Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư

A

2024-11-17 23:31:15

Trì Tuệ vẫy tay gọi anh lại: “Anh Quý, anh mau lại đây xem này!”

Quý Nguyên Sơ bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Khi thấy những món đồ trong tay cô, anh sững sờ một lát.

“Tất cả đều ở trong chiếc hộp này sao?”

“Ừ.” Trì Tuệ gật đầu, nghiêm túc nói: “Em vừa lau hộp, không may chạm vào một chỗ nào đó, thế là hai món đồ này rơi ra.”

Nghe vậy, Quý Nguyên Sơ cầm lấy chiếc hộp trang điểm, cẩn thận xem xét, đặc biệt là ngăn bí mật. Ngăn này được chế tác rất tinh xảo, các hoa văn xung quanh nối liền với nhau khéo léo đến mức nếu không tận mắt chứng kiến Trì Tuệ mở ra, anh cũng không thể nhận ra rằng có một ngăn bí mật ở đó. Cả hai món đồ này... có vẻ cũng không phải là thứ tầm thường.

Mặc dù bên ngoài hộp trang điểm có vài vết trầy xước, nhưng hai món đồ bên trong lại được bảo quản hoàn hảo. Có vẻ như chủ nhân trước đây của chiếc hộp này cũng không biết về sự tồn tại của ngăn bí mật này.

Trì Tuệ nói rằng cô chỉ vô tình mở ra...

Quý Nguyên Sơ đưa hai món đồ lại cho Trì Tuệ, giả vờ như không để ý điều gì, nghiêm túc nói: "Tuệ Tuệ, em phải cất giữ thật kỹ, không được để người khác thấy, được không?"

Trì Tuệ chớp mắt: "Em giữ sao?"

"Ừ. Nước nóng đã sẵn sàng rồi, em cất đồ đi rồi đi tắm đi."

Quý Nguyên Sơ rời khỏi phòng, nhìn những luống rau xanh mướt trong vườn và những con gà mái đẻ hai quả trứng mỗi ngày. Anh thầm nghĩ, Tuệ Tuệ của anh rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?

Trong lòng vừa cảm thán, lại vừa lo lắng. Cô vô tư, không phòng bị gì, nếu bị người khác phát hiện ra thì phải làm sao đây? Nhưng rồi anh lại nghĩ đến mỗi lần cô vui vẻ cầm hai quả trứng khoe với anh, hay chăm chỉ tưới nước cho vườn rau, anh không nỡ phá vỡ niềm vui mà cô nghĩ là đã giấu kín.

Dỗ dành trẻ con thật không phải chuyện dễ dàng.

...

Trong nhà, Trì Tuệ thấy Quý Nguyên Sơ không phát hiện ra gì, liền nhẹ nhõm. Anh Quý bảo cô cất đồ thật kỹ... thì không có nơi nào an toàn hơn không gian của cô rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cho chiếc hộp trang điểm vào không gian của mình, rồi vui vẻ chạy ra ngoài: "Em cất rồi nhé~"

“Ừ, ngoan lắm.”

Trì Tuệ đỏ mặt, lấy tay che mặt, đôi mắt long lanh.

Quý Nguyên Sơ im lặng một lúc, tuy dỗ dành trẻ con không dễ, nhưng quả thực cũng rất đáng yêu.

...

Mấy ngày sau, lúc rảnh rỗi, Trì Tuệ hoặc đọc sách, hoặc ngồi đan áo len. Trước đây, cô đã may sẵn cho Quý Nguyên Sơ và bố anh mỗi người một chiếc áo, nên cô rất quen thuộc với số đo của Quý Nguyên Sơ.

Mỗi tối, sau khi Quý Nguyên Sơ thu dọn xong công việc và trở về phòng, anh lại thấy Trì Tuệ ngồi bên cạnh đèn dầu, tay thoăn thoắt đan áo len. Đôi tay đó đan len nhanh hơn cả lúc cô nhổ lạc, nhanh đến bất ngờ.

"Trời còn chưa lạnh đâu, ban ngày làm cũng được, đừng làm hỏng mắt."

Quý Nguyên Sơ thấy cô mấy ngày liền bận rộn với việc đan áo, cứ tưởng cô đang nóng lòng muốn có áo để mặc.

Trì Tuệ cười tươi, gật đầu, rồi lại cúi đầu tiếp tục đan áo.

Quý Nguyên Sơ: “...”

Cuối cùng, cô cũng kịp đan xong chiếc áo len trước sinh nhật của Quý Nguyên Sơ một ngày. Cô không chỉ đan những mũi đơn giản mà còn khéo léo thêu hai dải hoa văn hình bím tóc trước ngực áo. Chiếc áo cổ cao vừa ấm áp lại không gây khó chịu. Cô cẩn thận gấp áo lại, bỏ vào trong rương để cất, dự định sẽ tạo bất ngờ cho anh vào ngày mai.

...

Buổi sáng hôm đó, Trì Tuệ cùng mấy bà thím trong thôn đi hái cỏ cho lợn. Gần đến trưa, Quý Nguyên Sơ đến tìm cô, giúp cô nhanh chóng cắt hết chỗ cỏ còn lại. “Đi ăn cơm thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư

Số ký tự: 0