Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Nhất Định Sẽ Rấ...
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt mấy cậu ra!” Lâm Diệu Đường thấy mấy người kia ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào phía sau Lý Đông Mai liền giơ tay lên đánh cho Hổ Tử một phát thật mạnh, bọn nhãi ranh này mà cũng xứng nhìn vợ của mình hay sao?
“Lên đường đi, đồng chí Tô, hai cô gái các cô lên xe bò ngồi đi!” Lâm Đại Sơn nhàn nhạt mở miệng, hắn thật sự không muốn lại thấy Lâm Diệu Đường trưng ra bộ mặt tiểu nhân đắc chí kia nữa.
“Vâng!! Được ạ, quá tốt rồi!” Lý Đông Mai sửng sốt một chút sau đó lập tức phản ứng lại, đỡ Tô Thấm Nhiễm lên xe bò. Lý Đông Mai xem như đã nhìn ra, Lâm Diệu Đường vừa nãy đánh Lý Ái Dân tám phần là bởi vì Lý Ái Dân ngồi ở trên xe bò.
“Mọi người mau chóng trở về đi, người trong thôn còn chờ đấy.” Vương Thắng liền nhẹ nhàng liếc mắt nhìn trộm Tô Thấm Nhiễm một cái, sau đó trưng ra một mặt tươi cười nịnh nọt mà nhìn Lâm Đại Sơn. Nhị Trụ tử cùng Xuyên Tử nhìn nhau chớp chớp mắt, chọc chọc cánh tay, mẹ nó không nghĩ tới Đường ca thích chính là như vậy, nhìn cô gái này cũng không biết phải miêu tả như nào mới đúng?
Ừm… Nhìn có chút giống con cái nhà ai… Không… Hẳn là công chúa nước nào gặp nạn, bởi vì dù là ăn mặc quần áo có chút tối màu, sắc mặt trắng bệch, tóc bởi vì ra mồ hôi mà dính sát vào da đầu. Chính là cũng không làm người có cảm giác được ghê tởm, chỉ thấy đau lòng cô nương này phải chịu khổ, hơn nữa cảm thấy nhìn cô nhiều hơn một chút là đối cô nương nhà người ta… Cái từ kia nói như thế nào ấy nhỉ, chính là cảm thấy bản thân không nên nhìn người ta quá kỹ.
“Làm gì đâu, có đi được đường hay không đây, đường mà còn không đi được nữa thì ngày mai đi bốc phân đi.” Lâm Diệu Đường nhìn đến tác phong hai người Nhị Trụ tử liền nâng một chân lên đạp tới, sau khi đá xong theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Thấm Nhiễm một cái. Anh thấy Tô Thấm Nhiễm không thấy phương hướng của mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng không ngừng âm thầm hạ quyết tâm, tiếp theo tuyệt đối không thể thô lỗ như vậy nếu như không may dọa đến A Nhiễm liền không tốt.
“Đều câm mồm hết đi, bằng không ngày mai tất cả cùng đi bốc phân.” Lâm Đại Sơn đanh giọng mà quát lớn mấy người.
Mấy người lập tức liền thành thật, không nghi ngờ chút nào về tính chân thật trong lời nói của Lâm Đại Sơn. Lâm Đại Sơn đi trước kéo theo xe bò, Tô Thấm Nhiễm, Lý Đông Mai ngồi ở trên xe bò, mấy người Lâm Diệu Đường đẩy xe đạp đi theo ở phía sau, năm người Lý Ái Dân đi theo đằng sau. Tô Thấm Nhiễm nằm lệch qua dựa vào lồng ngực Lý Đông Mai mà chợp mắt, kỳ thật một chút đều không ổn chủ yếu là ánh mắt của năm người quá mức nóng bỏng, đời trước cũng thế, Lâm Diệu Đường theo đuổi không thèm che giấu, cùng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, toàn bộ người trong thôn đều đang trêu ghẹo chính mình.
Trong nhà xảy ra chuyện, hoàn cảnh sinh hoạt chênh lệch, Tô Thấm Nhiễm từ trong lòng khinh thường loại địa phương này, do đó chướng mắt mỗi người trong thôn, chỉ cảm thấy bọn họ thô lỗ không có văn hóa. Cho nên mọi người trêu ghẹo chỉ làm Tô Thấm Nhiễm cảm thấy khuất nhục, giống như bị khinh nhờn, càng thêm chán ghét Lâm Diệu Đường. Vì thế từ lúc nhìn thấy Lâm Diệu Đường đến lúc anh vì cứu chính mình mà qua đời, đối Lâm Diệu Đường trước nay chưa bao giờ nói chuyện tử tế, tất cả đều là lạnh lùng trừng mắt cùng chán ghét khinh thường.
Hiện giờ Tô Thấm Nhiễm còn nhớ rõ lúc ấy chính mình ôm Lâm Diệu Đường nằm trong vũng máu đỏ chói, lúc ấy Lâm Diệu Đường phảng phất như là không biết đau, giơ tay hướng về chính mình nói một câu khiến Tô Thấm Nhiễm cả đời khó quên “Thật muốn nhìn em cười với anh một chút, nhất định sẽ rất đẹp!”
Bàn tay phủ đầy máu kia đưa đến bên má nhưng cuối cùng cũng không chạm vào mặt mình, mà là tạm dừng vài giây, cho đến khi Lâm Diệu Đường không còn có hơi thở. Cuối cùng chỉ có thể ôm thi thể của Lâm Diệu Đường mà gào khóc, từ đó về sau mỗi lần cô muốn cười liền sẽ nhớ tới lời Lâm Diệu Đường trước khi chết nói, trừ khi đi tế điện Lâm Diệu Đường liền rốt cuộc lại không cười nữa.
“Lên đường đi, đồng chí Tô, hai cô gái các cô lên xe bò ngồi đi!” Lâm Đại Sơn nhàn nhạt mở miệng, hắn thật sự không muốn lại thấy Lâm Diệu Đường trưng ra bộ mặt tiểu nhân đắc chí kia nữa.
“Vâng!! Được ạ, quá tốt rồi!” Lý Đông Mai sửng sốt một chút sau đó lập tức phản ứng lại, đỡ Tô Thấm Nhiễm lên xe bò. Lý Đông Mai xem như đã nhìn ra, Lâm Diệu Đường vừa nãy đánh Lý Ái Dân tám phần là bởi vì Lý Ái Dân ngồi ở trên xe bò.
“Mọi người mau chóng trở về đi, người trong thôn còn chờ đấy.” Vương Thắng liền nhẹ nhàng liếc mắt nhìn trộm Tô Thấm Nhiễm một cái, sau đó trưng ra một mặt tươi cười nịnh nọt mà nhìn Lâm Đại Sơn. Nhị Trụ tử cùng Xuyên Tử nhìn nhau chớp chớp mắt, chọc chọc cánh tay, mẹ nó không nghĩ tới Đường ca thích chính là như vậy, nhìn cô gái này cũng không biết phải miêu tả như nào mới đúng?
Ừm… Nhìn có chút giống con cái nhà ai… Không… Hẳn là công chúa nước nào gặp nạn, bởi vì dù là ăn mặc quần áo có chút tối màu, sắc mặt trắng bệch, tóc bởi vì ra mồ hôi mà dính sát vào da đầu. Chính là cũng không làm người có cảm giác được ghê tởm, chỉ thấy đau lòng cô nương này phải chịu khổ, hơn nữa cảm thấy nhìn cô nhiều hơn một chút là đối cô nương nhà người ta… Cái từ kia nói như thế nào ấy nhỉ, chính là cảm thấy bản thân không nên nhìn người ta quá kỹ.
“Làm gì đâu, có đi được đường hay không đây, đường mà còn không đi được nữa thì ngày mai đi bốc phân đi.” Lâm Diệu Đường nhìn đến tác phong hai người Nhị Trụ tử liền nâng một chân lên đạp tới, sau khi đá xong theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Thấm Nhiễm một cái. Anh thấy Tô Thấm Nhiễm không thấy phương hướng của mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng không ngừng âm thầm hạ quyết tâm, tiếp theo tuyệt đối không thể thô lỗ như vậy nếu như không may dọa đến A Nhiễm liền không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đều câm mồm hết đi, bằng không ngày mai tất cả cùng đi bốc phân.” Lâm Đại Sơn đanh giọng mà quát lớn mấy người.
Mấy người lập tức liền thành thật, không nghi ngờ chút nào về tính chân thật trong lời nói của Lâm Đại Sơn. Lâm Đại Sơn đi trước kéo theo xe bò, Tô Thấm Nhiễm, Lý Đông Mai ngồi ở trên xe bò, mấy người Lâm Diệu Đường đẩy xe đạp đi theo ở phía sau, năm người Lý Ái Dân đi theo đằng sau. Tô Thấm Nhiễm nằm lệch qua dựa vào lồng ngực Lý Đông Mai mà chợp mắt, kỳ thật một chút đều không ổn chủ yếu là ánh mắt của năm người quá mức nóng bỏng, đời trước cũng thế, Lâm Diệu Đường theo đuổi không thèm che giấu, cùng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, toàn bộ người trong thôn đều đang trêu ghẹo chính mình.
Trong nhà xảy ra chuyện, hoàn cảnh sinh hoạt chênh lệch, Tô Thấm Nhiễm từ trong lòng khinh thường loại địa phương này, do đó chướng mắt mỗi người trong thôn, chỉ cảm thấy bọn họ thô lỗ không có văn hóa. Cho nên mọi người trêu ghẹo chỉ làm Tô Thấm Nhiễm cảm thấy khuất nhục, giống như bị khinh nhờn, càng thêm chán ghét Lâm Diệu Đường. Vì thế từ lúc nhìn thấy Lâm Diệu Đường đến lúc anh vì cứu chính mình mà qua đời, đối Lâm Diệu Đường trước nay chưa bao giờ nói chuyện tử tế, tất cả đều là lạnh lùng trừng mắt cùng chán ghét khinh thường.
Hiện giờ Tô Thấm Nhiễm còn nhớ rõ lúc ấy chính mình ôm Lâm Diệu Đường nằm trong vũng máu đỏ chói, lúc ấy Lâm Diệu Đường phảng phất như là không biết đau, giơ tay hướng về chính mình nói một câu khiến Tô Thấm Nhiễm cả đời khó quên “Thật muốn nhìn em cười với anh một chút, nhất định sẽ rất đẹp!”
Bàn tay phủ đầy máu kia đưa đến bên má nhưng cuối cùng cũng không chạm vào mặt mình, mà là tạm dừng vài giây, cho đến khi Lâm Diệu Đường không còn có hơi thở. Cuối cùng chỉ có thể ôm thi thể của Lâm Diệu Đường mà gào khóc, từ đó về sau mỗi lần cô muốn cười liền sẽ nhớ tới lời Lâm Diệu Đường trước khi chết nói, trừ khi đi tế điện Lâm Diệu Đường liền rốt cuộc lại không cười nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro