. Họ có bao nhiêu tiền chứ? Phải rồi, không cần nhắc đến tiền sính lễ nữa. Mẹ định cho con bao nhiêu của hồi môn vậy?"
"Cái gì?"
Vương Thái Phượng trừng mắt lườm cô một cái, giọng đầy khó chịu: "Ra ngoài nói chuyện với tao!"
Quý Nguyên Sơ định lên tiếng giữ cô lại, nói rằng anh không nghèo đến mức đó.
Nhưng khi cúi xuống, anh thấy bàn tay trắng muốt của Trì Tuệ đang lén vẫy anh dừng lại.
Anh im lặng, nuốt lời định nói vào trong.
Dù sao kết hôn rồi, tiền của anh cũng là của cô.
Sử dụng thế nào, khi nào cần dùng, đều do cô quyết định.
Vương Thái Phượng kéo tay Trì Tuệ nhanh chóng đi vào trong phòng.
"Con ranh này, mày có biết năm trăm đồng này quan trọng với nhà mình thế nào không? Mày muốn nhìn anh hai mày ngồi tù à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro