Chương 30 - Mâu Thuẫn Gia Đình Bùng Nổ 1
Chương 7
2024-08-07 22:53:28
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa nhỏ ra, nhìn cái sân lộn xộn ngổn ngang, hơi nóng nơi đáy mắt gần như không che giấu được.
Cô gần như đều sắp quên mất căn viện này, nơi này chỉ chứa đựng mấy năm ký ức của cô, nếu như không phải đêm nay xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến cô vội vàng gả đi thì có lẽ tất cả bi kịch sau này cũng sẽ không diễn ra.
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nhìn cửa gỗ đã bị khóa chặt, hơi suy tư một chút, liền cúi người từ trong khe đá dưới đất mò ra chìa khoá, mở cửa.
Cô nhìn trong nhà: giường đất, bếp lò nồi hơi, cùng bàn thấp bốn chân, đưa tay lau nước mắt.
"Cha? Anh?" Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, hướng về phía buồng trong hô lớn một tiếng, nhưng lại không có ai đáp lời.
Cô đi nhanh hai bước, xốc màn cửa in hoa mẫu đơn đỏ chót lên, ló đầu vào trong nhìn một chút, trong buồng chỉ có một cái giường đất to lớn, bên trên gối và chăn mền lộn xộn cuộn lại thành một đống.
Căn nhà này chính là căn nhà bọn họ ở, đều là đàn ông, không thích sạch sẽ, sẽ không thu dọn, lại thêm lúc ấy cô cũng là kẻ lười biếng, chờ người đút cơm, đương nhiên sẽ không rảnh tay dọn dẹp chăn đệm giúp cha và anh trai.
Cố Nguyệt Hoài ra khỏi buồng, lại đi một bên khác, nhìn thoáng qua gian phòng của mình.
Trong phòng bày một cái giường hiếm có, bên trên còn phủ ga giường đệm chăn khá mới, không có một miếng vá nào, bên giường còn có một cái tủ quần áo và hòm xiểng sơn màu đỏ, kiểu bài trí này không khác biệt gì so với người trong thành.
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn một hồi, mới quay người ra khỏi phòng.
Cô nhìn bếp lò và nồi sắt chưa rửa, mấp máy môi, vén tay áo lên thu dọn.
Ký ức quá xa xôi, cô đã không nhớ rõ lúc này bọn họ đi đâu, nhưng chút nữa anh cả sẽ trở lại, hơn nữa còn sẽ mang về một người đàn ông hại cô cả một đời.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, tạm thời không nghĩ chuyện này.
Cô dọn dẹp sạch sẽ bệ bếp, lại sửa sang chiếu đệm trên giường, tháo vỏ gối bẩn ra giặt, bận rộn đến trưa, khi thì có người đi ngang qua hàng rào ngoài sân, thấy cô đang giặt quần áo phơi chăn, còn suýt nữa ngoác mồm kinh ngạc.
Đây thật là Cố Nguyệt Hoài hết ăn lại nằm, suốt ngày chỉ biết theo đuổi đàn ông kia sao?
Cố Nguyệt Hoài thì gặp người liền cười, gương mặt mập mạp như bánh nướng lúc cười lênc con mắt giống như ánh trăng, khí chất thay đổi, con người nhìn cũng tinh thần, trong từng tiếng chào "chú, thím, chị dâu", mặt Cố Nguyệt Hoài cũng cứng đờ vì cười quá nhiều.
Cô nhìn vỏ chăn ga đã được giặt sạch sẽ đón gió bay lên, đưa tay vuốt vuốt gương mặt cứng ngắc.
Cái niên đại này, vô cùng chú trọng cẩn thận nhiệt tình, thiện chí giúp người dù sao cũng tốt hơn là bị chúng bạn xa lánh đời trước.
Dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài một lần thì trời cũng tối xuống.
Cố Nguyệt Hoài đấm đấm cái lưng đau nhức, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị làm cơm tối.
Bên trong góc bếp có một cái vạc mì và một túi lương túi, bên cạnh còn có một cái sọt rách đựng rau.
Cố Nguyệt Hoài xoay người mở ra, bên trong vạc mì, bột ngô đã thấy đáy, rau trong sọt cũng không nhiều, chỉ còn lại hai củ khoai lang, một bắp cải trắng và vài củ khoai tây.
Cô dừng một chút, lại mở túi lương thực ra nhìn một chút, bên trong đều là bột mì.
Cố Nguyệt Hoài mấp máy môi.
Trước khi kết hôn, cô chưa từng nấu cơm, nhưng cũng biết những món cô ăn khác với cha và anh trai, vào lúc bọn họ uống cháo bắp ngô thì cô có thể ăn được màn thầu được làm từ bột mì, sủi cảo.
Ở nhà họ Cố, chỉ có cô mới có thể ăn lương thực tinh.
Cố Nguyệt Hoài vứt bỏ chuyện cũ sang một bên, từ trong túi lương thực đổ ra hơn phân nửa bột mì, hôm nay là ngày đầu tiên cô trọng sinh trở về, là cuộc đời mới của cô, cũng nên làm bánh bột mì trắng ăn mừng một trận.
Cô múc nước nhào bột mì, động tác nước chảy mây trôi.
Cô sống lẻ loi một mình hơn mười năm, thường xuyên nghiên cứu trù nghệ, tay nghề nấu cơm ngày càng xuất sắc, chỉ cần có nguyên liệu thì cho dù là một đống cám bã cô cũng có thể làm ra được mỹ vị.
Nhào mì xong, để bột nghỉ, bên ngoài liền truyền đến tiếng la đè nén nộ khí của Trần Nguyệt Thăng.
"Cố Nguyệt Hoài! Cô ra đây!"
Cô gần như đều sắp quên mất căn viện này, nơi này chỉ chứa đựng mấy năm ký ức của cô, nếu như không phải đêm nay xảy ra ngoài ý muốn, dẫn đến cô vội vàng gả đi thì có lẽ tất cả bi kịch sau này cũng sẽ không diễn ra.
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nhìn cửa gỗ đã bị khóa chặt, hơi suy tư một chút, liền cúi người từ trong khe đá dưới đất mò ra chìa khoá, mở cửa.
Cô nhìn trong nhà: giường đất, bếp lò nồi hơi, cùng bàn thấp bốn chân, đưa tay lau nước mắt.
"Cha? Anh?" Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, hướng về phía buồng trong hô lớn một tiếng, nhưng lại không có ai đáp lời.
Cô đi nhanh hai bước, xốc màn cửa in hoa mẫu đơn đỏ chót lên, ló đầu vào trong nhìn một chút, trong buồng chỉ có một cái giường đất to lớn, bên trên gối và chăn mền lộn xộn cuộn lại thành một đống.
Căn nhà này chính là căn nhà bọn họ ở, đều là đàn ông, không thích sạch sẽ, sẽ không thu dọn, lại thêm lúc ấy cô cũng là kẻ lười biếng, chờ người đút cơm, đương nhiên sẽ không rảnh tay dọn dẹp chăn đệm giúp cha và anh trai.
Cố Nguyệt Hoài ra khỏi buồng, lại đi một bên khác, nhìn thoáng qua gian phòng của mình.
Trong phòng bày một cái giường hiếm có, bên trên còn phủ ga giường đệm chăn khá mới, không có một miếng vá nào, bên giường còn có một cái tủ quần áo và hòm xiểng sơn màu đỏ, kiểu bài trí này không khác biệt gì so với người trong thành.
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn một hồi, mới quay người ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn bếp lò và nồi sắt chưa rửa, mấp máy môi, vén tay áo lên thu dọn.
Ký ức quá xa xôi, cô đã không nhớ rõ lúc này bọn họ đi đâu, nhưng chút nữa anh cả sẽ trở lại, hơn nữa còn sẽ mang về một người đàn ông hại cô cả một đời.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, tạm thời không nghĩ chuyện này.
Cô dọn dẹp sạch sẽ bệ bếp, lại sửa sang chiếu đệm trên giường, tháo vỏ gối bẩn ra giặt, bận rộn đến trưa, khi thì có người đi ngang qua hàng rào ngoài sân, thấy cô đang giặt quần áo phơi chăn, còn suýt nữa ngoác mồm kinh ngạc.
Đây thật là Cố Nguyệt Hoài hết ăn lại nằm, suốt ngày chỉ biết theo đuổi đàn ông kia sao?
Cố Nguyệt Hoài thì gặp người liền cười, gương mặt mập mạp như bánh nướng lúc cười lênc con mắt giống như ánh trăng, khí chất thay đổi, con người nhìn cũng tinh thần, trong từng tiếng chào "chú, thím, chị dâu", mặt Cố Nguyệt Hoài cũng cứng đờ vì cười quá nhiều.
Cô nhìn vỏ chăn ga đã được giặt sạch sẽ đón gió bay lên, đưa tay vuốt vuốt gương mặt cứng ngắc.
Cái niên đại này, vô cùng chú trọng cẩn thận nhiệt tình, thiện chí giúp người dù sao cũng tốt hơn là bị chúng bạn xa lánh đời trước.
Dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài một lần thì trời cũng tối xuống.
Cố Nguyệt Hoài đấm đấm cái lưng đau nhức, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị làm cơm tối.
Bên trong góc bếp có một cái vạc mì và một túi lương túi, bên cạnh còn có một cái sọt rách đựng rau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nguyệt Hoài xoay người mở ra, bên trong vạc mì, bột ngô đã thấy đáy, rau trong sọt cũng không nhiều, chỉ còn lại hai củ khoai lang, một bắp cải trắng và vài củ khoai tây.
Cô dừng một chút, lại mở túi lương thực ra nhìn một chút, bên trong đều là bột mì.
Cố Nguyệt Hoài mấp máy môi.
Trước khi kết hôn, cô chưa từng nấu cơm, nhưng cũng biết những món cô ăn khác với cha và anh trai, vào lúc bọn họ uống cháo bắp ngô thì cô có thể ăn được màn thầu được làm từ bột mì, sủi cảo.
Ở nhà họ Cố, chỉ có cô mới có thể ăn lương thực tinh.
Cố Nguyệt Hoài vứt bỏ chuyện cũ sang một bên, từ trong túi lương thực đổ ra hơn phân nửa bột mì, hôm nay là ngày đầu tiên cô trọng sinh trở về, là cuộc đời mới của cô, cũng nên làm bánh bột mì trắng ăn mừng một trận.
Cô múc nước nhào bột mì, động tác nước chảy mây trôi.
Cô sống lẻ loi một mình hơn mười năm, thường xuyên nghiên cứu trù nghệ, tay nghề nấu cơm ngày càng xuất sắc, chỉ cần có nguyên liệu thì cho dù là một đống cám bã cô cũng có thể làm ra được mỹ vị.
Nhào mì xong, để bột nghỉ, bên ngoài liền truyền đến tiếng la đè nén nộ khí của Trần Nguyệt Thăng.
"Cố Nguyệt Hoài! Cô ra đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro