Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Không Xứng Có Đ...
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
Nhìn kỹ Lý Đông Mai một cái, cũng không quá quen thuộc, phải nói là năm đó cô vẫn luôn sống ở trong thế giới của chính mình, không quan tâm tới những người xung quanh.
Cho nên không quen thuộc với tất cả thanh niên trí thức, ông nội, bà nội, bà ngoại qua đời, cha mẹ lại bị bắt đi cải tạo làm cô sống mơ màng hồ đồ, dường như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không có quan hệ với cô, thẳng đến mùa đông năm 1975, Lâm Diệu Đường vì cứu cô mà bị người ta thọc chết thì cô mới tỉnh lại.
Nhưng mà tất cả đều đã chậm, cô nợ Lâm Diệu Đường một cái mạng, một sinh mạng tươi sống.
Cho dù tới lúc nhà cô được sửa lại án xử sai, mặc kệ cô có bồi thường như thế nào thì người Lâm gia cũng không lấy.
Người Lâm gia không trả thù cô và cũng chưa bao giờ tha thứ cho cô.
Mà cô cũng không đáng tha thứ, bởi vì không xứng, không xứng nhận được phần tình cảm thuần khiết chân thành kia.
“Cảm ơn cái gì chứ, mọi người đều là thanh niên trí thức, lần đầu đi vào nơi trời xa đất lạ này thì đương nhiên cần phải chăm sóc lẫn nhau, chỉ cần cô không chê là tốt rồi!” Lý Đông Mai cười cộc lốc.
“Để tôi lấy đồ giúp cô!” Tô Thấm Nhiễm nhìn hành lý của Lý Đông Mai, thật sự quá nhiều!
Nhưng nếu so sánh với người khác thì cũng không phải là người có nhiều hành lý nhất.
“Không cần, không cần, đồ của tôi rất nặng, cô không xách được đâu!” Lý Đông Mai vội từ chối, cái tay nhỏ trắng nộn kia của Tô Thấm Nhiễm đâu giống kiểu từng làm việc nặng, hơn nữa còn có gương mặt kia của Tô Thấm Nhiễm nữa nên cô cũng không nỡ để Tô Thấm Nhiễm xách đồ giúp mình.
Tô Thấm Nhiễm không cho Lý Đông Mai phần trần mà lập tức xách hành lý từ dưới đất lên, dùng sức kéo nhưng túi hành lý không nhúc nhích chút nào.
“Xin, xin lỗi!” Mặt Tô Thấm Nhiễm có chút hồng, đã quên mất việc hai ngày rồi cô không ăn cái gì, nếu không thì đời trước cũng đã không đến mức vừa xuống xe đã hôn mê.
“Không sao, để tôi tự xách, có phải cô đã đói bụng rồi hay không, tôi còn thừa nửa cái màn thầu, chỉ là hơi cứng một chút, cô ăn đi!”
Lý Đông Mai nhớ tới ở trên xe lửa Tô Thấm Nhiễm không ăn gì cả, liền lấy nửa cái màn thầu được gói trong khăn tay từ trong ngực ra, vốn dĩ tính toán để lại để ăn ở trên đường, nhưng mà cũng đâu thể để Tô Thấm Nhiễm đói đến hôn mê chứ.
“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm sửng sốt, sau đó cầm lấy màn thầu bẻ ra một nửa, một nửa còn lại đưa cho Lý Đông Mai.
Màn thầu là loại bột mì đen trộn lẫn với bột ngô, ăn vào có chút đau họng nhưng giờ phút này Tô Thấm Nhiễm lại cảm động đến hốc mắt đỏ lên, thời buổi này thứ trân quý nhất chính là đồ ăn, tình huống trong nhà Lý Đông Mai chắc hẳn cũng không tốt, nhưng lại chịu chia sẻ đồ ăn với cô.
“Sao vậy? Cô cứ ăn hết đi, tôi thấy suốt dọc đường cô không hề ăn cái gì mà!”
Lý Đông Mai thấy đôi mắt Tô Thấm Nhiễm đỏ hoe liền không biết phải làm sao, từ nhỏ ở nhà với em gái đều như chó với mèo, đã bao giờ gặp phải tình huống này đâu.
“Đủ rồi, cảm ơn cô, Đông Mai!” Tô Thấm Nhiễm dùng sức nuốt miếng màn thầu trong mồm xuống, nhẹ nhàng nói cảm ơn, sau đó nhét số màn thầu còn lại vào trong miệng dùng sức nuốt xuống, đôi tay nắm lấy túi hành lý của Lý Đông Mai, tuy rằng cô không thể xách được nhưng cũng có thể chia sẻ một chút trọng lượng.
“Cảm ơn cái gì! Đi ra ngoài giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, tôi có thể xách được, cô không cần phải cầm đâu!” Cái câu Đông Mai kia của Tô Thấm Nhiễm làm cho Lý Đông Mai cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Tô Thấm Nhiễm chỉ cười không nói, lại cố gắng dùng sức lực giúp Lý Đông Mai xách túi da rắn.
Lý Đông Mai thấy không lay chuyển được Tô Thấm Nhiễm liền đành chia ra mỗi người xách một bên túi.
Cho nên không quen thuộc với tất cả thanh niên trí thức, ông nội, bà nội, bà ngoại qua đời, cha mẹ lại bị bắt đi cải tạo làm cô sống mơ màng hồ đồ, dường như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không có quan hệ với cô, thẳng đến mùa đông năm 1975, Lâm Diệu Đường vì cứu cô mà bị người ta thọc chết thì cô mới tỉnh lại.
Nhưng mà tất cả đều đã chậm, cô nợ Lâm Diệu Đường một cái mạng, một sinh mạng tươi sống.
Cho dù tới lúc nhà cô được sửa lại án xử sai, mặc kệ cô có bồi thường như thế nào thì người Lâm gia cũng không lấy.
Người Lâm gia không trả thù cô và cũng chưa bao giờ tha thứ cho cô.
Mà cô cũng không đáng tha thứ, bởi vì không xứng, không xứng nhận được phần tình cảm thuần khiết chân thành kia.
“Cảm ơn cái gì chứ, mọi người đều là thanh niên trí thức, lần đầu đi vào nơi trời xa đất lạ này thì đương nhiên cần phải chăm sóc lẫn nhau, chỉ cần cô không chê là tốt rồi!” Lý Đông Mai cười cộc lốc.
“Để tôi lấy đồ giúp cô!” Tô Thấm Nhiễm nhìn hành lý của Lý Đông Mai, thật sự quá nhiều!
Nhưng nếu so sánh với người khác thì cũng không phải là người có nhiều hành lý nhất.
“Không cần, không cần, đồ của tôi rất nặng, cô không xách được đâu!” Lý Đông Mai vội từ chối, cái tay nhỏ trắng nộn kia của Tô Thấm Nhiễm đâu giống kiểu từng làm việc nặng, hơn nữa còn có gương mặt kia của Tô Thấm Nhiễm nữa nên cô cũng không nỡ để Tô Thấm Nhiễm xách đồ giúp mình.
Tô Thấm Nhiễm không cho Lý Đông Mai phần trần mà lập tức xách hành lý từ dưới đất lên, dùng sức kéo nhưng túi hành lý không nhúc nhích chút nào.
“Xin, xin lỗi!” Mặt Tô Thấm Nhiễm có chút hồng, đã quên mất việc hai ngày rồi cô không ăn cái gì, nếu không thì đời trước cũng đã không đến mức vừa xuống xe đã hôn mê.
“Không sao, để tôi tự xách, có phải cô đã đói bụng rồi hay không, tôi còn thừa nửa cái màn thầu, chỉ là hơi cứng một chút, cô ăn đi!”
Lý Đông Mai nhớ tới ở trên xe lửa Tô Thấm Nhiễm không ăn gì cả, liền lấy nửa cái màn thầu được gói trong khăn tay từ trong ngực ra, vốn dĩ tính toán để lại để ăn ở trên đường, nhưng mà cũng đâu thể để Tô Thấm Nhiễm đói đến hôn mê chứ.
“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm sửng sốt, sau đó cầm lấy màn thầu bẻ ra một nửa, một nửa còn lại đưa cho Lý Đông Mai.
Màn thầu là loại bột mì đen trộn lẫn với bột ngô, ăn vào có chút đau họng nhưng giờ phút này Tô Thấm Nhiễm lại cảm động đến hốc mắt đỏ lên, thời buổi này thứ trân quý nhất chính là đồ ăn, tình huống trong nhà Lý Đông Mai chắc hẳn cũng không tốt, nhưng lại chịu chia sẻ đồ ăn với cô.
“Sao vậy? Cô cứ ăn hết đi, tôi thấy suốt dọc đường cô không hề ăn cái gì mà!”
Lý Đông Mai thấy đôi mắt Tô Thấm Nhiễm đỏ hoe liền không biết phải làm sao, từ nhỏ ở nhà với em gái đều như chó với mèo, đã bao giờ gặp phải tình huống này đâu.
“Đủ rồi, cảm ơn cô, Đông Mai!” Tô Thấm Nhiễm dùng sức nuốt miếng màn thầu trong mồm xuống, nhẹ nhàng nói cảm ơn, sau đó nhét số màn thầu còn lại vào trong miệng dùng sức nuốt xuống, đôi tay nắm lấy túi hành lý của Lý Đông Mai, tuy rằng cô không thể xách được nhưng cũng có thể chia sẻ một chút trọng lượng.
“Cảm ơn cái gì! Đi ra ngoài giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, tôi có thể xách được, cô không cần phải cầm đâu!” Cái câu Đông Mai kia của Tô Thấm Nhiễm làm cho Lý Đông Mai cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Tô Thấm Nhiễm chỉ cười không nói, lại cố gắng dùng sức lực giúp Lý Đông Mai xách túi da rắn.
Lý Đông Mai thấy không lay chuyển được Tô Thấm Nhiễm liền đành chia ra mỗi người xách một bên túi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro