Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Đánh Người
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
Sau khi Lâm Diệu Đường thả Phó Hưng Quốc xuống đất liền nhanh chóng lái xe ra ngoài thôn.
“Đường ca, không phải anh đi xem phim à?” Mấy thanh niên đang đi bộ về, thấy bộ dạng Lâm Diệu Đường như bị chó đuổi thì không khỏi ngạc nhiên.
“Lăn, lão tử còn đi gặp vợ!” Lâm Diệu Đường hung hăng trừng mắt mấy thanh niên kia một cái, không thấy tôi đang vội sao mà còn cản đường.
“Xuyên tử ca, em không nghe lầm chứ?” Nhị Trụ tử giương miệng, trừng mắt quay sang nhìn Xuyên tử với vẻ mặt khiếp sợ!
“Hổ Tử, anh Đường vừa nhắc đến vợ à?” Xuyên Tử lau mặt, mắt sáng ngời đầy hâm mộ
"Mẹ nó, còn đứng đây làm gì, mau đuổi theo!” Hổ Tử đạp Xuyên Tử một cái sau đó liền chạy ra ngoài thôn.
Ba người đằng sau cũng vội vàng đuổi theo.
“Đường ca không hổ là Đường ca, mới qua bao lâu mà đã đưa được vợ về nhà rồi!”
Mặt Nhị Trụ tử đầy hâm mộ, so với Đường ca thì hắn nhỏ hơn ba tuổi, cũng nên lấy vợ rồi.
Biểu tình trên khuôn mặt ba người còn lại cũng giống như vậy, tuổi bọn hắn so với nhau đều không chênh lệch mấy, điều kiện gia đình so với Lâm Diệu Đường còn muốn tốt hơn, nhưng vì đều là những tên du côn, lưu manh nên làng trên xóm dưới không có cô gái nào tốt chịu gả cho bọn hắn, mà bọn hắn lại không nghĩ sẽ lấy những cô goá phụ, mắc bệnh thần kinh hay những cô gái nhan sắc kém, vì thế liền chậm trễ đến bây giờ.
“Người vợ này các cậu cho là từ trên trời rơi xuống chắc, vừa mới gặp mặt đã đón về nhà, không quà cáp, không hôn lễ?” Hổ Tử tuy rằng hâm mộ nhưng không có ngốc như Nhị Trụ tử.
“Với tính cách kén cá chọn canh kia của anh Đường, ngay cả Lý Tuyết mà cũng chướng mắt thì chắc hẳn người mà anh ấy coi trọng sẽ xinh đẹp như tiên nữ trên trời mất, cô gái như vậy sao có thể mới gặp lần đầu đã đồng ý đi theo cậu à? Dùng mông cũng có thể nghĩ ra được câu trả lời.”
“Nhà Đường ca có điều kiện tốt, gia đình đều được mọi người kính trọng, đến Lý Tuyết cũng thích Đường ca thì con gái nhà ai mà không đòi gả cho anh ý chứ.” Nhị Trụ tử trong mắt đầy hâm mộ nói.
Hơn nữa Đường ca lại là con một, không giống trong nhà hắn có đến ba anh em, nếu chính hắn kết hôn, đừng nói gia đình đồng ý hay không, mà đến một cái bánh xe cũng chưa chắc mua nổi.
“Người con gái đó chưa chắc đã thật lòng, vì cũng chưa có gặp mặt mà đã đến nhà trai rồi.”
Vương Thắng mở miệng, trong lòng hắn cũng lo sợ Đường ca bị lừa, gia thế của Đường ca tốt như vậy nên mặc dù mang tiếng là lưu manh nhưng vẫn có rất nhiều cô gái không để ý tới điều đó mà tìm mọi cách để gả cho Đường ca.
“Có bản lĩnh thì cậu nói điều này ở trước mặt anh Đường đi, có tin là anh Đường đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra không!” Xuyên Tử ghét bỏ liếc Vương Thắng một cái.
“Được rồi, đi nhanh lên, nếu như đến muộn thì cái lông cũng không có để mà xem đâu.” Hổ tử không kiên nhẫn thúc giục nói.
Mặc dù bọn hắn tranh cãi nhau nhưng tốc độ đi không hề chậm chút nào, đương nhiên là vẫn không thể so với xe đạp được.
Lâm Diệu Đường đạp xe không đến hai mươi phút đã gặp được cha mình Lâm Đại Sơn, vốn dĩ lòng tràn đầy vui mừng nhưng khi anh nhìn thấy hai cô gái đỡ nhau đi ở phía sau xe bò thì Lâm Diệu Đường liền đạp nhanh tới nỗi như muốn bay cả xe.
Đi đến trước xe bò, Lâm Diệu Đường dừng lại rồi nhảy lên chiếc xe bò.
“Con mẹ nó” Lâm Diệu Đường trực tiếp đem Lý Ái Dân từ trên xe bò ném xuống đường, sau đó không quan tâm liền đánh.
“Cậu làm gì thế? Đội trưởng, đội trưởng!” Vốn dĩ Lý Ái Dân đã ngủ rồi, sau bị tiếng gào thét của Lâm Diệu Đường làm giật mình tỉnh lại, không rõ tình huống thế nào liền vội vàng kêu Lâm Đại Sơn, sau đó dùng tay ôm đầu cố gắng bảo vệ bản thân.
Lý Đông Mai cũng giật mình, theo bản năng kéo Tô Thấm Nhiễm ra sau lưng mình, thân hình run rẩy, mặt đầy khủng hoảng nghĩ người này có phải bị bệnh không, nói đánh người là đánh.
“Đường ca, không phải anh đi xem phim à?” Mấy thanh niên đang đi bộ về, thấy bộ dạng Lâm Diệu Đường như bị chó đuổi thì không khỏi ngạc nhiên.
“Lăn, lão tử còn đi gặp vợ!” Lâm Diệu Đường hung hăng trừng mắt mấy thanh niên kia một cái, không thấy tôi đang vội sao mà còn cản đường.
“Xuyên tử ca, em không nghe lầm chứ?” Nhị Trụ tử giương miệng, trừng mắt quay sang nhìn Xuyên tử với vẻ mặt khiếp sợ!
“Hổ Tử, anh Đường vừa nhắc đến vợ à?” Xuyên Tử lau mặt, mắt sáng ngời đầy hâm mộ
"Mẹ nó, còn đứng đây làm gì, mau đuổi theo!” Hổ Tử đạp Xuyên Tử một cái sau đó liền chạy ra ngoài thôn.
Ba người đằng sau cũng vội vàng đuổi theo.
“Đường ca không hổ là Đường ca, mới qua bao lâu mà đã đưa được vợ về nhà rồi!”
Mặt Nhị Trụ tử đầy hâm mộ, so với Đường ca thì hắn nhỏ hơn ba tuổi, cũng nên lấy vợ rồi.
Biểu tình trên khuôn mặt ba người còn lại cũng giống như vậy, tuổi bọn hắn so với nhau đều không chênh lệch mấy, điều kiện gia đình so với Lâm Diệu Đường còn muốn tốt hơn, nhưng vì đều là những tên du côn, lưu manh nên làng trên xóm dưới không có cô gái nào tốt chịu gả cho bọn hắn, mà bọn hắn lại không nghĩ sẽ lấy những cô goá phụ, mắc bệnh thần kinh hay những cô gái nhan sắc kém, vì thế liền chậm trễ đến bây giờ.
“Người vợ này các cậu cho là từ trên trời rơi xuống chắc, vừa mới gặp mặt đã đón về nhà, không quà cáp, không hôn lễ?” Hổ Tử tuy rằng hâm mộ nhưng không có ngốc như Nhị Trụ tử.
“Với tính cách kén cá chọn canh kia của anh Đường, ngay cả Lý Tuyết mà cũng chướng mắt thì chắc hẳn người mà anh ấy coi trọng sẽ xinh đẹp như tiên nữ trên trời mất, cô gái như vậy sao có thể mới gặp lần đầu đã đồng ý đi theo cậu à? Dùng mông cũng có thể nghĩ ra được câu trả lời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhà Đường ca có điều kiện tốt, gia đình đều được mọi người kính trọng, đến Lý Tuyết cũng thích Đường ca thì con gái nhà ai mà không đòi gả cho anh ý chứ.” Nhị Trụ tử trong mắt đầy hâm mộ nói.
Hơn nữa Đường ca lại là con một, không giống trong nhà hắn có đến ba anh em, nếu chính hắn kết hôn, đừng nói gia đình đồng ý hay không, mà đến một cái bánh xe cũng chưa chắc mua nổi.
“Người con gái đó chưa chắc đã thật lòng, vì cũng chưa có gặp mặt mà đã đến nhà trai rồi.”
Vương Thắng mở miệng, trong lòng hắn cũng lo sợ Đường ca bị lừa, gia thế của Đường ca tốt như vậy nên mặc dù mang tiếng là lưu manh nhưng vẫn có rất nhiều cô gái không để ý tới điều đó mà tìm mọi cách để gả cho Đường ca.
“Có bản lĩnh thì cậu nói điều này ở trước mặt anh Đường đi, có tin là anh Đường đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra không!” Xuyên Tử ghét bỏ liếc Vương Thắng một cái.
“Được rồi, đi nhanh lên, nếu như đến muộn thì cái lông cũng không có để mà xem đâu.” Hổ tử không kiên nhẫn thúc giục nói.
Mặc dù bọn hắn tranh cãi nhau nhưng tốc độ đi không hề chậm chút nào, đương nhiên là vẫn không thể so với xe đạp được.
Lâm Diệu Đường đạp xe không đến hai mươi phút đã gặp được cha mình Lâm Đại Sơn, vốn dĩ lòng tràn đầy vui mừng nhưng khi anh nhìn thấy hai cô gái đỡ nhau đi ở phía sau xe bò thì Lâm Diệu Đường liền đạp nhanh tới nỗi như muốn bay cả xe.
Đi đến trước xe bò, Lâm Diệu Đường dừng lại rồi nhảy lên chiếc xe bò.
“Con mẹ nó” Lâm Diệu Đường trực tiếp đem Lý Ái Dân từ trên xe bò ném xuống đường, sau đó không quan tâm liền đánh.
“Cậu làm gì thế? Đội trưởng, đội trưởng!” Vốn dĩ Lý Ái Dân đã ngủ rồi, sau bị tiếng gào thét của Lâm Diệu Đường làm giật mình tỉnh lại, không rõ tình huống thế nào liền vội vàng kêu Lâm Đại Sơn, sau đó dùng tay ôm đầu cố gắng bảo vệ bản thân.
Lý Đông Mai cũng giật mình, theo bản năng kéo Tô Thấm Nhiễm ra sau lưng mình, thân hình run rẩy, mặt đầy khủng hoảng nghĩ người này có phải bị bệnh không, nói đánh người là đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro