Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
A
2024-11-17 23:31:15
“Đừng che nữa, để anh xem.” Giọng anh đầy lo lắng và gấp gáp.
Trì Tuệ mắt đỏ hoe, rên rỉ nhưng không chịu bỏ tay ra, cô vùi mặt vào gối, quay lưng lại với anh:
“Không được, không cho anh xem.”
“Được rồi, anh sẽ không xem.”
Quý Nguyên Sơ dịu dàng xoa đầu cô, thầm nghĩ: Giờ thì giấu, nhưng đến đêm cô ấy cũng sẽ tự động lăn vào vòng tay mình thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn.
Quý Nguyên Sơ nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô, bắt đầu đếm ngược trong đầu.
“Mười chín, mười tám... năm, bốn...”
“Ưm.”
Đến số năm, Trì Tuệ bĩu môi, trở mình, quay mặt về phía anh, rồi vô thức rúc vào gần hơn.
Quý Nguyên Sơ bật cười khẽ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Trong vòng tay anh, Trì Tuệ dần tìm được tư thế thoải mái nhất, gương mặt giãn ra, ngủ càng say hơn.
Lúc này, Quý Nguyên Sơ mới cúi xuống, nhờ ánh sáng mờ ảo của trăng, anh xem xét môi cô.
Môi trên của cô hồng hơn bình thường, nhưng không bị sưng. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Đêm rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng thở nhẹ của cô vang lên bên tai anh. Mùi hương thoang thoảng trên người cô len lỏi vào mũi, khiến Quý Nguyên Sơ cảm thấy cổ họng khô khốc, ánh mắt dừng lại trên trán cô, rồi đến lông mi, mũi, đôi môi, cuối cùng là xương quai xanh lộ ra ngoài chăn...
Anh nín thở, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Cánh tay đang vòng qua eo thon của cô siết chặt hơn, môi anh cũng muốn tiến gần hơn nữa.
Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng khao khát. Anh thở ra một hơi thật dài, vừa tự trách hành động của mình, vừa khinh bỉ suy nghĩ tầm thường trong đầu.
...
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Trì Tuệ nhận ra bố Quý có vẻ hơi kỳ lạ. Trong suốt bữa ăn, ông liên tục nhìn cô và Quý Nguyên Sơ, ánh mắt vừa tỏ vẻ hài lòng, vừa xen lẫn chút lo lắng.
Khi ra ngoài đi làm, Trì Tuệ không nhịn được, liền hỏi Quý Nguyên Sơ.
Anh nhớ lại lời bố đã nói với anh sáng nay, bèn im lặng một lúc.
“Con để ý con dâu chút, con bé còn nhỏ, đừng để con bé mệt quá.”
Anh có thể nói rằng đến giờ, ngay cả hôn môi anh cũng chưa làm được không?
Trì Tuệ đợi mãi mà không thấy anh đáp lại, liền kéo nhẹ tay áo anh: “Anh Quý?”
“Không có gì đâu.”
Quý Nguyên Sơ thuận tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô: “Đi thôi.”
“Thật sự không có gì chứ?”
“Thật mà, yên tâm.”
Khi họ đi ngang qua vườn nhà hàng xóm, Trì Tuệ trông thấy những luống rau xanh mướt, mắt sáng rỡ lên.
Trời ơi, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn rau tươi!
Trong không gian của cô có rất nhiều rau quả, đều được tưới bằng nước linh tuyền, tươi ngon vô cùng. Nhưng vì sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, cô không dám lấy ra ăn.
Nghĩ đến những quả dưa chuột và cà chua tươi mọng, Trì Tuệ thấy lòng ngứa ngáy. Cô không kìm được mà hỏi anh: “Anh Quý, tại sao nhà mình không trồng rau nhỉ?”
“Phiền lắm.”
Trì Tuệ: “...”
Cũng đúng, trước khi cô gả đến, trong nhà thậm chí còn không có nổi một con gà, chẳng hiểu sao anh lại cao lớn được như vậy.
Quý Nguyên Sơ thấy cô nhìn vườn nhà người ta mà thèm thuồng, bèn nhếch môi:
“Mấy hôm nay rảnh rỗi, anh sẽ dành thời gian làm đất, đổi ít hạt giống về trồng. Em muốn ăn gì?”
“Thật hả?”
Trì Tuệ vui sướng nhảy ra trước mặt anh, ôm chặt cánh tay anh:
“Em thích ăn củ cải, dưa chuột, cà chua và cả cải thảo nữa!”
Ừm, cũng không kén ăn lắm.
Quý Nguyên Sơ thầm thích thú với sự gần gũi của cô, nhưng mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
“Anh Quý, anh tốt nhất luôn!”
“Ừ, nhìn đường đi kìa.”
Trì Tuệ mắt đỏ hoe, rên rỉ nhưng không chịu bỏ tay ra, cô vùi mặt vào gối, quay lưng lại với anh:
“Không được, không cho anh xem.”
“Được rồi, anh sẽ không xem.”
Quý Nguyên Sơ dịu dàng xoa đầu cô, thầm nghĩ: Giờ thì giấu, nhưng đến đêm cô ấy cũng sẽ tự động lăn vào vòng tay mình thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn.
Quý Nguyên Sơ nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô, bắt đầu đếm ngược trong đầu.
“Mười chín, mười tám... năm, bốn...”
“Ưm.”
Đến số năm, Trì Tuệ bĩu môi, trở mình, quay mặt về phía anh, rồi vô thức rúc vào gần hơn.
Quý Nguyên Sơ bật cười khẽ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Trong vòng tay anh, Trì Tuệ dần tìm được tư thế thoải mái nhất, gương mặt giãn ra, ngủ càng say hơn.
Lúc này, Quý Nguyên Sơ mới cúi xuống, nhờ ánh sáng mờ ảo của trăng, anh xem xét môi cô.
Môi trên của cô hồng hơn bình thường, nhưng không bị sưng. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Đêm rất yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có tiếng thở nhẹ của cô vang lên bên tai anh. Mùi hương thoang thoảng trên người cô len lỏi vào mũi, khiến Quý Nguyên Sơ cảm thấy cổ họng khô khốc, ánh mắt dừng lại trên trán cô, rồi đến lông mi, mũi, đôi môi, cuối cùng là xương quai xanh lộ ra ngoài chăn...
Anh nín thở, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Cánh tay đang vòng qua eo thon của cô siết chặt hơn, môi anh cũng muốn tiến gần hơn nữa.
Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng khao khát. Anh thở ra một hơi thật dài, vừa tự trách hành động của mình, vừa khinh bỉ suy nghĩ tầm thường trong đầu.
...
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Trì Tuệ nhận ra bố Quý có vẻ hơi kỳ lạ. Trong suốt bữa ăn, ông liên tục nhìn cô và Quý Nguyên Sơ, ánh mắt vừa tỏ vẻ hài lòng, vừa xen lẫn chút lo lắng.
Khi ra ngoài đi làm, Trì Tuệ không nhịn được, liền hỏi Quý Nguyên Sơ.
Anh nhớ lại lời bố đã nói với anh sáng nay, bèn im lặng một lúc.
“Con để ý con dâu chút, con bé còn nhỏ, đừng để con bé mệt quá.”
Anh có thể nói rằng đến giờ, ngay cả hôn môi anh cũng chưa làm được không?
Trì Tuệ đợi mãi mà không thấy anh đáp lại, liền kéo nhẹ tay áo anh: “Anh Quý?”
“Không có gì đâu.”
Quý Nguyên Sơ thuận tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô: “Đi thôi.”
“Thật sự không có gì chứ?”
“Thật mà, yên tâm.”
Khi họ đi ngang qua vườn nhà hàng xóm, Trì Tuệ trông thấy những luống rau xanh mướt, mắt sáng rỡ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ơi, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn rau tươi!
Trong không gian của cô có rất nhiều rau quả, đều được tưới bằng nước linh tuyền, tươi ngon vô cùng. Nhưng vì sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, cô không dám lấy ra ăn.
Nghĩ đến những quả dưa chuột và cà chua tươi mọng, Trì Tuệ thấy lòng ngứa ngáy. Cô không kìm được mà hỏi anh: “Anh Quý, tại sao nhà mình không trồng rau nhỉ?”
“Phiền lắm.”
Trì Tuệ: “...”
Cũng đúng, trước khi cô gả đến, trong nhà thậm chí còn không có nổi một con gà, chẳng hiểu sao anh lại cao lớn được như vậy.
Quý Nguyên Sơ thấy cô nhìn vườn nhà người ta mà thèm thuồng, bèn nhếch môi:
“Mấy hôm nay rảnh rỗi, anh sẽ dành thời gian làm đất, đổi ít hạt giống về trồng. Em muốn ăn gì?”
“Thật hả?”
Trì Tuệ vui sướng nhảy ra trước mặt anh, ôm chặt cánh tay anh:
“Em thích ăn củ cải, dưa chuột, cà chua và cả cải thảo nữa!”
Ừm, cũng không kén ăn lắm.
Quý Nguyên Sơ thầm thích thú với sự gần gũi của cô, nhưng mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
“Anh Quý, anh tốt nhất luôn!”
“Ừ, nhìn đường đi kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro