Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Mẹ Tôi Nấu Cơm...
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
“Lâm Diệu Đường đi xuống đi, hai người đổi chỗ!” Lâm Đại Sơn cảm thấy đỉnh đầu của mình muốn bốc hỏa luôn rồi, làm gì có đứa con nào lại hãm hại cha mình như vậy, nếu biết có lúc như này chẳng thà lúc sinh nó ra thì ném vào núi sâu luôn đi.
“Được, vậy hai người đi đi, cẩn thận đấy, đừng để va đập vào đâu”. Lâm Diệu Đường muốn vậy từ lâu rồi, vừa nói chuyện cùng đồng chí Tô, vừa lái xe thật đúng là một chuyện tốn sức.
“Xin đồng chí Lâm cứ yên tâm, đảm bảo sẽ không để cho xe của anh bị đụng chạm hay sứt mẻ ở đâu hết.” Phó Hưng Quốc vội vàng đồng ý, nhìn vào dáng vẻ vừa nãy của đồng chí Lâm làm gì giống một người rất nâng niu xe đạp chứ, nếu mà yêu quý thật thì đã chẳng có bộ dạng vậy rồi.
“Vậy anh lái đi!”Lâm Diệu Đường vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, xe đạp đối với người khác là thứ đồ vật hiếm lạ, còn trong lòng Lâm Diệu Đường nó đã qua cảm giác mới mẻ đó rồi, sớm đã chẳng để vào trong mắt nữa.
“Đồng chí Lý, hai ta ai lái trước đây?”Phó Hưng Quốc nhìn vào Lý Ái Dân.
“Chuyện này, tôi, tôi không lái đâu!”mặt Lý Ái Dân có chút đỏ, tuy rằng hắn rất muốn được lái, nhưng khi nhìn vào Lâm Diệu Đường, cảm thấy vị này có vẻ là người không dễ nói chuyện, Lý Ái Dân đành thôi, không dám.
Lỡ như đang lái mà đụng phải người khác, chưa nói đến việc hắn có thể đền nổi không, sau này lại có lý do cho đại đội trưởng làm khó hắn, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
“Vậy để tôi chở anh!”Phó Hưng Quốc liếc mắt nhìn Lý Ái Dân một cái rồi nói, hắn đã nhìn thấu tâm tư của Lý Ái Dân, nhưng cũng chẳng để ý làm gì, đi ra ngoài phải thật cẩn thận là chuyện bình thường.
“Đồng chí Tô!”Lâm Diệu Đường hoàn toàn không để ý đến hai người Phó Hưng Quốc, toàn bộ tâm tư của anh sớm đã đặt hết lên người của Tô Thấm Nhiễm rồi.
“Chào đồng chí Lâm, anh cứ gọi tôi là Tô Thấm Nhiễm, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà tôi trọ cùng chỗ với những thanh niên trí thức khác là được rồi, tôi cùng Đông Mai là bạn bè, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”Tô Thấm Nhiễm lễ phép nói lời cảm ơn, đời này chắc không ở nhà đồng hương nữa đâu nhỉ.
Huống chi Tô Thấm Nhiễm cũng không làm được cái việc ở nhà của Lâm Diệu Đường rồi thuận thế leo lên đâu, cô muốn được ở chung rồi kết thân làm quen với những thanh niên tri thức này, một cái cây không thể tạo thành rừng, có đôi khi bạn bè cùng chung hoạn nạn mới thật sự là bạn bè tốt.
“Thanh niên trí thức không phải là…”
“Lâm Diệu Đường!”Lâm Đại Sơn ngay lập tức đánh gãy lời của Lâm Diệu Đương, sao ông lại không hiểu anh muốn gì chứ.
Nếu cô gái này vào ở nhà mình, khả năng chân trước vừa bước vào nhà, chân sau đã có đủ lời đồn thổi, Lâm Đại Sơn tự nhận ông đối xử với những thanh niên trí thức này không tệ, so với đội bên cạnh còn tốt hơn rất nhiều, ông nhất định không thể để cho thằng ranh con này phá bĩnh chuyện của mình được.
“Thấm Nhiễm, ở cùng đám thanh niên trí thức kia có gì tốt hơn nhà của tôi chứ, nấu cơm với nhau, tổng cộng hơn hai mươi người đấy, cơm có khi còn chẳng đủ no, lại còn ồn ào, nhà tôi ít người, mẹ tôi nấu cơm cũng ngon lắm…”
“Lâm đồng chí, anh vẫn nên gọi tôi là Tô đồng chí thì hơn, cảm ơn ý tốt của anh.” Tô Thấm Nhiễm lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó khẽ nhắm mắt lại bày ra bộ dạng mệt mỏi không có ý muốn nói chuyện.
Lâm Diệu Đường há miệng thở dốc, nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm đã ngủ rồi, muốn nói rồi lại thôi, tham lam nhìn chằm chằm Tô Thấm Nhiễm, làn da này của Thấm Nhiễm cũng thật là tốt quá đi, dường như trắng bóc như vỏ trứng gà vậy.
Ánh mắt của Lâm Diệu Đường quá trần trụi đến mức có tính xâm lược.
“Đông Mai, cô cũng lên đây ngồi một lúc đi!” Qua một lúc Tô Thấm Nhiễm thật sự không chịu nổi, muốn đổi với Lý Đông Mai một chút, tuy rằng nội tâm rất áy náy nhưng cô thật sự không quen được việc Lâm Diệu Đường nhìn mình chằm chằm như thế.
“Nha đầu, cả hai cô đều lên đây đi!” Lâm Đại Sơn cảm thấy mất hết cả mặt mũi, thứ đồ chơi gì vậy, chủ yếu là thứ đồ chơi này lại còn là con trai của hắn.
“Được, vậy hai người đi đi, cẩn thận đấy, đừng để va đập vào đâu”. Lâm Diệu Đường muốn vậy từ lâu rồi, vừa nói chuyện cùng đồng chí Tô, vừa lái xe thật đúng là một chuyện tốn sức.
“Xin đồng chí Lâm cứ yên tâm, đảm bảo sẽ không để cho xe của anh bị đụng chạm hay sứt mẻ ở đâu hết.” Phó Hưng Quốc vội vàng đồng ý, nhìn vào dáng vẻ vừa nãy của đồng chí Lâm làm gì giống một người rất nâng niu xe đạp chứ, nếu mà yêu quý thật thì đã chẳng có bộ dạng vậy rồi.
“Vậy anh lái đi!”Lâm Diệu Đường vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, xe đạp đối với người khác là thứ đồ vật hiếm lạ, còn trong lòng Lâm Diệu Đường nó đã qua cảm giác mới mẻ đó rồi, sớm đã chẳng để vào trong mắt nữa.
“Đồng chí Lý, hai ta ai lái trước đây?”Phó Hưng Quốc nhìn vào Lý Ái Dân.
“Chuyện này, tôi, tôi không lái đâu!”mặt Lý Ái Dân có chút đỏ, tuy rằng hắn rất muốn được lái, nhưng khi nhìn vào Lâm Diệu Đường, cảm thấy vị này có vẻ là người không dễ nói chuyện, Lý Ái Dân đành thôi, không dám.
Lỡ như đang lái mà đụng phải người khác, chưa nói đến việc hắn có thể đền nổi không, sau này lại có lý do cho đại đội trưởng làm khó hắn, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
“Vậy để tôi chở anh!”Phó Hưng Quốc liếc mắt nhìn Lý Ái Dân một cái rồi nói, hắn đã nhìn thấu tâm tư của Lý Ái Dân, nhưng cũng chẳng để ý làm gì, đi ra ngoài phải thật cẩn thận là chuyện bình thường.
“Đồng chí Tô!”Lâm Diệu Đường hoàn toàn không để ý đến hai người Phó Hưng Quốc, toàn bộ tâm tư của anh sớm đã đặt hết lên người của Tô Thấm Nhiễm rồi.
“Chào đồng chí Lâm, anh cứ gọi tôi là Tô Thấm Nhiễm, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà tôi trọ cùng chỗ với những thanh niên trí thức khác là được rồi, tôi cùng Đông Mai là bạn bè, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”Tô Thấm Nhiễm lễ phép nói lời cảm ơn, đời này chắc không ở nhà đồng hương nữa đâu nhỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống chi Tô Thấm Nhiễm cũng không làm được cái việc ở nhà của Lâm Diệu Đường rồi thuận thế leo lên đâu, cô muốn được ở chung rồi kết thân làm quen với những thanh niên tri thức này, một cái cây không thể tạo thành rừng, có đôi khi bạn bè cùng chung hoạn nạn mới thật sự là bạn bè tốt.
“Thanh niên trí thức không phải là…”
“Lâm Diệu Đường!”Lâm Đại Sơn ngay lập tức đánh gãy lời của Lâm Diệu Đương, sao ông lại không hiểu anh muốn gì chứ.
Nếu cô gái này vào ở nhà mình, khả năng chân trước vừa bước vào nhà, chân sau đã có đủ lời đồn thổi, Lâm Đại Sơn tự nhận ông đối xử với những thanh niên trí thức này không tệ, so với đội bên cạnh còn tốt hơn rất nhiều, ông nhất định không thể để cho thằng ranh con này phá bĩnh chuyện của mình được.
“Thấm Nhiễm, ở cùng đám thanh niên trí thức kia có gì tốt hơn nhà của tôi chứ, nấu cơm với nhau, tổng cộng hơn hai mươi người đấy, cơm có khi còn chẳng đủ no, lại còn ồn ào, nhà tôi ít người, mẹ tôi nấu cơm cũng ngon lắm…”
“Lâm đồng chí, anh vẫn nên gọi tôi là Tô đồng chí thì hơn, cảm ơn ý tốt của anh.” Tô Thấm Nhiễm lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó khẽ nhắm mắt lại bày ra bộ dạng mệt mỏi không có ý muốn nói chuyện.
Lâm Diệu Đường há miệng thở dốc, nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm đã ngủ rồi, muốn nói rồi lại thôi, tham lam nhìn chằm chằm Tô Thấm Nhiễm, làn da này của Thấm Nhiễm cũng thật là tốt quá đi, dường như trắng bóc như vỏ trứng gà vậy.
Ánh mắt của Lâm Diệu Đường quá trần trụi đến mức có tính xâm lược.
“Đông Mai, cô cũng lên đây ngồi một lúc đi!” Qua một lúc Tô Thấm Nhiễm thật sự không chịu nổi, muốn đổi với Lý Đông Mai một chút, tuy rằng nội tâm rất áy náy nhưng cô thật sự không quen được việc Lâm Diệu Đường nhìn mình chằm chằm như thế.
“Nha đầu, cả hai cô đều lên đây đi!” Lâm Đại Sơn cảm thấy mất hết cả mặt mũi, thứ đồ chơi gì vậy, chủ yếu là thứ đồ chơi này lại còn là con trai của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro