Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
A
2024-11-17 23:31:15
Dù không có xì dầu hay dầu mè, chỉ thêm chút muối, nhưng Trì Tuệ vẫn cảm thấy trứng hấp rất ngon. Hương vị giống hệt với những quả trứng mà cô đã lấy từ không gian riêng của mình.
Hả?
Trì Tuệ ăn một miếng trứng hấp, cảm giác và hương vị đúng y như trứng mà gà trong không gian của cô đã đẻ. Dù trứng đều giống nhau, nhưng trứng trong không gian của cô hoàn toàn không có mùi tanh, giống như trứng vô trùng bán ở cửa hàng tiện lợi, thậm chí ăn sống cũng có vị ngọt thanh.
Khi kết hôn với Quý Nguyên Sơ, cô cũng nhận được khá nhiều trứng, nhưng khi ăn thì không ngon bằng hôm nay.
Không chỉ Trì Tuệ nhận thấy điều này, mà bố của Quý Nguyên Sơ cũng khen: "Hôm nay trứng hấp ngon thật."
Quý Nguyên Sơ hơi khựng lại khi đang múc canh cho Trì Tuệ: "Ừ, trứng vừa mới đẻ, còn tươi."
"Thì ra là vậy."
Thật sự là vậy sao?
Sau bữa tối, Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ra ngoài đi dạo. Khi đi ngang nhà bà Quách, họ thấy bà đang ngồi ở cửa ăn tối.
“Nguyên Sơ và vợ đi dạo đấy à.” Bà Quách tươi cười nói.
Quý Nguyên Sơ đáp: "Vâng."
Bà Quách cười khúc khích: “Tốt đấy, đi bộ sau khi ăn thì sống khỏe tới chín mươi chín tuổi.”
Trì Tuệ mỉm cười: “Cảm ơn bà.”
Vừa nói chuyện với bà, Trì Tuệ vừa lén quan sát sân nhà bà Quách. Nhà bà cũng nuôi hai con gà mái, có lẽ đã đẻ trứng, mỗi ngày một quả. Nhưng không hiểu sao Trì Tuệ nhìn gà nhà bà Quách lại thấy chúng không oai phong bằng gà nhà mình, lông cũng không đẹp bằng.
Ánh mắt cô lại dừng ở vườn rau trước nhà bà. Bây giờ trong vườn toàn là củ cải, cải bắp và rau diếp. Trước khi ra ngoài, cô đã xem qua rau nhà mình, nên có thể khẳng định rằng rau nhà bà Quách không tốt bằng nhà cô!
Rau nhà bà còn bón phân tự nhiên, tức là phân bón từ hố xí... trong khi rau nhà cô chỉ tưới bằng nước.
Trì Tuệ gần như chắc chắn rằng đó là nhờ nước linh tuyền. Kiếp trước, cô không lo ăn mặc, nên không gian riêng chỉ để lưu trữ đồ cá nhân. Nhưng sau khi xem nhiều phim thảm họa, cô bắt đầu tích trữ vật tư trong không gian. Rồi thuật toán thông minh lại gợi ý cho cô nhiều truyện về trữ đồ, chạy nạn, làm cô tò mò mà sa vào đọc. Trong những câu chuyện ấy, người ta không chỉ tích trữ đồ mà còn trồng rau, nuôi lợn trong không gian.
Cô thử làm theo, trồng vài loại cây, nuôi vài con gà, vịt, ngỗng nhỏ. Nhờ có nước linh tuyền, cô tưới cây và cho động vật uống, kết quả là chúng lớn rất tốt. Nhưng Trì Tuệ vẫn không rõ liệu đó là do tác dụng của không gian hay do nước linh tuyền.
Lần này, cô cố ý cho thêm nước linh tuyền vào bát nước của mấy con gà Quý Nguyên Sơ mới mua, cũng như tưới cho củ cải và cải bắp nhà mình. Và có vẻ như thí nghiệm đã có kết quả tốt!
Trì Tuệ nghĩ đến đây, lòng đầy hứng khởi.
...
Chưa kịp thảnh thơi được bao lâu, mùa gặt lúa đã đến.
Đây là một công việc lớn.
Ở thôn Đại Hà, lúa được thu hoạch hai lần trong năm, một lần vào tháng Bảy và một lần vào tháng Mười Một. Giữa hai vụ lúa còn phải cày lại ruộng và gieo mạ lúa vụ sau. Đặc biệt là thời điểm này chưa có máy gặt hay máy đập lúa, nên mọi công đoạn từ gặt lúa, đập lúa đến phơi lúa đều phải làm thủ công.
Mỗi nhà, kể cả trẻ nhỏ vài tuổi, đều phải tham gia làm việc để kiếm công điểm.
Trời mới tảng sáng, Quý Nguyên Sơ đã dậy. Khi dậy, anh cố ý đi nhẹ để không đánh thức Trì Tuệ. Tháng Mười Một, thời tiết đã trở nên lạnh lẽo. Khi chiếc "túi nước nóng khổng lồ" là Quý Nguyên Sơ rời khỏi giường, Trì Tuệ ngay lập tức thức dậy theo.
Hả?
Trì Tuệ ăn một miếng trứng hấp, cảm giác và hương vị đúng y như trứng mà gà trong không gian của cô đã đẻ. Dù trứng đều giống nhau, nhưng trứng trong không gian của cô hoàn toàn không có mùi tanh, giống như trứng vô trùng bán ở cửa hàng tiện lợi, thậm chí ăn sống cũng có vị ngọt thanh.
Khi kết hôn với Quý Nguyên Sơ, cô cũng nhận được khá nhiều trứng, nhưng khi ăn thì không ngon bằng hôm nay.
Không chỉ Trì Tuệ nhận thấy điều này, mà bố của Quý Nguyên Sơ cũng khen: "Hôm nay trứng hấp ngon thật."
Quý Nguyên Sơ hơi khựng lại khi đang múc canh cho Trì Tuệ: "Ừ, trứng vừa mới đẻ, còn tươi."
"Thì ra là vậy."
Thật sự là vậy sao?
Sau bữa tối, Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ra ngoài đi dạo. Khi đi ngang nhà bà Quách, họ thấy bà đang ngồi ở cửa ăn tối.
“Nguyên Sơ và vợ đi dạo đấy à.” Bà Quách tươi cười nói.
Quý Nguyên Sơ đáp: "Vâng."
Bà Quách cười khúc khích: “Tốt đấy, đi bộ sau khi ăn thì sống khỏe tới chín mươi chín tuổi.”
Trì Tuệ mỉm cười: “Cảm ơn bà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói chuyện với bà, Trì Tuệ vừa lén quan sát sân nhà bà Quách. Nhà bà cũng nuôi hai con gà mái, có lẽ đã đẻ trứng, mỗi ngày một quả. Nhưng không hiểu sao Trì Tuệ nhìn gà nhà bà Quách lại thấy chúng không oai phong bằng gà nhà mình, lông cũng không đẹp bằng.
Ánh mắt cô lại dừng ở vườn rau trước nhà bà. Bây giờ trong vườn toàn là củ cải, cải bắp và rau diếp. Trước khi ra ngoài, cô đã xem qua rau nhà mình, nên có thể khẳng định rằng rau nhà bà Quách không tốt bằng nhà cô!
Rau nhà bà còn bón phân tự nhiên, tức là phân bón từ hố xí... trong khi rau nhà cô chỉ tưới bằng nước.
Trì Tuệ gần như chắc chắn rằng đó là nhờ nước linh tuyền. Kiếp trước, cô không lo ăn mặc, nên không gian riêng chỉ để lưu trữ đồ cá nhân. Nhưng sau khi xem nhiều phim thảm họa, cô bắt đầu tích trữ vật tư trong không gian. Rồi thuật toán thông minh lại gợi ý cho cô nhiều truyện về trữ đồ, chạy nạn, làm cô tò mò mà sa vào đọc. Trong những câu chuyện ấy, người ta không chỉ tích trữ đồ mà còn trồng rau, nuôi lợn trong không gian.
Cô thử làm theo, trồng vài loại cây, nuôi vài con gà, vịt, ngỗng nhỏ. Nhờ có nước linh tuyền, cô tưới cây và cho động vật uống, kết quả là chúng lớn rất tốt. Nhưng Trì Tuệ vẫn không rõ liệu đó là do tác dụng của không gian hay do nước linh tuyền.
Lần này, cô cố ý cho thêm nước linh tuyền vào bát nước của mấy con gà Quý Nguyên Sơ mới mua, cũng như tưới cho củ cải và cải bắp nhà mình. Và có vẻ như thí nghiệm đã có kết quả tốt!
Trì Tuệ nghĩ đến đây, lòng đầy hứng khởi.
...
Chưa kịp thảnh thơi được bao lâu, mùa gặt lúa đã đến.
Đây là một công việc lớn.
Ở thôn Đại Hà, lúa được thu hoạch hai lần trong năm, một lần vào tháng Bảy và một lần vào tháng Mười Một. Giữa hai vụ lúa còn phải cày lại ruộng và gieo mạ lúa vụ sau. Đặc biệt là thời điểm này chưa có máy gặt hay máy đập lúa, nên mọi công đoạn từ gặt lúa, đập lúa đến phơi lúa đều phải làm thủ công.
Mỗi nhà, kể cả trẻ nhỏ vài tuổi, đều phải tham gia làm việc để kiếm công điểm.
Trời mới tảng sáng, Quý Nguyên Sơ đã dậy. Khi dậy, anh cố ý đi nhẹ để không đánh thức Trì Tuệ. Tháng Mười Một, thời tiết đã trở nên lạnh lẽo. Khi chiếc "túi nước nóng khổng lồ" là Quý Nguyên Sơ rời khỏi giường, Trì Tuệ ngay lập tức thức dậy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro