Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Phu Cương
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
"Anh xem vợ anh sao cứ phải hô to gọi nhỏ như thế, đều là do anh chiều mà ra cả đấy”. Nhìn bóng dáng của Lâm Thải Điệp, Lâm Diệu Đường nhíu mày nhìn Uông Kiến Quốc mà nói.
Lúc còn ở nhà chị ấy đâu có như vậy, sao khi lấy chồng một thời gian rồi lại càng ngày càng không thể không nói lý với chị ấy.
“Vợ anh mà anh không chiều thì để ai chiều chứ, những lời này chú nên tự mình nói với cô ấy thì hơn.” Tuy Uông Kiến Quốc không để lời nói của Lâm Diệu Đường ở trong lòng.
Cũng chỉ có một mình Lâm Diệu Đường có thể nói mấy lời này, nếu như có ai của Uông gia nói mấy câu này thì chắc sẽ bị Lâm Diệu Đường đánh đến sợ chết khiếp mất, cậu em vợ này của anh chính là một quả trứng thối.
“Anh phải quản chị ấy đi!” Lâm Diệu Đường theo dây xích mà đi vào.
“Giờ chú chưa có vợ nên chú sẽ không hiểu, chờ đến khi chú có vợ rồi thì chú mới hiểu được” Uông Kiến Quốc cho Lâm Diệu Đường một ánh mắt chú không hiểu đâu, cậu em vợ này của mình chính xác là chưa biết mùi vị, mới không nghĩ lấy vợ.
“Chậc, em mới không giống anh đâu, chờ khi em cưới vợ, em bảo cái gì thì cô ấy phải nghe em làm cái đó, mỗi một ánh mắt đều khiến cô ấy phải sợ mà nghe lời.” Lâm Diệu Đường nghĩ tới tính tình như mèo con của Tô Thấm Nhiễm liền vô cùng ngạo kiều mà nói.
“Có đôi khi đừng nói quá chắc chắn, không thì báo ứng của chú sẽ tới nhanh lắm đấy.” Uông Kiến Quốc trêu ghẹo nói.
“Thôi được rồi, thế tiền lương một tháng làm của em được bao nhiêu, được cấp những phiếu gì.” Lâm Diệu Đường cũng không muốn nói những lời vô dụng với Uông Kiến Quốc.
“Hiện tại tạm thời làm công nhân không chính thức, một tháng là hai mươi đồng tiền, còn có nhiều loại phiếu định mức khác nhau, anh mang chú đi xem.” Uông Kiến Quốc đứng dậy.
Uông Kiến Quốc dẫn theo Lâm Diệu Đường đi tìm đội trưởng của đoàn xe, giới thiệu cho Lâm Diệu Đường về thời gian đi làm, từ 7h sáng tới 3h chiều, đơn vị có nhà ăn, giữa trưa có thể ăn cơm, nếu như phải đi công tác thì thời gian làm việc sẽ không cố định.
Lâm Diệu Đường gật đầu đồng ý, ngày mai sẽ đi làm.
“Anh, em đi về trước đây.” Ra tới chỗ để xe, Lâm Diệu Đường trực tiếp mở miệng.
“Trở về làm gì, cứ ở nhà của anh đi, ngày mai trực tiếp đi làm, về sau em cứ ra nhà anh ở cho tiện, mỗi ngày chạy qua chạy lại thật phiền toái.” Uông Kiến Quốc chân thành giữ lại.
“Không được, trong thôn đang bắt đầu triển khai lớp xoá nạn mù chữ, vợ em là cô giáo, em phải về trông chừng vợ”. Lâm Diệu Đường lắc đầu.
“Từ từ đã!” Lâm Thải Điệp cầm một cái túi to hấp tấp đuổi ra.
“Thải Điệp, em thật sự muốn đi?” Uông Kiến Quốc cả người đều không tốt, vốn đang cho rằng Lâm Thải Điệp chỉ nói chơi thôi.
“Đương nhiên là phải đi, em phải nhìn xem cô gái kia là ai, buổi sáng ngày mai sẽ cùng Đường Tử trở về.” Lâm Thải Điệp trực tiếp ngồi ở sau xe.
“Anh, cái này là mang cho anh, anh cầm về nhà đi.” Lâm Diệu Đường đưa chiếc giỏ tre cho Uông Kiến Quốc.
“Anh lấy nó làm gì, cậu cứ mang về để ăn đi, hôm nay Thải Điệp ……”
“Chị của em về nhà mẹ để thì sao có thể không được ăn.” Lâm Diệu Đường trực tiếp ngồi lên xe đạp rồi đi.
Mặc kệ Uông Kiến Quốc, lúc nào anh rể thứ hai cũng sợ bị người khác nói là chiếm tiện nghi.
“Anh vợ của em chính là như vậy, trong sọt của em có cái gì?” Lâm Thải Điệp cũng không ngại.
“Gà rừng, vốn dĩ định cho chị ăn, bây giờ xem ra chị không cái phúc khí này rồi.” Lâm Diệu Đường không thèm để ý trả lời.
“Còn không phải là một ngụm thịt sao, chẳng lẽ em dâu của chị còn không quan trọng bằng nó à?” Lâm Thải Điệp càng thêm không thèm để ý.
“Cha mẹ chồng của chị có nói gì về công việc này không?” Trong lòng Lâm Diệu Đường cũng biết là công việc kia không dễ dành được.
“Bọn họ có thể nói gì, Kiến Quốc và cha mẹ chồng chị đều thích em, chỉ là chị dâu của chị cứ luôn nói lời châm chọc, muốn giành công việc này cho cháu trai chị ta”. Lâm Thải Điệp khinh thường nói.
Cái bà chị dâu này chỉ biết tống tiền nhà mẹ đẻ thôi, thế mà còn không biết xấu hổ tranh giành công việc này với cô.
Lúc còn ở nhà chị ấy đâu có như vậy, sao khi lấy chồng một thời gian rồi lại càng ngày càng không thể không nói lý với chị ấy.
“Vợ anh mà anh không chiều thì để ai chiều chứ, những lời này chú nên tự mình nói với cô ấy thì hơn.” Tuy Uông Kiến Quốc không để lời nói của Lâm Diệu Đường ở trong lòng.
Cũng chỉ có một mình Lâm Diệu Đường có thể nói mấy lời này, nếu như có ai của Uông gia nói mấy câu này thì chắc sẽ bị Lâm Diệu Đường đánh đến sợ chết khiếp mất, cậu em vợ này của anh chính là một quả trứng thối.
“Anh phải quản chị ấy đi!” Lâm Diệu Đường theo dây xích mà đi vào.
“Giờ chú chưa có vợ nên chú sẽ không hiểu, chờ đến khi chú có vợ rồi thì chú mới hiểu được” Uông Kiến Quốc cho Lâm Diệu Đường một ánh mắt chú không hiểu đâu, cậu em vợ này của mình chính xác là chưa biết mùi vị, mới không nghĩ lấy vợ.
“Chậc, em mới không giống anh đâu, chờ khi em cưới vợ, em bảo cái gì thì cô ấy phải nghe em làm cái đó, mỗi một ánh mắt đều khiến cô ấy phải sợ mà nghe lời.” Lâm Diệu Đường nghĩ tới tính tình như mèo con của Tô Thấm Nhiễm liền vô cùng ngạo kiều mà nói.
“Có đôi khi đừng nói quá chắc chắn, không thì báo ứng của chú sẽ tới nhanh lắm đấy.” Uông Kiến Quốc trêu ghẹo nói.
“Thôi được rồi, thế tiền lương một tháng làm của em được bao nhiêu, được cấp những phiếu gì.” Lâm Diệu Đường cũng không muốn nói những lời vô dụng với Uông Kiến Quốc.
“Hiện tại tạm thời làm công nhân không chính thức, một tháng là hai mươi đồng tiền, còn có nhiều loại phiếu định mức khác nhau, anh mang chú đi xem.” Uông Kiến Quốc đứng dậy.
Uông Kiến Quốc dẫn theo Lâm Diệu Đường đi tìm đội trưởng của đoàn xe, giới thiệu cho Lâm Diệu Đường về thời gian đi làm, từ 7h sáng tới 3h chiều, đơn vị có nhà ăn, giữa trưa có thể ăn cơm, nếu như phải đi công tác thì thời gian làm việc sẽ không cố định.
Lâm Diệu Đường gật đầu đồng ý, ngày mai sẽ đi làm.
“Anh, em đi về trước đây.” Ra tới chỗ để xe, Lâm Diệu Đường trực tiếp mở miệng.
“Trở về làm gì, cứ ở nhà của anh đi, ngày mai trực tiếp đi làm, về sau em cứ ra nhà anh ở cho tiện, mỗi ngày chạy qua chạy lại thật phiền toái.” Uông Kiến Quốc chân thành giữ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được, trong thôn đang bắt đầu triển khai lớp xoá nạn mù chữ, vợ em là cô giáo, em phải về trông chừng vợ”. Lâm Diệu Đường lắc đầu.
“Từ từ đã!” Lâm Thải Điệp cầm một cái túi to hấp tấp đuổi ra.
“Thải Điệp, em thật sự muốn đi?” Uông Kiến Quốc cả người đều không tốt, vốn đang cho rằng Lâm Thải Điệp chỉ nói chơi thôi.
“Đương nhiên là phải đi, em phải nhìn xem cô gái kia là ai, buổi sáng ngày mai sẽ cùng Đường Tử trở về.” Lâm Thải Điệp trực tiếp ngồi ở sau xe.
“Anh, cái này là mang cho anh, anh cầm về nhà đi.” Lâm Diệu Đường đưa chiếc giỏ tre cho Uông Kiến Quốc.
“Anh lấy nó làm gì, cậu cứ mang về để ăn đi, hôm nay Thải Điệp ……”
“Chị của em về nhà mẹ để thì sao có thể không được ăn.” Lâm Diệu Đường trực tiếp ngồi lên xe đạp rồi đi.
Mặc kệ Uông Kiến Quốc, lúc nào anh rể thứ hai cũng sợ bị người khác nói là chiếm tiện nghi.
“Anh vợ của em chính là như vậy, trong sọt của em có cái gì?” Lâm Thải Điệp cũng không ngại.
“Gà rừng, vốn dĩ định cho chị ăn, bây giờ xem ra chị không cái phúc khí này rồi.” Lâm Diệu Đường không thèm để ý trả lời.
“Còn không phải là một ngụm thịt sao, chẳng lẽ em dâu của chị còn không quan trọng bằng nó à?” Lâm Thải Điệp càng thêm không thèm để ý.
“Cha mẹ chồng của chị có nói gì về công việc này không?” Trong lòng Lâm Diệu Đường cũng biết là công việc kia không dễ dành được.
“Bọn họ có thể nói gì, Kiến Quốc và cha mẹ chồng chị đều thích em, chỉ là chị dâu của chị cứ luôn nói lời châm chọc, muốn giành công việc này cho cháu trai chị ta”. Lâm Thải Điệp khinh thường nói.
Cái bà chị dâu này chỉ biết tống tiền nhà mẹ đẻ thôi, thế mà còn không biết xấu hổ tranh giành công việc này với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro